CHUẨN ĐIỂM THƯ KÍCH

Bàn điều khiển mẫu A phát sáng, yêu cầu nhập mật mã.

7-006 dùng một tay lanh lẹ bấm mật mã của tổ thống kê liên minh phía Bắc vào, nói: “36810 có thể là tên của thành viên của tổ thống kê, bọn họ dùng chung mật mã.”

“Tinh—”

Nhập tên thành công.

7-006 huýt sáo một tiếng: “Trúng phóc.”

Màn hình bật sáng, cơn mưa dữ liệu màu xanh lá trút xuống, tất cả đều là ghi chép từ theo dõi của 36810.

Tạ Chẩm Thư đứng sau lưng 7-006, hỏi: “Ông ta quan sát ai đấy?”

Thông thường tổ ghi chép chỉ quan sát một hệ thống chủ thần.

7-006 quét mắt, nhanh chóng rút ra kết luận: “Artemis.”

Artemis, một trong số mười hai hệ thống chủ thần đồng thời là nữ thần săn bắn, đã từng hỗ trợ Báo Đen sàng lọc thành viên mới, là một cái tên quen thuộc trong tài liệu mã hóa, 7-006 luôn rất tò mò về nó.

Tạ Chẩm Thư không hiểu nhiều về nó, hỏi: “Bạn tốt của Báo Đen à?”

“Chuẩn rồi đó,” 7-006 gõ chữ, đáp cợt nhả, “thưởng cho anh một thông tin siêu tuyệt mật. Ra đây đi, xem xem 36810 theo dõi được gì nào.”

Bàn điều khiển tải thêm thông tin lên, mấy phút sau, bản ghi chép bắt đầu phát ra bằng băng ghi âm.

“Hôm nay là ngày 20 tháng 1 năm 2150, trời âm u, tôi là nhân viên ghi chép số 15, 36810.”

Giọng phổ thông của 36810 rất chuẩn, giọng hơi trầm, nhưng trái với dự liệu, tiếng y giữa những dòng điện hỗn tạp nghe lại rất kích động.

“Artemis, Artemis! Các người đang làm gì thế? Các người ném bom khu Đình Trệ…”

36810 khóc không thành tiếng.

“Phân khu số 154 đã bị san bằng, không một ai sống sót trong ‘Tử C ung’ ở trung tâm ở cữ, bọn mày đã đạt được mục đích tiêu hủy bằng chứng rồi!”

Đoạn ghi âm tắt, Tạ Chẩm Thư nhíu mày.

7-006 không cợt nhả lấy một câu, dường như hắn đã bị thông tin nào đó trong đoạn ghi âm này thu hút, hắn đánh máy bật đoạn tiếp.

“Hôm nay là ngày 8 tháng 4 năm 2150, trời quang, tôi là nhân viên ghi chép số 15, 36810.”

Nói xong câu ấy, 36810 im bặt, lát sau y bật khóc rấm rứt.

“Dịch hạch bùng phát, tình hình ở khu Đình Trệ đã mất kiểm soát. Máy liên lạc của tôi không kết nối được với bất kỳ ai, nơi này đã thành một hòn đảo hoang cô độc, không một chuyến tàu chuyển phát nào chịu chạy qua đây, xác người nằm la liệt ngoài đường.

“Hôm qua tôi phát hiện chuột biến dị, chúng có hai đầu, chúng nó tranh nhau gặm xác chết, khắp nơi nồng nặc mùi xác rữa.

“Bọn mày thành công rồi.”

Ghi chép theo dõi trong bàn điều khiển đều là nhật ký của 36810, hình như y tham gia vào một dự án nào đó liên quan đến thí nghiệm Artemis, nhưng sau đó lại bị bỏ rơi nên mới cắt đứt liên lạc với khu Quang Quỹ, trở thành vật thế thân bí mật.

7-006 bật tiếp.

“Hôm nay là ngày 1 tháng 11 năm 2150, trời mưa, tôi là nhân viên ghi chép số 15, 36810.

“Đồng nghiệp tôi chết rồi, tôi cũng sắp chết rồi, nhưng dạo gần đây tôi toàn mơ thấy thí nghiệm, mơ thấy ‘Tử c ung’, mơ thấy những con người bị lũ chúng mày đưa đi làm vật thí nghiệm.

“Tôi bắt đầu tự tỉnh táo lại, rốt cuộc đã làm ra chuyện khủng khiếp nhường nào… Thí nghiệm ‘Khu 14’ khởi động vào năm 2135, chôn vùi hàng chục ngàn mạng người. Những vật hy sinh ấy đều bị biến thành những đoạn mã trên giấy, bị bọn mày nổ tung xóa sạch mọi vết tích.

“Lũ sát nhân chúng mày…”

Tạ Chẩm Thư bỗng hỏi: “Thí nghiệm ‘Khu 14’ là gì?”

7-006 đáp: “Không biết, chưa từng nghe qua.”

Ghi âm của 36810 tiếp tục phát.

“Hôm nay là ngày 1 tháng 6 năm 2151, trời quang, tôi là 36810. Tình hình khu Đình Trệ không có chuyển biến tốt, vẫn thấy xác người ở khắp nơi, nhưng mọi người cũng đã quen rồi. Sau khi nơi này bị phong tỏa thì chẳng còn ai bảo an cho cư dân nữa, các tổ chức vũ trang phi pháp lộng hành khắp nơi.

“Tôi phải nhặt rác để sống, tôi nhặt được nhiều đồ cứng lắm, tôi tính chế tạo thử gì đó.”



“Hôm nay là ngày 3 tháng 3 năm 2152, trời mưa, tôi là 36810. Sau 127 lần thất bại, tôi đã làm ra được một người máy trông trẻ, chip của nó là hàng bị đào thải, chưa qua phép thử Turing[1], nhưng có thể chạy với nhảy, tôi đặt tên cho nó là Cô gái đi đêm.

“Nó chạy nhanh quá nên lăn xuống bãi rác hỏng mất rồi. Tôi chưa tìm được vật liệu thích hợp để sửa, tạm thời gác nó đó đã vậy.”



“Hôm nay là ngày 25 tháng 6 năm 2153, trời quang, tôi là 36810. Đã một năm trôi qua, tình hình vẫn tồi tệ như vậy, tổ chức vũ trang phi pháp đã chiếm nơi này, tôi nhặt rác cho bọn chúng. Dạo gần đây đài của khu đã thông ra bên ngoài, tôi nghe được tin tức về Báo Đen, mỉa mai thật, các người đổ lỗi hết cho dịch hạch để che giấu người dân sự thực về vụ đánh bom.”



“Hôm nay là ngày 7 tháng 7 năm 2155, trời quang, tôi là 36810. Khó để tôi hành động quá, cơ hội ghi chép ở đây còn ít nữa, thế mà không ngờ lại dùng được bàn điều khiển. Trước đây không lâu, Báo Đen đã phát hành ‘Quy luật sinh tồn’ ở khu Đình Trệ, nhưng nơi này có những 160 phân khu, sẽ có bao nhiêu người đăng ký kia chứ? Hơi mười ngàn người, nhưng Báo Đen chỉ cần ba thôi. Để rời khỏi đây, những thanh niên ấy sẽ tàn sát lẫn nhau.

“Phó Thừa Huy đã quán triệt tín điều của lão, chỉ cần những phần tử phản xã hội tàn nhẫn nhất, lạnh lùng nhất, hợp với chiến tranh nhất.”

“Bọn mày ép tất cả mọi người phát điên rồi.”



“Hôm nay là ngày 10 tháng 8 năm 2156, trời mưa, tôi là 36810. Tôi đã tải một vài bản thiết kế vào bàn điều khiển, coi như bằng chứng cho sự tồn tại của mình. Có lẽ, đây chính là giá trị duy nhất còn sót lại của tôi.”



“Hôm nay là ngày 1 tháng 1, năm 2158, tuyết dày, tôi là 36810. Ngày đầu tiên của năm mới, đồng hồ đeo tay của tôi hỏng mất rồi, nhưng tôi tìm được một con chip trong đống phế tích ở trung tâm ở cữ, chắc là bị sót lại lúc di dời vật thí nghiệm đi, vẫn dùng được.”



“Hôm nay là ngày 1 tháng 3, năm 2158, trời quang. Cuối cùng tôi cũng thành công, tôi dùng con chip đó để chế tạo một con quái vật khác, đặt tên cho nó là Ngạo Nhân. Ngạo Nhân là một con quái thú trong thần thoại. Tôi để cài đặt nòng cốt của nó là ‘bảo vệ môi trường’ với cả ‘kết bạn’.

“Nó là con tôi.”



“Hôm nay là…”

“Hôm nay là ngày 5 tháng 5!” tiếng Ngạo Nhân chen vào, giọng nó ngờ nghệch, “Là sinh nhật, của ba, tiểu Ngạo!”

36810 nói: “Không phải của ba, mà là của tiểu Ngạo.”

Ngạo Nhân lơ ngơ mất năm giây mới phản ứng lại, kêu: “Ba!”

36810 hỏi: “Tiểu Ngạo, con tự giới thiệu bản thân với bàn điều khiển được không?”

Ngạo Nhân nói: “Xin chào, tên tôi là Ngạo Nhân, tính tình hướng ngoại, thích nhặt rác, bảo vệ môi trường chính là chí hướng đời tôi.”

Máy ghi âm không tốt, tiếng giới thiệu của nó hơi rè song rất nghiêm túc, nhấn mạnh từng chữ một. 36810 khẽ khen nó, chạm vào nó một lúc rồi cho nó đi chơi. Đến lúc Ngạo Nhân đi rồi, y lại bắt đầu ghi chép.

“Tôi là 36180, dạo này, máy quay giám sát ở khu Đình Trệ tăng lên nhiều, tao nghi bọn mày đang giở trò. Tôi đã nhờ tổ chức vũ trang cho mình rời khu Đình Trệ. Tạm biệt, Artemis, rồi một ngày bọn mày sẽ phải hứng quả báo.”



“Hôm nay là ngày 25 tháng 12 năm 2158, trời đổ tuyết, tôi là…

“Tôi là 36810.

“Thế giới này sẽ không trở nên tốt đẹp hơn, bọn mày… Không, tất cả mọi người đều là những con bạc. Người của liên minh phía Nam đã bắt tiểu Ngạo đi, tôi bị tống giam. Tôi không biết… không biết còn sống được mấy ngày nữa. Giờ tôi muốn ghi lại tất cả những thông tin liên quan đến thí nghiệm ‘Khu 14’.”

Tình trạng của 36810 không khả quan, y im lặng rất lâu mới lên tiếng lần nữa.

“Ban đầu thí nghiệm ‘Khu 14’ mang tên ‘Thí nghiệm Thể cộng sinh’, mục đích của thí nghiệm là nuôi dưỡng một loại con người mới có thể kết hợp với con chip của hệ thống, tức là một loại thiên tài có năng lực máy tính siêu việt. Bởi vậy, liên minh phía Bắc cần rất nhiều trẻ con làm vật thí nghiệm.

“Năm 2140, liên minh thành lập trung tâm ở cữ hệ thống ở khu Đình Trệ, những người phụ nữ đưa tới đây được gọi chung là ‘tử c ung’. Lợi dụng những ‘tử c ung’ này, bọn tôi cung cấp tổng cộng 15823 vật thí nghiệm cho thí nghiệm. Nhưng thí nghiệm gặp rất nhiều trục trặc, bởi vậy kể từ năm 2143 trở đi, liên minh chuyển giao quyền thí nghiệm cho Báo Đen.

“Từ lúc ấy trở đi, bọn tôi đổi tên ‘Thí nghiệm Thể cộng sinh’ thành ‘Kế hoạch Nuôi dưỡng ống nghiệm’, hay còn gọi là ‘Khu 14’. Khu 14 không tồn tại, gọi như vậy là vì… vì bọn tôi cấy chip hệ thống vào cơ thể của bọn trẻ con, nuôi dưỡng chúng trong ống nghiệm như thực vật, sử dụng tấm chip cùng thiết bị mô phỏng môi trường để xây nên một thế giới giả tưởng, tức ‘Khu 14’.

“Đây chính là việc đăng tải ý thức.

“Bọn tôi nhốt bọn trẻ trong khu 14, thay đổi ký ức của chúng, cho bọn chúng dùng chung một thân phận, tiến hành giáo dục thí nghiệm cho bọn chúng, k1ch thích sự kết nối giữa chúng và con chip. Vì phải lặp đi lặp lại thí nghiệm nên bọn chúng vĩnh viễn sống trong ống nghiệm, bị hệ thống kiểm soát, đến lúc chết đi cũng không thể chạy thoát.

“Thí nghiệm này đến tận năm 2150 vẫn không thành công.

“Tôi hy vọng nó sẽ mãi mãi không thành công.”



“Hôm nay là năm 2159…

“Tôi đang chế tạo vũ khí chiến tranh cho liên minh phía Nam. Bọn họ nói thế giới cần Ngạo Nhân, đúng thế, thế giới này cần Ngạo Nhân, nhưng Ngạo Nhân không được sinh ra vì giết chóc.

“Tôi quyết định tự tử.

“Artemis, mày không phải nữ thần, mày là ác quỷ mà con người tạo ra. Tao để lại hai bàn điều khiển mẫu C ở khu Đình Trệ, có thể tiến vào ‘Khu 14’ bằng mạch điều khiển, đó chính là rắc rối tao dành tặng cho mày.

“Cuối cùng, nếu một ngày nào đó có ai đó nghe được ghi chép của tôi, xin hãy nhớ lấy lời tôi.

“Thế giới mới trong tưởng tượng sẽ vĩnh viễn không thành hiện thực đâu.

“Chạy khỏi lồ ng kính đi!”

“Tạm biệt.”

“Đoàng—!”

Bàn điều khiển tối đi, ghi âm của 36810 chấm dứt.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lí do tôi không đề nghị mọi người chắp nối cả tình tiết từ Hạn Thời vào đây là vì:

(1) Chuẩn Điểm có câu chuyện độc lập và nguyên vẹn của nó, tuyến thời gian sẽ càng lúc càng rõ ràng.

(2) Góc nhìn của Hạn Thời khá đặc thù, nếu bổ sung vào giữa chừng sẽ dễ bị rối.

(3) Tất cả mọi thứ xuất hiện trong Chuẩn Điểm đều có giải thích.

Nếu chương này có chỗ chưa hiểu, hoặc là manh mối còn chưa dẫn dắt sang được thế giới mới thì chủ yếu là để làm rõ nguồn gốc thí nghiệm với lý do vì sao đăng tải ý thức lại xuất hiện trong thế giới này thôi.

Tất nhiên, nếu mọi người muốn đọc thêm cả Hạn Thời thì tôi vô cùng hoan nghênh.

Bộ truyện giả tưởng này là thử nghiệm mới của tôi, tôi hy vọng có thể giải thích kỹ càng được thế giới này, để khi xét cả hai câu chuyện thì có thể tách chúng ra mà cũng có thể đọc chung, bởi mỗi câu chuyện lại có một thông điệp riêng.

Cuối cùng, vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi