CHUẨN ĐIỂM THƯ KÍCH

Huyền Nữ đã nhận được câu trả lời, cơn mưa dữ liệu lại đổ tiếp, cô ta im lặng hồi lâu, tâm tình bấp bênh giữa những hàng dữ liệu hỗn độn. Tuy vừa tự xưng là thần, nhưng cô ta lại không phản bác câu “Cô cũng là người” của Tô Hạc Đình. Hồi lâu sau, cô ta mới lên tiếng: “Tôi biết vì sao các người đến đây.”

Rắn Lục sốt ruột hỏi: “Cảnh sát trưởng đưa A Tú đi đâu rồi?”

Huyền Nữ nói: “Tòa thẩm vấn, ở đó có một nhà kính dưới lòng đất, một trong những khu nuôi trồng nấm ở chợ đen.”

Cảnh sát trưởng đưa A Tú đến khu nuôi trồng nấm làm gì?

Tô Hạc Đình liếc Rắn Lục, nhưng lại phát hiện Rắn Lục còn thấp thỏm hơn trước.

Rắn Lục như ngồi trên đống lửa: “Không được, lần trước đã bị bọn mày đánh cho ngu người rồi, bắt vào khu nuôi trồng nữa thì chết nó mất!”

Mặt hắn biến sắc, hắn đi lòng vòng tại chỗ, cuối cùng cắn răng cắn lợi nhìn Tô Hạc Đình.

Tô Hạc Đình: “?”

Rắn Lục nghiến răng rặn ra: “Mày giúp tao đưa A Tú về đi, tạm thời mạng tao cho mày giữ!”

Tô Hạc Đình nói: “Đến chợ giao dịch mày còn dám lẻn vào một mình mà khu nuôi trồng thì lại cần tao giúp, xem ra cái khu này khó đột nhập vào nhỉ.”

Rắn Lục gãi mái đầu húi cua, nói: “Làm gì có khu nuôi trồng nào dễ vào? Chưa kể… chưa kể hoàn cảnh của A Tú rất đặc biệt, tao sợ nó phát điên!”

Tô Hạc Đình càng lấy làm lạ: “Hoàn cảnh của nó làm sao?”

Rắn Lục huơ huơ tay ở cổ làm động tác quấn quanh cổ, nói: “Nó…” mắt hắn trợn trừng lên, hắn lần chần mãi, lời cứ trào lên tận họng lại kẹt ở đấy, cuối cùng hắn gồng mình bật ra, “Nó là người nhân tạo!”

Hắn tưởng thông tin này sẽ gây bàng hoàng khiếp đảm lắm thay, nào ngờ ai nấy nghe xong cũng tỉnh bơ như không.

Tô Hạc Đình nói: “Đó giờ tao vẫn thấy nó là lạ, hóa ra là người nhân tạo.”

Như vậy thì kế hoạch người nhân tạo của Vệ Đạt đã được khởi động từ lâu rồi, thảo nào lão dám cấu kết với gã thẩm vấn mà giết người ngay giữa đường phố, thì ra lão nắm quân bài tẩy trong tay nên mới dám tác oai tác quái.

Rắn Lục nói: “Bọn mày biết từ trước rồi á?!”

Tô Hạc Đình: “Đoán thôi.”

Rắn Lục bàng hoàng, bao năm nay hợp tác với A Tú, hắn vẫn luôn cảm thấy A Tú cù lần ngu si ít nói, không ngờ A Tú lại là người nhân tạo. Sở dĩ hắn biết chuyện cũng là bởi lúc hai người chạy trốn, hắn phát hiện khả năng hồi phục của A Tú rất đáng kinh ngạc, kết nối não máy ở gáy gã có cấu tạo khác với loại của người lai thông thường.

Rắn Lục nói: “Tao là cánh tay đắc lực của Vệ Tri Tân, tao không biết A Tú là người nhân tạo thì e là Vệ Tri Tân cũng chẳng biết đâu. A Tú được tuyển chọn từ quân tinh nhuệ của Vệ Đạt, trước đây tao còn tưởng nó bị thiểu năng…”

A Tú có tốc độ phản ứng siêu việt khi chiến đấu, gần như có thể bì với Tô Hạc Đình, xong ngoài đánh đấm ra thì chuyện gì gã cũng lơ mơ, đây có lẽ chính là khuyết điểm của người nhân tạo, đồng thời là nguyên nhân khiến người nhân tạo bị Vệ Đạt coi là “hàng thay thế hạ đẳng”.

Tô Hạc Đình từng tưởng người nhân tạo là những sinh vật cục mịch đơn giản như Titan hay Phì Di ghép lại mà thôi, song A Tú lại chẳng khác người người lai bình thường, ngoài việc gã hơi chậm ra thì chẳng có vấn đề nào khác.

Cảnh sát trưởng bắt A Tú đi có lẽ không phải vì hám sắc.

Tô Hạc Đình giơ ngón trỏ gãi chóp mũi. Trực giác mách bảo cậu rằng trong khu nuôi trồng bên dưới tòa thẩm vấn có chứa đựng một bí mật nào đó, song cậu lại không thể tin tưởng Huyền Nữ hoàn toàn.

Một thể cộng sinh làm việc cho Hình Thiên thì sao lại trả lời những câu hỏi của họ kia chứ?

Cơn mưa dữ liệu ngớt dần, căn phòng tối đi. Chốc lát sau, Huyền Nữ ghép các dữ liệu lại thành một cái bóng màu xanh, nhìn đường diềm thì giống một người lai dạng thú.

Cô ta nói: “Mèo, cậu đến đây vì những người lai dạng thú buổi tối hôm ấy, tôi có thể nói cho cậu biết là chân tướng liên quan đến những người lai dạng thú ấy cũng đang nằm trong khu nuôi trồng bên dưới phòng thẩm vấn.”

Tô Hạc Đình nói: “Thế thì thà cô nói thẳng cho tôi biết chuyện này là thế nào đi.”

Chiếc bóng cấu thành từ dữ liệu chậm rãi cất bước, rồi dần dà tách ra thành hai, thành ba… thành vô số những cái bóng. Bọn họ không chỉ là người lai dạng thú, mà còn có cả người lai với người sống sót.

Huyền Nữ nói: “Tôi không thể nói được.”

Dẫu ý thức của cô ta có thể chu du đến bất cứ nơi đâu, nhưng cơ thể thì vẫn đang bị giam cầm ở một nơi nào đó trong chợ đen. Đúng như Tạ Chẩm Thư nói, cô ta bảo mình tự do chỉ là lừa dối mà thôi, cô ta chỉ là con diều mà Hình Thiên thả ra, tự do của cô ta trên bầu trời bị giới hạn, sợi dây định đoạt cô ta được bay đi đâu đang bị người khác nắm giữ.

Huyền Nữ dùng giọng trẻ con cùng giọng nữ cao để chắp vá thành một câu: “Tôi đã xem hồ sơ của Hình Thiên, trước giờ bọn họ vẫn phân tích Tạ Chẩm Thư, Tạ Chẩm Thư thể hiện khả năng ‘tiên tri’ ở trong khu trừng phạt. Nhưng tôi cho rằng đó không phải siêu năng lực, mà là tính toán nguồn dữ liệu khổng lồ, là dự đoán rút ra sau khi phân tích phải không?”

Nếu Tạ Chẩm Thư có thể đoán được tương lai thì ban đầu đã chẳng cần mạo hiểm đến đây tìm Mèo. Anh bỏ kính ra, ánh mắt u ám, anh hỏi thẳng: “Cô muốn nói gì?”

Huyền Nữ nói: “Tôi cũng muốn thử.”

Dựa vào kho dữ liệu cùng máy quét giám sát của mình, lấy chợ đen làm trung tâm, cô ta cẩn trọng theo dõi và phân tích hành tung của tất cả mọi người, sau đó tiến hành dự đoán tương lai của họ.

Chẳng biết vì sao mà giọng Huyền Nữ không rõ ràng hẳn, mà lại lộ ra một vẻ mệt mỏi: “Tôi thấy tất cả mọi người đều bước lên con đường cuồng dại, người lai, người sống sót, thể cộng sinh… cả người nhân tạo nữa. Trước khi hệ thống chủ thần thả vũ khí chiến tranh xuống, khu sinh tồn sẽ tự hủy diệt chính mình mà thôi.”

Rắn Lục chau mày, hắn nghe mà váng cả dầu, hỏi: “Giải thích cái coi, sắp chiến tranh rồi ư?”

Huyền Nữ nói: “Chiến tranh đã sớm tái diễn rồi.”

Tai mèo của Tô Hạc Đình rung lên, cậu cảm thấy câu ấy không bình thường, mà hình như đang ám chỉ điều gì đó.

Tạ Chẩm Thư dùng khăn tay lau mắt kính, nói: “Cô biết tối nay Hoàng Đế chắc chắn phải chết nên mới ở đây chờ bọn tôi.”

Huyền Nữ thản nhiên thừa nhận: “Đúng thế, tôi muốn gặp Tô Hạc Đình.”

Bị chỉ tận tên, Tô Hạc Đình nhìn sang Tạ Chẩm Thư, miệng thì hỏi Huyền Nữ: “Gặp tôi ư? Cô tìm tôi làm gì?”

Huyền Nữ nói: “Để mời cậu đến gặp tôi.”

Rắn Lục vò đầu gãi tai: “Mày gặp tao tao gặp mày cái gì vậy, bọn mày đang gặp nhau rồi đấy thôi?”

Những bóng người dữ liệu đi thong dong trong phòng dần dà tan ra, lại biến thành cơn mưa dữ liệu tẻ nhạt.

Lần này Huyền Nữ ngẫm nghĩ rất lâu, dường như cô ta đang chống lại thứ gì đó. Mãi lâu sau cô ta mới nói: “Không… Bọn tôi vẫn chưa gặp nhau, tuy ý thức thôi ở đây, nhưng cơ thể lại đang ở khu nuôi trồng…”

Cơn mưa dữ liệu tỏa ra ánh sáng xanh lục ảm đạm, giọng Huyền Nữ cũng càng ngày càng khẽ.

Cô ta nói: “Tô Hạc Đình, nếu cậu có thể đến khu nuôi trồng gặp tôi, tôi sẽ giúp cậu…”

Tô Hạc Đình ngạc nhiên: “Giúp tôi chuyện gì?”

Huyền Nữ nói: “… Giúp cậu trộm lại ký ức.”

Tô Hạc Đình sửng sốt: “Trộm lại ư? Trí nhớ của tôi đang bị ai khác nắm giữ à? Hơ—”

Ánh sáng dữ liệu màu xanh lục trong phòng loáng cái tắt phụt, chỉ còn lại dư âm của Tô Hạc Đình, Huyền Nữ không trả lời nữa, ý thức của cô ta đã rời đi. Lát sau, một tấm bản đồ chợ đen hiện ra lơ lửng trước mắt ba người, đủ các tuyến đường ngoằn nghoèo rối rắm được đánh dấu vô số điểm đỏ như bầy kiến loanh quanh trong một mê cung phức tạp.

Rắn Lục hỏi: “Cái gì đây?”

Tô Hạc Đình nâng thanh đao Đường lên, dùng mũi đao chỉ vào một điểm trắng trên tấm bản đồ, nói: “Khu nuôi trồng.”

Vị trí của tòa thẩm vấn hiện rõ đốm trắng, nó cũng là trung tâm của tất cả những điểm đỏ bao quanh.

Rắn Lục nói: “Đi!”

Tạ Chẩm Thư đeo kính vào, bật đèn trong phòng lên. Đèn vừa sáng, cảm giác trống trải lập tức biến mất. Trên đỉnh đầu bọn họ toàn gương nhưng dưới chân lại chẳng phải gương, mà là kính.

Tô Hạc Đình bỏ chân ra nhìn qua lớp kính, thấy bên dưới là sáu bình thủy tinh đóng kín xếp hàng.

Rắn Lục nhìn kỹ lại thì bất chợt hốt hoảng ôm lấy đuôi mình, thốt lên: “Cái mẹ gì thế này… Quan tài!”

Trong sáu bình thủy tinh đều có người, bọn họ nom rất trẻ nhưng mặt thì xám ngắt, ngâm trong một thứ chất lỏng trong suốt như đang say ngủ.

Tạ Chẩm Thư ngồi xổm xuống, nói: “Vật thí nghiệm.”

Tô Hạc Đình cũng ngồi xổm xuống đối đầu với anh: “Hóa ra ‘kế hoạch nuôi dưỡng ống nghiệm’ trong thí nghiệm Săn bắn là thật.”

36810 từng nói những vật thí nghiệm bị cấy chip vào này giống như thực vật, bị nuôi dưỡng lâu dài trong bình kính dinh dưỡng, không thể nào tồn tại mà thiếu dịch dinh dưỡng, cũng rất khó thích ứng với thế giới thật. Song bọn họ trông giống những mẫu xét nghiệm vô tội hơn là thực vật.

Tô Hạc Đình nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay lên lớp kính, hỏi: “Tên bọn họ đều là ‘Yến Quân Tầm’ à?”

Vừa nãy Huyền Nữ nói cái tên ấy, Tô Hạc Đình vẫn còn nhớ trong ghi âm của 36810 nói rằng trong thí nghiệm Săn bắn, tất cả vật thí nghiệm đều dùng chung một danh tính, một cái tên.

Tạ Chẩm Thư nói: “Ừ.”

Tiếc là những vật thí nghiệm này đã chết hết, không hiểu cảnh sát trưởng bảo quản thi thể bọn họ ở đây làm gì.

Tô Hạc Đình nói: “Anh bảo ‘thỏ’ mà Giác vẽ trong nhật ký là Yến Quân Tầm duy nhất sống sót, cậu ta đã được 7-001 đưa đi, vậy Huyền Nữ là ai?”

Tạ Chẩm Thư ngước lên nhìn Tô Hạc Đình. Anh đáp: “Khó nói lắm.”

Ba chữ “Khó nói lắm” ấy chứng tỏ anh có biết một vài thông tin, song vẫn không thể chắc chắn.

Tạ Chẩm Thư nói: “Thể cộng sinh chỉ thuộc trong thí nghiệm Săn bắn, bởi chỉ có thí nghiệm Săn bắn mới có con chip có thể cấy vào vật thí nghiệm, liên minh phía Nam cũng không chế tạo ra được loại chip như thế.”

Tô Hạc Đình nói: “Cô ta lừa tôi.”

Tạ Chẩm Thư rất nhạy cảm với chữ “lừa”, mắt anh khẽ sóng sánh, anh ngừng lại một hồi rồi nói: “… Trí nhớ của vật thí nghiệm đều không đáng tin, con chip của bọn họ có thể bị người hoặc hệ thống chỉnh sửa.”

Có lẽ Huyền Nữ không biết trí nhớ mình có vấn đề, cô ta bị Hình Thiên cài đặt là “Đến từ liên minh phía Nam và không dính dáng đến Giác cùng thí nghiệm Săn bắn”, song trên thực tế, rất có thể con chip mà cô ta đang sử dụng là cùng một loại với “Yến Quân Tầm”.

Tai mèo của Tô Hạc Đình bạnh sang ngang, cậu bỗng đứt phắt dậy, nói: “Đi thôi, đi xem thử. Tôi muốn xem coi cô ta định trộm lại ký ức của tôi kiểu gì.”

Tạ Chẩm Thư bấu đốt ngón tay, ánh mắt sâu hun hút, anh nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Rắn Lục kiềm nén những thắc mắc, mặt đăm đăm giả vờ không nghe để tránh hai người này ngại hắn biết quá nhiều mà thủ tiêu hắn giữa đường. Hắn thấy họ sắp đi thì bèn lật đật đuổi theo.

Trận chiến ác liệt ở tầng 8 vừa kết thúc, Hòa Thượng đang kiểm kê số thương vong. Gã đeo máy liên lạc, nghe Chị Đại nói.

Chị Đại: “… Tối nay để Ẩn Sĩ thoát trơn tru thật, y cũng thông minh đấy, biết quan sát tình hình.”

Tóc Hai Bím ở trên tầng thượng để giữ chân đám máy bay, thấy tình hình bất lợi là dẫn quân tháo chạy liền. Cả đám Hội Nói tục nhảy vèo khỏi tầng 8, quần chúng bên dưới còn tưởng là sự kiện tự sát tập thể.

Tay Hòa Thượng bị xước một mảng lớn, gã bịt vết thương lại, ngoảnh đầu nhìn xác Hoàng Đế, nói: “Nhưng ông chủ Tần chết rồi, lại đủ thứ rắc rối.”

Chị Đại: “Tần lớn chết thì còn Tần nhỏ mà, anh cứ làm tròn bổn phận của mình là được.”

Chị ta nói năng khéo léo uyển chuyển, chỉ không nhắc đến cảnh sát trưởng. Hai người cùng ngầm hiểu mà tắt điện thoại.

Hòa Thượng đứng dậy gạt cái bàn ngà voi ra rồi giơ chân đá Mèo Vằn Xám đang nằm dưới đất. Các thành viên của tổ vũ trang chung quanh đang dọn xác, gã nói: “Ông chủ lớn của mày chết rồi, ông chủ nhỏ đâu?”

Thuốc nghiện của Mèo Vằn Xám đã phát tác, gã cuộn tròn trên mặt đất, mặt mũi dữ dằn, thở phì phò không đáp nổi.

Hòa Thượng cũng chẳng trông chờ Mèo Vằn Xám sẽ trả lời, gã vừa nhận lệnh từ Chị Đại là phải làm tròn “bổn phận”. Gã nói: “Nghe nói cái tên côn đồ mặc váy là mày dẫn lên, giờ tao nghi mày cấu kết với nó đấy.”

Mèo Vằn Xám run lẩy bẩy, nói: “Không, không…”

Hòa Thượng dộng báng súng một phát làm gã bất tỉnh tại chỗ, dứt khoát ra lệnh: “Đưa đi.”

Thành viên tổ vũ trang đóng còng cảm ứng vào Mèo Vằn Xám rồi lôi đi. Hòa Thượng đi tới cửa sổ, nhìn xuống khung cảnh hỗn loạn bên dưới, siêu xe chen nhung nhúc. Gã lấy một điếu thuốc gãy từ trong túi ra cố rít lấy vài hơi.

Từng giây từng phút trôi qua, gã vẫn không hề cho người đi kiểm tra phòng số 0001, mà cũng chẳng ai phản đối nổi lý do gã đưa ra: Không có lệnh lục soát của cảnh sát trưởng.

Thuốc kém chất lượng nên rất hắc, Hòa Thượng đã hút quen loại này rồi. Trong làn khói vấn vít nhạt nhòa, gã cảm thấy thờ ơ trước cái chết của Hoàng Đế. Gã bỗng nhớ tới gì đó, rồi ngoảnh lại, lại nhìn Hoàng Đế.

Cảnh tượng này giống hết lần trước, chẳng qua người nằm đó lần trước là Vệ Tri Tân.

Nghĩ đến Vệ Tri Tân là Hòa Thượng lại nghĩ đến Vệ Đạt, ngày mai có khá hơn không, lúc đó Vệ Đạt đã trả lời gã thế nào ấy nhỉ?

—Đối với những người như chúng tôi thì ngày nào trời cũng trong xanh thôi.

Vậy ư?

Hòa Thượng hút nốt điếu thuốc, định nói gì đó, cuối cùng gã lại lặp lại câu ấy: “… Quy luật thế giới mới biến mẹ đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi