CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Thương lão… tha mạng!
Nhìn tên nam tử hai chân quỳ rạp, Thương lão ánh mắt khinh thường nhìn hắn rồi thu tay lại, trên gương mặt lão nở một nụ cười lạnh nói.

“Ngươi vừa rồi không phải thề sống thề chết cùng Phá Xuyên Đường sao?”.

“Tại sao bây giờ ngươi lại đổi ý?”.

Đáp lại, nam tử sợ hãi run lên một cái rồi ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt run rẩy nhìn Thương lão một lúc, đáp.

“Là… Là...”.

“Sư phụ có ân cứu ta, chỉ dạy nhưng mạng là của ta chứ không phải của ai khác.

Sư phụ cũng thế mà Phá Xuyên Đường cũng vậy.

Ta không muốn chết, ta còn con đường phía trước”.

“Ta không muốn chết?”.

Nghe những lời nam tử thốt ra mà những tên đệ tử khác phải giật mình, họ nhìn nam tử bằng ánh mắt khinh bỉ.

Họ không thể ngờ nam tử có thể thốt ra những lời như vậy.

“Thừa Phong, ta không ngờ ngươi là loại người tham sống sợ chết như vậy?”.

“Các chủ có ân cứu mạng, có ân dạy dỗ.

Nếu như không có các chủ, không có Phá Xuyên Đường thì ngươi chỉ là một cái xác nằm bên đường, nếu như không có các chủ thì ngươi không có ngày hôm nay”.

“Vậy mà ngươi có thể nói những lời này”.

“Uổng công ta xem ngươi là một chính nhân quân tử, xem ngươi là thiên kiêu đang được ngưỡng vọng.

Còn ngươi bây giờ ở trong mắt ta chẳng khác gì một tên súc sinh”.

“Lừa thầy, phản bạn… Thừa Phong, cho dù ta có chết thì ta cũng sẽ nguyền rủa ngươi”.

“Ta muốn nhìn xem người như ngươi có thể làm nên được chuyện gì”.

“Ta đợi ngươi ở dưới luân hồi”.

“...”.

Bị những ánh mắt và lời giễu cợt của những người khác.

Thừa Phong sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, trong suy nghĩ của hắn lúc này cũng không được thoải mái và nhẹ nhàng giống như những gì người khác đang suy nghĩ.


Thừa Phong cắn chặt răng, hai tay thít chặt nắm quyền, ẩn sâu trong ánh mắt hắn chính là sự vô lực và chê trách bản thân quá yếu kém.

‘Ta biết chứ, nếu như bây giờ ai cũng chết thì mối thù này còn ai báo?’.

‘Đại cục quan trọng nhưng Phá Xuyên Đường bây giờ bị tiêu diệt sạch thì còn có ý nghĩa gì?’.

‘Ta là đệ tử của các chủ, sinh tử vì Phá Xuyên Đường.

Nhưng tất cả đều chết hết thì còn có ý nghĩa gì?’.

‘Ta muốn báo thù, ta muốn xây dựng và đưa Phá Xuyên Đường đăng đỉnh’.

‘Mối nhục ngày hôm nay, mối thù này ta sẽ ghi nhớ’.

Nhìn Thừa Phong run rẩy cúi đầu, hai chân quỳ rạp thì Đế Nguyên Quân bỗng nở một nụ cười lạnh, ánh mắt thì giống như thần có thể nhìn thấu được tất cả mọi thứ.

“Thương lão, ta thấy tên này đúng là không tồi thật.

Mặc dù thiên phú tam phẩm nhưng xét trên phương diện tu chân thì con đường không quá mịt mù.

Chưa kể hắn còn biết lúc cứng lúc mềm, thực lực ở trong cùng cảnh giới cũng miễn cưỡng nhập lưu”.

Nghe thấy những lời này, Thừa Phong nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười vui mừng.

Hắn tưởng chừng như Đế Nguyên Quân đang nói tốt cho hắn, muốn cho hắn một con đường sống.

Nhìn biểu cảm vui mừng của Thừa Phong, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xuống rồi nở một nụ cười kỳ dị nói.

“Nhưng… một người lừa thầy, phản bạn như này thì cần phải suy tính lại.

Chưa kể, ta thấy tâm địa của hắn không đứng đắn, ngoài mặt thì cầu xin nhưng ở trong suy nghĩ và trong ánh mắt lại là sự tính toán”.

“Loại người như thế này mà giữ lại thì hậu quả sau này rất khó lường, rất có thể hắn chối bỏ tất cả để có thể tìm được một con đường sống.

Tu luyện đến đỉnh, báo thù cho sư phụ và cuối cùng là tạo dựng lại Phá Xuyên Đường”.

“Đến lúc đó thì người phải lo sợ là các ngươi”.

Đế Nguyên Quân vừa nói vừa liếc mắt nhìn Thương lão và Ngọc đường chủ nói.

“Ta nói đúng không?”.

“Hai vị”.

“...”.

Nhìn sắc mặt của hai vị đường chủ tối sầm lại và lộ ra vẻ suy nghĩ thì Thừa Phong lúc này mới bùng phát.


Đế Nguyên Quân từng câu từng chữ nói ra giống như đang đọc từ trong suy nghĩ của hắn mà ra.

Thừa Phong trên gương mặt chảy xuống hạt mồ hôi lạnh và cơ thể đột nhiên cảm thấy ớn lạnh nên rùng mình một cái.

Hắn chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi đưa mắt cầu xin nhìn qua hai vị đường chủ rồi thều thào nói.

“Hai vị đường chủ, đừng nghe tên này nói năng lung tung”.

“Thừa Phong thề là ta chưa từng có suy nghĩ giống như hắn nói.

Là hắn vu oan cho ta… Cầu xin hai vị suy xét lại”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thừa Phong một cái rồi lạnh giọng nói.

“Vậy sao?”.

“Đúng sai thì đã sao? Chuyện đó có quan trọng sao?”.

“Ngày hôm nay ta và ngươi đã là tử địch, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết...”.

“Ta chính là người đã tạo ra cơ hội để hai thế lực khác nhắm đến Phá Xuyên Đường.

Ngươi có thể xem như ta là người giật dây ở phía sau.

Đúng hơn là hai thế lực kia đã có ý định diệt các ngươi từ lâu rồi nhưng chưa có cơ hội, còn ta chính là người đã tạo ra cơ hội đó”.

“Sư phụ ngươi chết cũng là do ta, Phá Xuyên Đường bị tiêu diệt cũng do ta”.

Từng câu từng chữ Đế Nguyên Quân giống như vạn tiễn đâm xuyên qua tim của hắn vậy.

Thừa Phong đột nhiên rùng mình, hắn cảm giác như quả tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lại, một cảm giác vừa hụt hẫng và vừa tối tăm đột nhiên bao trùm lấy tâm trí hắn.

Thừa Phong hai tay nắm chặt, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân giống như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ẩn sâu trong ánh mắt đó là một cổ sát ý nồng đầm đang hướng đến Đế Nguyên Quân.

Khóe miệng Thừa Phong run lên một cái, giọng nói đầy căm phẫn và lạnh lẽo thốt ra.

“Ngươi… Tất cả là tại ngươi?”.

“Đúng là tại ta”.

Đế Nguyên Quân gật đầu đáp.

“Nếu như ngươi đã xem ta là tử địch thì ta không thể cho ngươi một con đường sống nữa rồi?”.


Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân tay phải từ từ đưa lên rồi vung nhẹ tay một cái liền bắn ra một đạo kiếm khí hình vòng cung đánh về phía Thừa Phong.

Căn phòng lạnh lẽo và đầy yên tĩnh đột nhiên nổi lên một đợt phong bạo và một thanh âm da thịt bị cắt đứt vang lên.

Và sau đó là một cảnh tượng khiến ai ai cũng phải giật mình, Đế Nguyên Quân chỉ dùng một đạo kiếm khí liền giết chết Thừa Phong.

Cho dù trên người hắn còn mang một bộ bảo y có thể giảm thiểu sát thương nhận vào.

Thương lão đứng ở bên cạnh thấy vậy thì nuốt xuống một ngụm khí lạnh, đạo kiếm khí vừa rồi quá kinh khủng, ngay cả lão cũng chưa từng nhìn thấy ai có kiếm khí đạt đến đẳng cấp này khi còn nhỏ tuổi đến như vậy.

Bất chợt, khóe miệng lão run nhẹ một cái rồi vô thức thốt ra khiến ai ai nghe thấy cũng phải rùng mình.

“Kiếm ý tinh thuần, uyển chuyển giống như nước, nhẹ nhàng nhưng cực kỳ khủng bố, sắc bén đến mức có thể cắt xuyên qua bảo y”.

“Kiếm khí đạt tới cảnh giới này thì chỉ có thể là đại thừa kiếm khí… Đại viên mãn”.

Kiếm khí đại viên mãn?!
Ngoại trừ ba người Lâm Tuyết Nhi ra thì những người còn lại sau khi nghe thấy thế thì giật mình một cái, ánh mắt không thể tin nổi và kinh hãi nhìn về phía Đế Nguyên Quân mà trong lòng dậy sóng.

‘Cái gì? Tên này chỉ mới mười bảy mười tám tuổi mà tu vi kiếm đạo đạt tới đại viên mãn kiếm khí?’.

‘Người bình thường mỗi khi kiếm khí đại thành thì bắt đầu cảm ngộ kiếm chi ý? Kiếm khí đại thành lên đại viên mãn không chỉ cần thiên phú kiếm đạo cực kỳ cao và độ khó đột phá một tiểu cảnh này lại khó hơn cảm ngộ kiếm chi ý?’.

‘Vậy mà tên này lại có thể luyện được? Rốt cuộc hắn là thiên kiêu đến từ đại gia tộc hay đại tông môn chuyên về kiếm tu? Xung quanh đây có rất ít tông môn chuyên về kiếm tu, chỉ có Kiếm Cung… Nhưng Kiếm Cung sao có thể xuất hiện một vị thiên tài kinh khủng đến mức này’.

‘Chắc chắn… tên này đến từ nhất đại tông môn… Thanh Thiên Kiếm Tông?’.

‘Chỉ có Thanh Thiên Kiếm Tông mới có thể sản sinh ra một vị thiên kiêu như thế này?’.

‘Hắn bây giờ còn rất trẻ tuổi mà tu vi kiếm đạo đã đạt đến mức này thì thử hỏi trăm năm, ngàn năm, vạn năm sau thì hắn sẽ đột phá đến mức nào?’.

‘Thánh… Hắn chắc chắn có thể đột phá đến cảnh giới đó… Thánh Giả cảnh’.

‘May mắn, ta không phải là địch với hắn… Nếu không hậu quả sau này sẽ cực kỳ nặng, nhất định phải giữ mối giao hảo với hắn’.

Thương lão, Ngọc đường chủ hít vào một hơi thật sâu rồi nuốt xuống một ngụm khí lạnh rồi mới bình ổn sự rung động này.

Nhìn dáng vẻ kinh hãi của những người khác, ba người Lâm Tuyết Nhi thấy thế thì đột nhiên phì cười một tiếng khiến bầu không khí đầy ắp áp lực này vội tiêu biến.

“Mới chừng đó mà đã bất ngờ như thế rồi?”.

“Các ngươi mà đi cùng hắn thì sẽ kinh ngạc đến mức nào đây?”.

“Ta còn thấy hắn thể hiển còn kinh khủng hơn như thế này rất nhiều”.

“...”.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của ba người, Đế Nguyên Quân lắc đầu thở ra một hơi dài rồi lên tiếng.

“Thời gian không còn sớm nữa nên giải quyết mọi thứ xong xuôi đi”.

“Tất cả nghe theo công tử”.

Thương lão nhíu mạnh tay vào chân để cố gắng giữ sự bình tĩnh và nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười vui mừng đáp.


“Ta không có ý kiến gì cả”.

Ngọc đường chủ vui vẻ gật đầu đáp.

Sau khi giải quyết hết những kẻ cản đường, Thương lão dẫn theo đám người đi vào nơi sâu nhất của chính điện.

Tại đây, họ nhìn thấy một cánh cửa lớn cao gần ba trượng được đúc bằng kim thiết trông cực kỳ cứng cáp.

Và ở bên trên còn có một tòa trận pháp Huyền phẩm bảo vệ ở bên ngoài.

Muốn mở được cánh cửa này thì cần phải có Thiên Địa cảnh cường giả ra tay và phá được trận pháp thì mới có thể mở được.

Thương lão và Ngọc đường chủ dốc hết sức thúc dục Phá Trận Phù ở trong tay bắt đầu trùng kích trận pháp.

Cho đến khí trận pháp hoàn toàn biến mất rồi mới đẩy cửa thì nhìn thấy một con đường dẫn xuống sâu ở bên dưới lòng đất.

Ngay khi cánh cửa vừa mở ra thì dọc hai bên đường sáng lên những đốm lửa song sáng cả toàn bộ căn hầm.

Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu liền cảm nhận được nồng độ huyết khí ở đây nồng đậm đến mức kinh ngạc nên thốt ra một câu.

“Huyết khí thật nồng đậm”.

“Khả năng cảm nhận của công tử khiến ta kinh ngạc”.

Thương lão vẻ mặt niềm nở nhìn Đế Nguyên Quân nói.

Đáp lại, Đế Nguyên chỉ nở một nụ cười xem như câu trả lời rồi nói.

“Đi vào thôi”.

Men theo con đường đi xuống sâu dưới lòng đất thì Đế Nguyên Quân càng cảm nhận được mức độ huyết khí ở nơi này càng ngày càng nồng đậm.

Và Đế Nguyên Quân còn cảm nhận được phía bên dưới có một thứ khiến hắn động tâm.

Ánh mắt Đế Nguyên Quân mong chờ nhìn sâu xuống phía bên dưới rồi nở một nụ cười phấn khích.

Đi khoảng chừng gần một nén hương, cả nhóm người lúc này đã đi xuống không biết bao nhiêu trượng, và lối đi này rất gập ghềnh, ngoằn nghèo nên rất tốn thời gian để đi.

Ngay khi đặt chân xuống nơi sâu nhất, cả đám người nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt thì gần như chết đứng, ánh mắt họ nhìn ra xa mà không thể tin được bằng mắt mình nữa.

Ở trung tâm động phủ chính là một bộ xương cao hơn hai trượng và trải dài gần hai mươi trượng.

Còn ở phía bên dưới khung xương lớn đó chính là một ao huyết dịch tương đối lớn với độ sâu gần ba trượng và diện tích ít nhất cũng dạt tới hai mươi trượng hơn.

Đế Nguyên Quân ánh mắt run lên một cái và gương mặt để lộ sự kinh ngạc mà Lâm Tuyết Nhi chưa bao giờ nhìn thấy.

Đế Nguyên Quân khóe miệng khẽ run một cái rồi kinh hỉ thốt ra.

“Đây là…?”.

- --
Ps: Truyện nay ít like, ít cmt quá mn ơi...!ta đói like, đói cmt quá...!
Donate ủng hộ tác bạo chương:.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi