CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN



Đế Nguyên Quân hoành thành nhiệm vụ liền quay về Ám Sát Hội, ngay lập tức khiến toàn bộ Ám Sát Hội phải kinh hãi, hai lần làm nhiệm vụ.

Đế Nguyên Quân đều làm những nhiệm vụ khó có thể hoàn thành nhất nhưng thời gian hoàn thành không vượt quá ngày thứ hai.

Điều này khiến toàn bộ Ám Sát Hội phải kinh hãi không thôi.
“Vô Lương, đây là lệnh bài và phần thưởng thăng cấp của ngươi”.
Đế Nguyên Quân nhận khay đồ, ở trên đó.

Một tấm lệnh bài Hắc Kim và một ít vật dùng cần thiết.

Thu chúng vào bên trong nhẫn trữ vật, Đế Nguyên Quân quay người rời đi.
“Đã lâu không quay về, không biết Lâm Tuyết Nhi có xảy ra chuyện gì hay không?”.
Quay trở về Lâm gia!
Đế Nguyên Quân đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi vẫn đang cần mẫn tu luyện.

Nàng ngồi xếp bằng trên giường không ngừng hấp thụ linh khí.

Nhưng hiệu quả tu luyện của nàng không được khả quan cho lắm.
“Một tháng vẫn không thể đột phá được tầng thứ ba?”.
“Mất đi thiên phú khiến người tu luyện gặp rất nhiều trở ngại”.
Đế Nguyên Quân lấy ra một gốc phàm cấp tam phẩm linh dược, bóp nát rồi truyền vào bên trong miệng nàng.
Lâm Tuyết Nhi cảm nhận được một hơi ấm từ từ chảy xuống, không bỏ qua cơ hội này.

Nàng dốc sức luyện hóa nó.

Dưới sự hộ pháp của Đế Nguyên Quân, nàng luyện hóa linh dược rất dễ dàng.
Ngay khi luyện hóa hết toàn bộ thì trên người nàng bộc phát một ngọn gió thổi ra.
“Thành công đột phá rồi”.

Lâm Tuyết Nhi từ trong tu luyện bừng tỉnh, nàng vừa đột phá thêm một tiểu cảnh giới nên cực kỳ vui mừng.
“À, ngươi quay về rồi sao?”.
“Dạo gần đây có chuyện gì không?”.
“Mọi chuyện gần đây vẫn rất ổn, ta ở trong phòng bế quan không ra ngoài nên không bị người đến quấy phá”.
“Ngươi ở bên ngoài bận lắm sao, từ lúc kết hôn tới giờ ngươi chỉ ở lại có hai ngày rồi rời đi, không biết ta gả cho ngươi có đúng không nữa”.
Lâm Tuyết Nhi vừa nói vừa nở một nụ cười tươi, Đế Nguyên Quân bất chợt có một cảm giác.

“Ngươi cười nhìn đẹp hơn”.
Lâm Tuyết Nhi hai má ửng hồng, nàng thẹn thùng nói.


“Ngươi dẻo miệng”.
“Ngươi tu luyện mãi như này không tốt.

Chuẩn bị một chậu nước lớn đi, ta giúp ngươi chế thuốc”.
“Bây giờ sao?”.
Lâm Tuyết Nhi nghe lời, nàng nhanh chóng chuẩn bị một chậu nước nóng lớn nói.

“Ta chuẩn bị xong rồi đây”.
Đế Nguyên Quân trực tiếp cho tay vào bên trong, cảm nhận được nhiệt độ của nước rồi lấy những gốc linh dược ra, bóp nát rồi hòa quyện với nước.
Đợi cho đến khi dược dịch sôi mạnh thì tắt lửa.

“Đợi ba mươi phút nữa là dùng được”.
“Gần đây ta thấy ngươi rất kỳ lạ”.

Lâm Tuyết Nhi cảm nhận Đế Nguyên Quân bây giờ rất khác trước nên nói ra suy nghĩ.

“Rốt cuộc ngươi là ai vậy?”.
“Đừng suy nghĩ nhiều, ta ở bên ngoài gặp được một chút ký ngộ và được cường giả giúp đỡ thôi”.
“Vậy sao?”.

Lâm Tuyết Nhi bán tín bán nghi nói.
Ba mươi phút sau!
“Dược dịch đã chuẩn bị xong, ngươi cởi hết toàn bộ y phục rồi vào bên trong ngâm mình”.
“Cái gì? Cởi hết toàn bộ áo quần”.
“Ngươi….”.
“Làm sao? Ta trên danh nghĩa là chồng ngươi, cho dù có làm gì thì đó là chuyện hiển nhiên”.
“Nhanh đi”.
Bị Đế Nguyên Quân nói trúng, Lâm Tuyết Nhi hậm hực nhưng chỉ biết nghe theo.

Ban đầu, nàng vẫn còn rất ngại ngùng, mỗi lần cởi bỏ một lớp áo quần thì gương mặt nàng sẽ đỏ lên và ánh mắt ngại ngùng nhìn hắn.
Còn Đế Nguyên Quân vẫn không hề có chút biểu cảm nào hết.
Cho đến khi mảnh vải cuối cùng cởi xuống, Đế Nguyên Quân nhìn rõ hết mồn một cơ thể nàng, vóc dáng đầy đặn, thân hình đầy đặn và cực kỳ quyến rũ.

Nhưng Đế Nguyên Quân vẫn không có chút động tâm mà chỉ nói.

“Vào ngâm đi”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy liền có chút suy nghĩ.


‘Ta không đẹp sao?’.
Nhưng nàng hiện tại có làm gì cũng không khiến Đế Nguyên Quân động tâm được nên chỉ biết ngậm ngùi đi vào bên trong.
Lâm Tuyết Nhi ngồi trọn ở bên trong, ngay lập tức.

Nàng cảm nhận được nhiệt độ và lượng dược lực mạnh mẽ ở trong nước đang dung nhập vào da thịt khiết toàn thân nàng đau đớn vô cùng.

Làn da bên ngoài dần dần chuyển qua màu đỏ.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi đau đớn, Đế Nguyên Quân không một chút thương tiếc mà chỉ nói.

“Ngâm cho tới khi dược lực bị hấp thụ hết mới được đi ra”.
Lời nói vừa dứt, Lâm Tuyết Nhi giống như vừa từ trên trời rơi xuống, nàng có chút không vừa lòng nói.

“Sao ngươi không vào ngâm thử đi”.
“Ta không cần nói cũng có thể tu luyện được”.
Bị Đế Nguyên Quân nói chặn họng, Lâm Tuyết Nhi tức giận đùng đùng nhưng chỉ biết nhịn xuống.

Cam chịu đau đớn ngày một tăng lên, nàng dốc hết toàn bộ sức lực để ngăn cản lại cho đến khi bị ngất đi.
Cho đến khi nàng tỉnh dậy, dược lực ở bên trong đã bị nàng hấp thụ hết.

Và cảnh giới của nàng đã thăng lên được thêm một tiểu cảnh giới.
Mặc lại bộ áo quần Đế Nguyên Quân chuẩn bị, Lâm Tuyết Nhi nhìn xung quanh tìm bóng dáng Đế Nguyên Quân thì thấy hắn đang ngồi tu luyện ở trên giường, toàn thân hắn phát ra một loại lực lượng khiến toàn thân nàng phải sợ hãi.
Trong thời gian hai người bế quan tu luyện!
Ở trong Hà Châu thành, một tin tức làm chấn động tất cả mọi thứ.

Tin tức Ngô gia bị mất bảo vật, tam công tử Ngô Liệt Liệt bị phế bỏ tứ chi.

Bên cạnh đó, tin tức công tử Tiết gia, Tiết Hàn bị người khác giết chết, toàn bộ khu quặng bị lửa thiêu rụi khiến Tiết gia tổn thất nặng nề.
Và những điểm chung là cả hai đều diễn ra ở buổi tối và người ra tay là một cao thủ, tốc độ nhanh, ra tay tàn độc, mỗi chiêu đều nhắm đến những chỗ hiểm yếu của đối phương.

Chính những điểm này khiến Ngô gia và Tiết gia đều nghĩ đến Ám Sát Hội.
Đã có thời điểm họ tìm tới Ám Sát Hội để tra cho rõ thì bị nhưng người của Ám Sát Hội ra tay, dẫn đến cả hai nhà bị tổn thất nghiêm trọng.
Mặc dù biết người của Ám Sát Hội làm ra nhưng không biết người ra tay là ai nên họ không thể làm gì khác ngoài chờ đợi tin tức mà thôi.
Đế Nguyên Quân đang bế quan thì lúc này, tấm lệnh bài bắt đầu sáng lên.

Đế Nguyên Quân thả thần thức vào bên trong thì một hàng chữ dần xuất hiện ở trong đầu.
“Có người yêu cầu làm nhiệm vụ sao?”.

“Ngươi đi tiếp sao?”.

Nhìn thấy Đế Nguyên Quân đi ra ngoài, Lâm Tuyết Nhi lên tiếng hỏi.
“Ta đi ra ngoài xử lý chút việc”.
“Đi cẩn thận”.

Bất chợt, Lâm Tuyết Nhi dường như cảm nhận được có chuyện gì đó nguy hiểm sắp sửa xảy đến nên nhắc nhở.
“Ta biết, tạm thời ngươi cứ ở trong phòng chịu khó tu luyện một thời gian, đợi ta xử lý xong mọi việc sẽ dẫn cô rời khỏi đây”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân từ từ đi ra ngoài.
Đi vào bên trong Ám Sát Hội, Đế Nguyên Quân bị hàng chục ánh mắt nhìn chằm chằm, ẩn sâu trong đó.

Đế Nguyên Quân cảm nhận được có không ít người có địch ý với hắn.

Thậm chí có người còn nổi lên sát ý.
Nhưng Đế Nguyên Quân không để ý đến họ, tiếp tục đi vào bên trong nhận nhiệm vụ.
“Vô Lương, ta rất bất ngờ về khả năng của ngươi.

Khiêu chiến vượt cấp giết Ngô Liệt Liệt, vào Ngô gia trộm bảo vật.

Ta thấy gan của ngươi rất lớn”.
“Ảnh Sát, có chuyện gì cứ nói thẳng, ta không muốn nghe những lời vòng vo”.
“Hahaha, tính cách hào sảng.

Đúng là trong tay ta có một nhiệm vụ rất xứng đáng với khả năng của ngươi”.
“Nhiệm vụ gì?”.
“Ta muốn ngươi giết một người, nàng ta là Hoàng Vân Uyển”.
“Muốn ta giết con gái của thành chủ?”.

Đế Nguyên Quân kinh hãi thốt ra.
“Hoặc cũng có thể nhận nhiệm vụ bảo vệ nàng ta”.
“Hoàng phủ chủ đã biết con gái mình sắp bị ám sát sao?”.
“Không, hắn không biết.

Mà nhiệm vụ này là ta đặt ra và muốn ngươi âm thầm bảo vệ nàng ta”.
“Thế còn nhiệm vụ trước thì sao?”.

Đế Nguyên Quân cảm thấy có chút khó hiểu.
“Đó là một người thần bí đặt ra nhiệm vụ”.
“Ta sẽ nhận nhiệm vụ bảo vệ”.

Đế Nguyên Quân không một chút do dự nói.
“Giết một người thì dễ nhưng để bảo vệ được một người thì khó gấp mười lần, tại sao ngươi lại chọn bảo vệ?”.

Ảnh Sát có chút bất ngờ hỏi hắn.

“Hoàng phủ sau này đối với ta còn có lợi ích”.
“Hahaha… Hay cho câu Hoàng phủ sau này đối với ta còn có lợi ích”.

Ảnh Sát đột nhiên phá lên cười lớn.

“Tốt, nếu như ngươi có thể bảo vệ nàng ta thành công, đến lúc đó phần thưởng ngươi tùy ý chọn”.
Đế Nguyên Quân nhìn Ảnh Sát rồi lâm vào trầm tư một lúc rồi đồng ý.

“Được thôi”.
Nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân rời đi, Ảnh Sát tháo bỏ mặt nạ của mình xuống rồi thở dài một hơi.

“Mong ngươi có thể thành công”.
“Hơn mười đại cao thủ của Ám Sát Hội nhận nhiệm vụ ám sát duy chỉ có ngươi nhận nhiệm vụ bảo vệ, tỷ lệ thành công gần như bằng không”.
Ảnh Sát biết nhiệm vụ này khó khăn đến mức nào, thậm chí đây chính là nhiệm vụ khó nhất mà Ám Sát Hội từng nhận.
Trên đường đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân chợt nhớ.

“Nhiệm vụ cố ý không nói thời gian bắt đầu”.
“Không ổn, nhiệm vụ đã bắt đầu”.
Tức tốc chạy đến Hoàng phủ, Đế Nguyên Quân vừa đi cảm giác quả tim đập ngày càng mạnh, trong một lúc.

Đế Nguyên Quân cảm nhận được một loại cảm giác nặng nề quen thuộc.

“Đây là điềm báo ta có thể chết sao?”.
Nhưng Đế Nguyên Quân cũng không để ý, trải qua những trận đại chiến trước kia, Đế Nguyên Quân vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, và mỗi lần như vậy hắn đều có thể vượt qua.
“Tính mạng của ta Thiên Đạo muốn lấy cũng không được chứ đừng nói đến chút khó khăn này”.
Tiếp tục hướng đến Hoàng phủ, Đế Nguyên Quân nhảy lên trên vách tường.

Lúc này, hắn mới nhận thấy tính nghiêm trọng của nhiệm vụ này.
Quân lính ở trên thành đều đã rút lui, bầu không khí ở bên trong nặng nề đến mức khó tả, ngay lúc này.

Đế Nguyên Quân cảm nhận được quả tim mình đang đập chậm lại.
“Hoàng Vân Uyển, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì trước khi ta đến”.
Xâm nhập vào bên trong, Đế Nguyên Quân ánh mắt quan sát mọi ngóc ngách ở bên trong nhưng không phát hiện có chuyện gì đáng ngờ cả, duy chỉ có những tên đệ tử đang ráo riết di chuyển.
Xâm nhập sâu vào bên trong Hoàng phủ, Đế Nguyên Quân tìm được một bộ trang phục đệ tử mang vào, trà trộn vào bên trong những người canh gác truy tìm tung tích của Hoàng Vân Uyển.
Tìm kiếm suốt cả một buổi chiều, Đế Nguyên Quân không tìm được Hoàng Vân Uyển đâu, thậm chí tin tức liên quan đến nàng cũng không có, giống như ở trong phủ hoàn toàn không xuất hiện bóng dáng của nàng vậy.
Buổi tối!
Đế Nguyên Quân tiếp tục trà trộn vào trong đám đệ tử di chuyển xung quanh thì đột nhiên, hắn cảm giác được mười cỗ khí tức rất mạnh và lệ khí trên người họ phát ra cực kỳ mãnh liệt đang tiến đến.
“Bọn chúng đến rồi”.
 
---
Ps: Mọi người đọc truyện ta thì đừng đên bình luận đánh giá và like cho ta nha.

Như thế sẽ khích lệ ta ra chương nhiều và tốt hơn ạ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi