CHUẨN ĐIỂM THƯ KÍCH

“Ting—”

Tô Hạc Đình mở mắt ra, thấy mình đang ngồi trên băng ghế bên đường.

Bấy giờ trời đương nhá nhem, mưa rơi không ngừng. Lác đác vài người đi đường, tất cả đều che ô, chỉ có mình cậu là dầm mưa. Tô Hạc Đình nhanh chóng quét mắt một lượt, không thấy bóng dáng Chị Đại đâu.

“Ting—”

Âm thanh ấy phát ra từ túi quần cậu.

Tô Hạc Đình cho tay vào túi lấy điện thoại ra. Cái điện thoại di động này kiểu dáng rất cũ, trông giống như đồ cổ. Cậu ấn cái phím đã mòn, thấy hai tin nhắn.

【 Lên xe buýt số 97 lúc 21:00, bám theo một người đàn ông đeo khuyên tai hình chữ Thập. 】

【 Tìm chỗ vắng vẻ gi3t chết hắn. 】

Ngón tay Tô Hạc Đình nhanh nhẹn, lập tức gõ chữ trả lời.

【 Nằm mơ đi. 】

【 Ngắt kết nối não máy của tôi, ngay. 】

Một giây sau có tin nhắn trả lời cậu.

【 30 giây nữa xe buýt sẽ đến trạm, nếu cưng không giết hắn thì người chết sẽ là cưng. Nhắc nhở thân thiện, hắn là hệ thống điều tra của khu trừng phạt, hay còn gọi là “kiểm sát viên”, chuyên môn là truy tìm những kẻ nằm vùng như cưng, tìm thấy kẻ nào giết luôn kẻ đó. 】

【 Cưng xử lý hắn, mẹ cho cưng hai trăm nghìn. 】

【 Tiền tiêu vặt. 】

Tâm trạng Tô Hạc Đình sắp ức chế muốn chết rồi, xe buýt vừa đúng lúc đến trạm, mở cửa trước mặt cậu. Cậu nhìn chằm chằm cái cửa kia trong hai giây, rồi đứng dậy bước lên xe.

Xe buýt không có người lái, chỗ ngồi cũng trống, chỉ thưa thớt bốn năm người. Tô Hạc Đình nhét tiền xu trong túi vào, đi về phía cuối xe, qua mấy hành khách đều không đeo khuyên tai. Cậu tiếp tục đi xuống cuối, trông thấy chỗ cạnh cửa sổ hàng cuối cùng có một người.

Tối trời mưa nên ánh sáng trong xe rất kém, đầu tiên Tô Hạc Đình chú ý đến tay của đối phương.

Đôi tay này trắng bóc thon dài, móng tay cắt tỉa tương đối sạch sẽ. Một cây bút máy đen tuyền đang gác trên hổ khẩu của anh ta, giống như một lưỡi kiếm dài có vỏ đang được đặt trên giá đỡ.

Tô Hạc Đình ngồi xuống, cách đối phương ba ghế trống.

Người kia mặc áo sơ mi, cà vạt thắt lỏng. Tai phải đeo một cái khuyên tai hình chữ Thập, có dây xích móc vào vành tai. Da anh ta rất trắng, vai rộng eo gầy, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như cũng không để ý đến Tô Hạc Đình vừa ngồi xuống.

“Ting—”

Tin nhắn khốn kiếp bám dai như đỉa.

【 Sau khi mặt trời lặn là thời gian tàn sát ở khu trừng phạt, cưng biết rõ hơn mẹ nhỉ? 】

Cóc biết.

Tô Hạc Đình ấn bỏ qua tin nhắn, nhét hai tay vào túi. Cậu kéo cao cổ áo chỉ để lộ mỗi đôi mắt, mái tóc ẩm ướt rối bời, nhìn giống như một chú mèo hoang.

Chị Đại có điều không biết, Tô Hạc Đình cất giữ một bí mật. Cậu bị mất một phần ký ức trong vụ nổ lớn, mọi chuyện liên quan đến khu trừng phạt, liên minh Chủ Thần và săn bắn có thời hạn cậu đều không nhớ, nhưng cậu không thể cho Chị Đại nhận ra chút manh mối nào.

Bởi vì cơ thể của cậu còn ở trong tay chị ta.

Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng tầm tã, hai bên đường vậy mà chẳng thấy cây đèn nào cả. Khóe mắt Tô Hạc Đình liếc ra ngoài cửa sổ, có thể thấy những quần thể kiến trúc thoáng hiện lướt qua bên ngoài. Những cụm nhà kia đều ẩn hiện trong bóng tối mịt mù, không có lấy một ánh đèn sáng rõ. Có vẻ như đã nửa đêm, đường viền của tòa nhà càng lúc càng giống những con quái vật khổng lồ khó tưởng tượng ra. Chúng nằm rạp khắp nơi, khiến ánh đèn của xe buýt phía trước có vẻ đường đột khác thường.

“Oẹ—”

Hành khách phía trước bắt đầu say xe, cúi đầu nôn ọe như điên giữa lối đi.

Tai mèo của Tô Hạc Đình run lên, giữa những tiếng tạp âm này cậu nghe được âm thanh của kim loại ma sát lên mặt đất.

Này.

Cậu cảm giác không ổn.

Tình tiết đừng có mà xảy ra cái gì vượt qua phạm vi cậu có thể chấp nhận đấy chứ—

Chính trong chớp mắt này, xe buýt đột nhiên xóc nảy. Tô Hạc Đình giơ tay chống vững thân mình, cậu vẫn nhớ đến tay kiểm sát viên bên cạnh nên phải cố nén kích động muốn nhảy dựng lên.

Nhưng mà xe buýt đã chuyển làn, đầu xe bị tông một cách mạnh bạo, lốp xe cọ xuống mặt đường phát ra tiếng vang chói tai, cả thân xe đều nghiêng hẳn sang trái. Vị hành khách xui xẻo bị say xe kia còn chưa kịp ngồi dậy đã bị lực quán tính đẩy về bên trái, sau đó ngã nhào xuống ghế thật mạnh, hét lên một tiếng thảm thiết.

Một giây sau, cửa sổ bên trái của xe nổ ầm, mảnh thủy tinh văng tung tóe. Tô Hạc Đình giơ tay lên che, chợt nghe thấy mấy hành khách phía trước gào thét không ngừng. Ngay sau đó xe buýt như bị ném vào lồ ng quay trong máy giặt, vừa xoay tròn vừa xóc nảy kịch liệt, va mạnh vào bốt điện thoại ở ven đường.

Cửa kính của bốt điện thoại cũng vỡ tan với một tiếng “xoảng”.

“… Về nhà…”

Một cái tay đi kèm giọng nói xa lạ, luồn vào từ cái cửa sổ đã vỡ nát.

“Về…”

Cái tay kia mềm oặt khác thường, trườn dọc theo ghế vào bên trong, duỗi ra như thể làm từ nhựa dẻo. Tiếng thét chói tai của vị khách vừa bị tông lạc cả đi, mới leo ra khỏi ghế được được một mét đã bị cánh tay ôm chặt lấy.

“Về nhà…”

Lúc này âm thanh đã gần sát bên người.

Tô Hạc Đình đột ngột quay đầu, thấy một “Người phụ nữ” phanh áo lộ ngực đang nhoài người qua cửa sổ phía bên phải. Tóc tai nó bù xù, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, tiếng khóc sụt sùi.

Tô Hạc Đình vẫn đang giữ chặt phần lưng ghế của ghế đằng trước, ngồi nguyên tại chỗ của mình, gượng ép đóng vai một người qua đường.

“Người phụ nữ” va đầu vào cửa kính, không quan tâm sự giãy dụa kịch liệt của vị khách đang bị túm chặt kia, kéo lê người đó về phía bên ngoài. Vị khách kêu lên một tiếng cầu cứu ngắn ngủi, nhưng trong tiếng kêu ấy “Người phụ nữ” lại điên cuồng đập đầu về phía Tô Hạc Đình.

Cửa sổ xe đập mấy cái là vỡ, Tô Hạc Đình thấy đầu của nó luồn qua cửa sổ xe, bờ môi mấp máy.

“Ting ting ting—”

Tin nhắn oanh tạc dày đặc, nhưng mà Tô Hạc Đình không rảnh để xem, “Người phụ nữ” kéo dài cổ ra, mặt đã dán đến trước mắt, cậu sắp không giả vờ được nữa rồi.

Đây là cái nhiệm vụ kiểu gì!

Cùng lúc đó, bên cạnh Tô Hạc Đình chợt vang lên tiếng súng. Đạn ghìm mạnh vào đầu “Người phụ nữ”, miệng “Người phụ nữ” không mở ra được, chỉ có thể phát ra tiếng kêu đau trầm đục từ vị trí khoang ngực. Nó vung vẩy đầu trong đau đớn, va loạn vào trên lưng ghế. Để có thể rút đầu ra khỏi cửa sổ xe, mái tóc vừa dài vừa dày của nó mới duỗi ra mấy cái chân kim loại dài hẹp sắc bén, chống lên vách ngoài của xe buýt làm phát ra tiếng “két” chói tai.

Có điều cái đầu trúng đạn của nó không nổ, một thứ chất lỏng sền sệt bọc quanh đầu đạn, rút viên đạn từ huyệt thái dương của nó ra quăng xuống đất.

Sau cổ áo Tô Hạc Đình chợt căng ra, bị kiểm sát viên nãy giờ vẫn luôn trầm mặc kéo về hướng bên trái. Trong chớp mắt thân thể hai người dán sát lại gần nhau, Tô Hạc Đình trông thấy rất rõ cái khuyên tai hình chữ thập lóe lên ánh bạc giữa không gian chật chội này, sau đó lao về phía cửa xe như một viên đạn.

“Người phụ nữ” vừa rút đầu ra, đang dùng cái chân dao nóng nảy đâm vào xe buýt.

Kiểm sát viên vòng tay bấu lấy lưng ghế, động tác gọn gàng, trực tiếp lộn ra ngoài từ cửa sổ. Gió thổi tung mái tóc anh ta, để lộ ra đôi mắt lạnh. Chỉ trong chớp mắt anh ta đã cong gối thụi một đòn tàn nhẫn vào cái cổ chếch ra của con quái vật. Lực đánh mạnh đến khó tin, con quái thú vậy mà ngã “uỳnh” một cái lăn ra đất, làm văng ra vô số vết bùn.

Cơn mưa rào rơi “lách tách” xuống người kiểm sát viên, mặt anh ta vô cảm, giơ tay nổ súng vào quái vật. Nước mưa chảy qua mặt mày anh ta, thế mà đôi mắt ấy cũng chẳng chớp lấy một cái, tiếng súng liên tục vang lên trong đêm tối vô cùng vang dội.

Khiến cho lúc mà tiếng súng ấy dừng lại, một thứ cảm giác rời rạc khủng khiếp bắt đầu tràn ra.

“Đi đêm—” người hành khách vừa trở về từ cõi chết còn chưa kịp nói dứt lời thì mặt đã biến sắc khi quay về hướng Tô Hạc Đình, hét lên một âm tiết ngắn ngủi: “A!”

Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, Tô Hạc Đình đột ngột nghiêng đầu, một cái chân sắc như dao “xoảng” một tiếng phá vỡ cửa sổ, từ đằng sau lướt qua má cậu, mảnh kính vỡ nhất thời văng tứ tung.

Một tay Tô Hạc Đình bắt lấy cái chân kia, cánh tay thình lình dụng lực. Kính xe phía sau tức khắc vỡ hết sạch, quái vật bị đẩy vào trong xe và ném mạnh vào chỗ ngồi, lập tức rít lên một tiếng thê thảm.

Tô Hạc Đình vuốt qua cổ mình, chỗ đó đã bị mảnh kính vỡ cắt phải một ít. Cậu hẵng còn sợ hãi: “Mày ghê thật đấy.”

Cái cổ cũng nhuốm đỏ theo khi cậu xoa nó.

Tô Hạc Đình xòe bàn tay vừa bắt cái chân dao kia ra, thấy vết cắt đang rỉ máu, nó làm tâm trạng cậu càng thêm tệ hại.

Ở đây cậu có thể bị thương, cũng như khi cậu thi đấu, cảm giác đau đớn ở chốn này cũng bị khuếch đại.

Tim Tô Hạc Đình bắt đầu gia tốc, cảm giác được một loại tín hiệu nào đó bắt đầu oanh tạc điên loạn trong đầu mình, cực kỳ giống cái khoảnh khắc mà đuôi cậu c ắm vào trường đấu. Dòng máu chảy đến mu bàn tay làm bẩn ống tay áo cậu. Cậu nắm chặt tay rồi lại buông ra, cố duy trì cảm giác tích cực dù thực sự là đang khó chịu.

“Này.” Cậu muốn nói gì đó.

Nhưng mà những cái tín hiệu k1ch thích kia đã che phủ cậu.

“Ting—”

Âm báo tin nhắn bất thình lình vang lên, cắt đứt cảm giác kích động đang dâng cao của Tô Hạc Đình.

【 Chạy mau. 】

Tin nhắn của Chị Đại rất súc tích.

Bên ngoài xe buýt vang lên một loạt tiếng súng nổ, cửa kính các cửa hàng ven đường nhất loạt vỡ tan. Vụ nổ làm lật thân xe, bốt điện thoại ven đường không chịu nổi sức nặng lập tức đổ nhào xuống đất. Tô Hạc Đình cũng bị hất văng khỏi hàng ghế, phần lưng sượt qua nóng rát đau nhức.

Một lát sau, khói thuốc ngập tràn, chỉ còn nghe tiếng mưa rơi.

Tô Hạc Đình dùng tay gạt mớ thủy tinh vỡ và tro bụi, bò ra khỏi đám ghế rồi nhảy xuống khỏi cái xe buýt đã hỏng.

Toàn bộ phần lưng của quái vật đang bị lửa bao trùm, cả tóc cũng cháy. Tô Hạc Đình kéo phéc mơ tuya ra, thấy nửa người kiểm sát viên đã bị nhấn chìm trong lửa, không còn khả năng còn sống, trên mặt đất chỉ còn cây bút máy kia của anh ta.

Tô Hạc Đình ngồi xổm xuống, hình người đen kịt và con quái vật đang cháy dở tạo thành một cảnh tượng kỳ dị, dường như cậu đã trở thành người sống sót duy nhất giữa mảnh đất chết này.

【 Kiểm sát viên chết rồi, thu tiền. 】

Lần này Chị Đại trả lời rất chậm: 【 Không phải cậu giết, nhóc con. Đừng ở lại đây nữa. 】

Tô Hạc Đình xem giờ trên điện thoại, vẫn còn một giờ nữa đến khi cậu đăng xuất.

Không biết tại sao nhưng Tô Hạc Đình không thích cái khu trừng phạt ấy. Cậu có cảm giác sợ hãi với “Liên minh Chủ Thần”, loại cảm giác sợ hãi không thể diễn tả bằng lời. Giờ phút này cậu đứng trong mưa, bầu trời thì tối om, bốn phía xung quanh không có lấy một ánh đèn, thế mà cậu lại cảm giác như mình đang đứng dưới đèn sân khấu.

【 Nhiệm vụ hoàn thành rồi, rút kết nối não máy của tôi đi. 】

Lúc Tô Hạc Đình gõ chữ làm máu trên tay dính khắp cái điện thoại, nước mưa làm ướt màn hình, cậu cố chùi nó đi nhưng lại chỉ khiến màn hình càng bẩn hơn.

【 Vẫn còn một giờ nữa để trải nghiệm mà, đi đến địa chỉ này đi. 】

【 Đây là nhà của cậu trong khu trừng phạt. 】

【 Nhất định phải đến đó trong vòng một giờ. 】

Chữ “nhà” này vừa hay bị vết máu che khuất, Tô Hạc Đình thả lỏng tay, ném cái điện thoại vào đám lửa: “Đừng ra lệnh cho tao.”

***

Địa chỉ mà Chị Đại cho có hơi xa, Tô Hạc Đình đội mũ trùm bước đi trong mưa. Chóp đuôi của cậu có thể làm đèn đường, nhưng cậu không muốn bị lộ ra trong bóng tối, thế là cứ lướt đi như một hồn ma qua con đường rộng rãi không một bóng người. Cậu cố gắng nhớ lại chút gì đó qua đường nét những tòa nhà này, nhưng chúng thực sự quá mờ, chẳng khác nào ảo ảnh của một cơn ác mộng.

Ngôi nhà ảo kia nằm trong một khu biệt thự nào đó, khi Tô Hạc Đình đi tới cửa cả người đã ướt đẫm. Cậu nhìn thấy trên cửa sắt có treo một cái biển bằng gỗ kỳ lạ, trên đó viết một chữ “Tô”.

Tô Hạc Đình nhỏ giọng huýt sáo rồi đẩy cánh cửa hàng rào sắt vào. Cậu băng qua một vườn hoa nhỏ rồi đứng dưới mái hiên nắm lấy tay nắm cửa, đầu chợt nảy ra một ý thế là nói bằng giọng vui vẻ: “Tôi đã về rồi.”

Không ngờ đèn trong nhà lại bật sáng, cửa mở ra từ bên trong.

Kiểm sát viên mới được xác nhận là đã chết cách đây không lâu đang đứng ở cửa, bờ vai rộng rãi chắn mất một phần ánh đèn. Hàng mi mỏng mà lạnh băng của anh ta nâng lên, từ trên cao nhìn xuống Tô Hạc Đình.

“Ting—”

Điện thoại di động đã vất đi, nhưng cái âm báo tin nhắn đáng ghét ấy vẫn tiếp tục kêu.

Tô Hạc Đình linh cảm được nguy hiểm chết người, cảm giác kích động đã bị cắt ngang lúc trên xe buýt của cậu tăng vọt trong nháy mắt, tiếng cảnh cáo điên cuồng vang lên trong đầu.

Kiểm sát viên nhìn Tô Hạc Đình, nói bằng giọng lạnh lùng.

“Mời vào.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi