CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Ba ngày sau!
Hứa Tiểu Kiều đánh xe hết tốc lực di chuyển liên tục nên mới thoát được tai mắt của người Công Liên Hội nên trên đường đi họ không gặp bất cứ trở ngại nào cả.

Cách Ngọa Cương thành không đến mười dặm, Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Lạc Tuyết Dung dò hỏi.

“Thời gian của ta có hạn, nếu như ở lại nơi này quá lâu thì người của Công Liên Hội rồi cũng sẽ đuổi đến đây nên ta chỉ có thời gian tối đa là hai ngày.

Nội trong hai ngày phải giải quyết xong mọi chuyện”.

“Thời gian này ngươi có nắm được chút tin tức nào ở trong Ngọa Cương thành không?”.

“...”.

Đáp lại, Lạc Tuyết Dung thở dài một hơi rồi lên tiếng trả lời.

“Đáng tiếc, Lạc gia tuy có nhiều tai mắt nhưng trong Ngọa Cương thành này thì không có”.

“Kể từ lúc Hứa gia gặp chuyện thì Lạc gia ta hoàn toàn cắt đứt với Ngọa Cương thành rồi”.

“Vậy sao?”.

Đế Nguyên Quân gật đầu đáp.

Sau đó, Đế Nguyên Quân quay qua nhìn những người khác và nói.

“Khoảng cách đến Ngọa Cương thành không còn xa nữa nên ta nghi bây giờ nên chia ra để tiến vào.

Nếu ta đoán không sai thì rất có thể người ở trong thành ắt hẳn sẽ rất cảnh giác với việc Hứa Tiểu Kiều đến đây nên Lã Nhật Doanh huynh đệ cùng Chu Tiểu Thiến cô nương đi vào trong trước và đi tìm hiểu tình hình của Vương gia.

Sẵn tiện thì điều tra động tỉnh của Mã gia”.

“Còn Lâm Tuyết Nhi cùng Lạc Tuyết Dung thì ta có việc cần hai ngươi đi chuẩn bị.

Bây giờ ta viết ra những thứ cần thiết nên hai ngươi cố gắng chuẩn bị đầy đủ và nhanh nhất”.

“Còn ta cùng Hứa Tiểu Kiều cùng lúc đi vào, nếu như người của Vương gia cùng Mã gia phát hiện thì mọi chuyện sẽ thuận lợi cho các ngươi hơn nhiều”.

Lạc Tuyết Dung đón nhận tờ giấy ở trên tay rồi nhìn qua Đế Nguyên Quân với vẻ mặt trông rất kinh ngạc.

“Đây… Đây là… Ngươi thật sự muốn ta đi chuẩn bị những thứ này sao? Thậm chí có một vài thứ ở trong này mà ta không hề hay biết”.

“Vương Bằng Lăng, Tuyết Liên Hàn, Ma Thủy Sinh? Ba loại này là gì?”.

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng giải đáp.


“Vương Bằng Lăng hay có cái tên khác là Bằng Lăng Hoa, nó là một loại hoa cực kỳ đặc biệt mang theo thiên địa nguyên khí cực kỳ đáng quý.

Thương sinh nó sinh trưởng trên những ngọn núi lớn và trên mỗi đỉnh chỉ có một cây và một câu thì cũng chỉ có một Vương Bằng Lăng duy nhất.

Nó mặc dù khó kiếm nhưng công hiệu thì không thể bàn cãi, nếu nói đúng thì đa phân trận pháp sư sẽ cần đến nó.

Công dụng lớn nhất là gia tăng khả năng thi triển cũng như gia trì trận pháp rất tốt”.

“Còn hai thứ còn lại thì không có gì khác biệt cho lắm, duy chỉ có Ma Thủy Sinh chính là tinh huyết của ma vật pha chế cùng với linh dịch hoặc dược dịch mà thành”.

Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía Hứa Tiểu Kiều, nói.

“Vì đây là chuyện liên quan đến tâm ma của Hứa Tiểu Kiều nên ta không tiện ra tay, mà mọi chuyện phải phụ thuộc vào bản thân Hứa Tiểu Kiều.

Nhưng với thực lực Ngưng Hải cảnh tầng bảy kết hợp với Thiên Ma Chi Khí thì cao lắm cũng chỉ có thể đối đầu được với một Thiên Địa cảnh tầng hai, cao lắm cũng chỉ tầng ba mà thôi.

Nhưng người của Vương gia chắc sẽ có không ít hơn năm người là Thiên Địa cảnh, thậm chí trung tầng cũng có thể”.

“Chính vì thế nên Vương Bằng Lăng này chính là thứ không thể thiếu, còn hai thứ còn lại đều có ích trong một vài trường hợp.

Tùy vào tình hình mà ta sẽ sử dụng nó thật hợp lý”.

Lâm Tuyết Nhi ngồi suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

“Mặc dù số lượng linh dược và những thứ khác đều ở mức tương đối nhưng chỉ dựa vào chúng liệu có thể chống đỡ được Vương gia không? Chứ đừng nói đến việc của Mã gia”.

“Đúng là thế”.

Đế Nguyên Quân không hề phản bác lại mà thay vào đó là gật đầu một cái đáp lời.

“Những thứ này chỉ có thể phụ trợ một phần nhỏ nào đó mà thôi, nếu mà thực lực của Hứa Tiểu Kiều mạnh hơn và ẩn chứa được nhiều Thiên Ma Chi Khí hơn thì lại khác”.

“Tuy cảnh giới của Hứa Tiểu Kiều đã đạt đến tầng thứ bảy của Ngưng Hải cảnh nhưng lượng chân nguyên ngưng tụ không đạt đến mức viên mãn.

Điều này vô tình khiến thực lực của bản thân sẽ thấp hơn một chút.

Nếu như Hứa Tiểu Kiều có thể tẩy luyện lại cảnh giới, khiến chân nguyên cô đọng lại thì thực lực sẽ tăng lên không ít”.

Nghe thấy vậy thì Lạc Tuyết Dung nở một nụ cười nhìn qua nói.

“Vậy sao không giúp Hứa Tiểu Kiều tẩy luyện lại? Dựa vào thủ đoạn của ngươi thì chuyện này không tính là khó”.

Đế Nguyên Quân khẽ gật đầu đáp.


“Đúng là không khó nhưng muốn tẩy luyện lại cũng có yêu cầu của nó.

Với Hứa Tiểu Kiều thì khác, nếu như cảnh giới Ngưng Hải ở tầng thấp thì tẩy luyện sẽ dễ dàng hơn”.

“Nhưng với hiện tại thì phiền phức không chỉ có một vài cái mà thời gian để tẩy luyện không cho phép.

Quá trình đó chí ít cũng phải tốn thời gian một năm là ít nhất, phát nát đan điền để chân nguyên chạy khắp trong cơ thể để tẩy luyện nhục thân vượt qua giới hạn hiện tại để đúc căn cơ.

Sau đó ngưng luyện đan điền lại một lần nữa rồi mới luyện lại chân nguyên để lấp đầy đan điền”.

“Nếu ta đoán không nhầm thì lúc Hứa Tiểu Kiều tẩy luyện thì cảnh giới sẽ giảm xuống còn tầng hai tầng thứ ba mà thôi.

Thành công thì thực lực sẽ tăng lên nhưng với trận chiến trước mắt thì không phù hợp cho lắm”.

Lạc Tuyết Dung khẽ cau mày, ánh mắt cô tràn đầy vẻ ngập ngừng nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi.

“Nếu tẩy luyện theo cách này thì cần phải có đạo tâm và sức chịu đựng rất lớn.

Chỉ sợ Hứa Tiểu Kiều không vượt qua được”.

“Nghe như ngươi nói thì dường như vẫn có cách nào khác sao?”.

“Cách khác thì vẫn có nhưng cần phải có cơ duyên”.

Đế Nguyên Quân gật đầu đáp.

“Giống như Tuyết Nhi, cơ duyên nhận được truyền thừa, có công pháp tẩy tủy, luyện lại cảnh giới.

Với loại công pháp này thì cực kỳ hiếm có, ngay cả ta cũng chưa từng nhìn thấy”.

Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn qua Hứa Tiểu Kiều và nói.

“Ngươi cũng đừng quá lo lắng, cơ duyên lớn nhất của ngươi chính là nhận ta làm chủ”.

“Nhưng cái cơ duyên này không phải dễ đi, tương lai ngươi sẽ phải đối mặt với những thứ mà ngươi chưa từng tưởng tượng ra được”.

“Chỉ cần ngươi vượt qua được thì tương lai sẽ cực kỳ rực rỡ”.

“Ừm”.


Hứa Tiểu Kiều mím chặt môi rồi run rẩy thốt ra.

Mặc dù cô không biết lời nói của Đế Nguyên Quân có đúng không? Hay cũng có thể là lời nói ngông cuồng của hắn.

Nhưng suốt thời gian cô đi cùng hắn đều nhìn thấy được, những lời nói và hành động tưởng chừng như ngông cuồng nhưng mỗi một lần như thế thì hắn đều làm được và vượt qua được.

Là một người mang lại được cảm giác an toàn và đáng tin cậy!
Di chuyển được thêm một lúc, Đế Nguyên Quân đưa tay lên ra hiệu dừng lại rồi bắt đầu chi ra hành động.

Tất cả đều hướng về phía Ngọa Cương thành mà đi, duy chỉ có Hứa Tiểu Kiều và Đế Nguyên Quân có ánh mắt cực kỳ phẫn nộ và sát ý ngút trời khiến ai ai nhìn thấy cũng phải kiêng dè.

Đứng trước cổng thành, Hứa Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn lên ba chữ “Ngọa Cương thành” mà trong lòng nổi lên vô tận sóng gió.

Cô đã từng trải qua biết bao nhiêu chuyện kinh khủng khi đặt chân đến đây.

Cô hận người và càng hận chính bản thân mình yếu đuối.

Hận vì kẻ thân là phụ thân lại có thể làm ra chuyện bất nhân, mối thù giết mẫu thân không thể không trả.

Hứa Tiểu Kiều đứng nhìn ở đó một hồi lâu mà trong ánh mắt nổi lên vô tận gợn sóng.

Bất chợt, Hứa Tiểu Kiều nhớ đến những chuyện trước đây mà không kiềm chế được, hai hàng nước mắt căm phẫn và buồn tủi từ từ chảy xuống.

Nhìn Hứa Tiểu Kiều đứng thẫn thờ ở đó một hồi lâu, Đế Nguyên Quân đặt nhẹ tay lên vai cô rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

“Tâm ma có thể đáng sợ, hận thù có thể đáng ghét nhưng đó là cảm xúc của mỗi người.

Ngay cả ta, ngươi, hay thậm chí tất cả tu chân giả đều không giấu được.

Đây chính là cơ hội và cũng là thử thách của ngươi, chỉ cần ngươi bước về phía trước còn chuyện ở phía sau thì đã có ta”.

“Ngươi yên tâm, chỉ cần có ta ở đây thì Thiên Vương Lão Tử có đến thì cũng không dám làm gì?”.

Hứa Tiểu Kiều liếc mắt nhìn qua rồi gật đầu, sau đó cô đưa tay lên lau đi hai hàng nước mắt rồi thẳng hướng về phía cổng lớn mà bước vào.

“Ngọa Cương thành, ta đến đây”.

Tiến lại gần cổng thành, cả hai người bị bốn tên lính canh chăn lại lại.

Ánh mắt chúng đầy vẻ hậm hực và đưa mắt hăm dọa nhìn cả hai người quát.

“Ngọa Cương thành không phải ai muốn đến thì đến? Người đến là ai, mau báo tên họ?”.

Nhìn dáng vẻ hách dịch của bốn tên lính canh, Đế Nguyên Quân ánh mắt nồng nặc sát ý liếc mắt nhìn qua một cái liền khiến chúng rùng mình.

Chỉ bằng một ánh mắt, sát ý của Đế Nguyên Quân trong mắt bốn tên lính canh trông không khác gì một tôn ma quỷ đang nhe nanh múa vuốt ở trước mặt.

Chỉ cần họ có chút vọng động nào thì sẽ bị giết chết.

“Chỉ là đám giun dế mà dám lớn giọng trước mặt ta?”.


Đế Nguyên Quân lạnh giọng quát lớn một tiếng.

“Lăn”.

Đế Nguyên Quân chỉ dựa vào khí thế của mình liền khiến bốn tên lính canh sợ hãi thối lui.

Ánh mắt chúng sợ hãi nhìn Đế Nguyên Quân giống như nhìn thấy ma quỷ.

Thấy có một cỗ khí tức bùng nổ ở bên ngoài cổng thành.

Lúc này có một đám người từ trong thành đi ra ngoài nhìn xem trò hay.

Ngay khi họ nhìn thấy Đế Nguyên Quân cùng Hứa Tiểu Kiều bị bốn tên lính canh dùng mũi thương để chặn lại thì bòn họ được một phen cười đùa thích thú.

Từ trong đám người, bốn nam thanh nữ tú có tuổi tác khoảng chừng hai mươi tuổi đổ lên đi ra.

Ánh mắt họ đều nhìn chăm chú về phía Hứa Tiểu Kiều rồi chỉ tay về phía cô và lớn tiếng cười đùa, châm chọc.

“Đây không phải là đứa con hoang đây sao?”.

“Mới mấy năm không gặp, lần này lại dẫn theo một tên mặt búng còn ra sữa.

Chẳng nhẽ dẫn thêm một đứa con hoang khác đến để ra mắt phụ thân? Muốn dựa vào tên này để được vào Vương gia ta?”.

“Đúng là một con tiện tì vô sỉ”.

“Nhưng cũng phải xin lỗi ngươi, bây giờ ngươi đến không đúng dịp.

Vương gia ta bây giờ đang tiếp đón khách quý nên không rảnh để gặp con tiện tì như ngươi.

Nếu ngươi không muốn bị đánh thì dẫn theo tên mặt búng còn ra sữa này rời đi, bằng không thì đừng trách bọn ta”.

“Cút đi, Vương gia không cần một đứa con hoang như ngươi”.

Mặc kệ những lời của đám nam thanh nữ tú đứng trước mặt, Đế Nguyên Quân vẻ mặt lạnh nhạt nhìn qua Hứa Tiểu Kiều rồi lên tiếng hỏi.

“Bọn chúng đều là người của Vương gia?”.

Đáp lại, Hứa Tiểu Kiều chỉ khẽ gật đầu một cái trả lời.

Nhận được cái gật đầu này, Đế Nguyên Quân chỉ liếc mắt nhìn về phía bốn người Vương gia liền nở một nụ cười lạnh, giọng nói hắn âm trầm và mang theo vẻ gì đó rất kinh khủng vang lên.

“Người Vương gia?”.

Người của Nhất Đế ta không phải ai cũng đụng được!
Kẻ nào dám động đến người của ta thì chỉ có một con đường!
Chết…!!!
- --
Ps:Ta đói cmt, like quá mn ôi...!
Donate ủng hộ tác bạo chương:.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi