CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Dẫn ta đến gặp các chủ của các ngươi!
Ngồi ở trong căn phòng lớn ở tầng cao nhất, Thanh Lương các chủ đứng trước cửa sổ nhìn về phía La gia mà trong lòng cảm thấy có chút bất an.

“Haizzz… Không biết chuyện này là đúng hay sai nhưng trong lòng ta lại có dự cảm bất an”.

Lúc này, đứng ở bên ngoài cửa phòng, Phương Dương dẫn theo Đế Nguyên Quân đứng ở bên ngoài và lên tiếng.

“Các chủ, Nguyên Quân công tử đã đến rồi”.

“Ta biết rồi”.

Đáp lại, Thanh Lương các chủ quay người ngồi xuống bàn, đáp.

“Đi vào đi”.

Đi vào trong phòng, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một vị trung niên nhân đang ngồi ở phía đối diện với khí tức trên người mười phần cường hãn.

Nếu so sánh với Huyền lão thì người này phải mạnh hơn không ít.

“Nguyên Quân gặp qua các chủ”.

Đế Nguyên Quân cúi người thi lễ, nói.

“Sẵn tiện, ta cũng muốn đa tạ các chủ đã đứng ra.

Ân tình này ta chắc chắn sẽ báo đáp”.

Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân khí sắc hưng thịnh giống như chưa từng bị trọng thương và ánh mắt kiên định khiến Thanh Lương các chủ ban đầu cảm thấy có chút kinh ngạc.

Ánh mắt hắn lướt nhìn Đế Nguyên Quân, đánh giá nói.

“Tiểu tử, cảnh giới và thực lực nhỏ bé nhưng lá gan của ngươi lại rất lớn.

Đây là lần đầu tiên ta thấy một hào kiệt nhỏ tuổi, điều làm ta kinh ngạc hơn là cảnh giới ngươi tuy chỉ là Thức Nhân cảnh đỉnh nhưng lực bạo phát ra ít nhất cũng phải vượt qua Ngưng Hải cảnh”.

“Ta thật sự rất tò mò”.

“...”.

Đáp lại ánh mắt tò mò của Thanh Lương các chủ, Đế Nguyên Quân vẻ mặt không một chút lo lắng trả lời.

“Mỗi người ai ai đều có cơ duyên và bí mật riêng nên chuyện này ta không thể nói được?”.

“Haha…”.

Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì cười lớn một tiếng, nói.

“Là ta quá đường đột rồi, nào ngồi xuống đi.


Sẵn tiện, ta cùng có chuyện muốn nói với ngươi”.

Đế Nguyên Quân gật đầu đồng ý.

“Các chủ, không biết ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?”.

“Cũng không có chuyện gì to tát? Chỉ là ta muốn ngươi giúp ta một việc, chỉ cần ngươi đáp ứng thì mọi chuyện trước đây ta sẽ thay ngươi thu xếp”.

Thanh Lương các chủ không chần chừ mà trực tiếp nói thẳng.

“Còn chuyện bên La gia thì ngươi yên tâm, có ta ở đây thì bọn chúng không dám làm gì ngươi”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Ta thì có suy nghĩ khác các chủ, ta thì lại mong bọn chúng sớm đến tìm ta”.

“Tại sao ngươi lại nói thế?”.

Thanh Lương các chủ cảm thấy khó hiểu nên quay qua hỏi hắn.

“Ngươi không sợ thế lực của La gia?”.

“Chỉ là một La gia nhỏ bé thôi nên ta cần gì phải sợ”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt không một chút sợ hãi, gương mặt tràn đầy vẻ tự tin nói ra.

“Nếu so với mấy thế lực trước đây ta gặp thì La gia chẳng là gì cả”.

“Ngươi đúng là một tên cuồng ngạo nhưng lời ngươi nói không sai”.

Thanh Lương các chủ thở dài một hơi, nói.

“Đối với nhiều người thì La gia chính là một thế lực lớn nhưng thực chất thì lại khác.

Tính ở Tây vực thì La gia chỉ là một hạt cát mà thôi, so sánh với các thế lực tông môn cao tầng, các đại gia tộc, tổ chức lớn thì chẳng là gì hết”.

“Nhưng đó là đối với những người có thực lực vượt qua cả La gia mới dám nói thế, còn ngươi chỉ là một Thức Nhân cảnh đỉnh nhỏ bé mà dám nói ra lời này.

Nếu như truyền tới tai của đám người La gia thì hậu quả không nhẹ đâu”.

Thanh Lương các chủ đưa tay rót một ly linh trà rồi quay qua nói.

“Quay lại chuyện chính đi”.

“Ta muốn ngươi gia nhập Thanh Dược Lâu, nói đúng hơn là ngươi dựa trên danh nghĩa là người của Thanh Dược Lâu”.

“...”.


Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, ánh mắt có chút ngờ vực nhìn qua.

“Chuyện này ta cũng đã nghĩ đến khi các chủ cho gọi ta đến đây.

Nhưng đáng tiếc, chuyện này ta phải từ chối”.

“Ta là một người tự do quen nên không muốn gò bó hay là dính dáng đến một thế lực nào cả.

Như thế đối với ta không có một chút lợi ích nào cả mà trái lại thì gây cho ta nhiều khó khăn là đằng khác”.

“Haha… Không ngờ ngươi lại có suy nghĩ xa đến vậy?”.

Thanh Lương các chủ cao hứng cười lớn một tiếng.

“Lúc trước ta chỉ nghe Phương Dương nói lại nên cũng chỉ để ý một chút nhưng bây giờ thì ta đánh giá ngươi rất cao”.

“Như thế này đi, ta không ép buộc sự tự do của ngươi.

Ta chỉ cần ngươi gia nhập Thanh Dược Lâu dựa trên danh nghĩa và chỉ khi nào ta gặp khó khăn thì cần ngươi hỗ trợ mà thôi”.

“Nhưng bù lại, ta cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi.

Chỉ cần ngươi đồng ý thì những thứ ngươi mua trong Thanh Dược Lâu và những nơi khác thuộc sự quản lý của Luyện Đan Hội sẽ được giảm giá.

Tùy thuộc vào cấp bậc của ngươi mà có thể giảm được nhiều hay ít”.

“Ngươi có biết, sau lưng Thanh Dược Lâu là Luyện Đan Hội? Đó là một thế lực lớn với rất nhiều luyện đan sư ở khắp Tây vực và ta chỉ là một phần rất nhỏ ở trong đó mà thôi”.

“Ồ…”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì kinh ngạc thốt ra một tiếng.

“Nếu ta đoán không nhầm thì lớp đệ tử Thanh Dược Lâu thấp hơn so với những nơi khác nên ngươi muốn ta đứng trên danh nghĩa Thanh Dược Lâu để gia tăng vị thế trong Luyện Đan Hội?”.

“Đúng là kinh ngạc, ta thật sự rất bất ngờ.

Ngươi vừa có thực lực vừa có thể luyện đan vừa có ánh mắt sắc bén và vừa có suy nghĩ nhạy bén như vậy?”.

Thanh Lương các chủ vẻ mặt bất ngờ và xen lẫn vào đó là sự vui mừng nói.

“Ngươi nói không sai, Thanh Dược Lâu ta trước đây cũng có không ít tiếng tăm nhưng càng về sau, lớp đệ tử càng ngày càng ít và thiên phú không cao nên càng ngày càng thụt lùi”.

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng đáp lại.


“Các chủ, ngươi không nghĩ chuyện này quá sức đối với ta hay sao? Ta chỉ là một Thức Nhân cảnh nhỏ bé mà thôi”.

“Ta thì có suy nghĩ khác”.

Thanh Lương các chủ nở một nụ cười nhẹ đáp.

“Với thiên phú luyện đan và thực lực hiện tại của ngươi thì ở trong đám đệ tử tinh anh của Luyện Đan Hội chắc chắn sẽ có vị thế không thấp”.

“Lấy thân phận Huyền cấp luyện đan sư khi chưa đến hai mươi tuổi đã là một thứ gì đó đầy kinh ngạc rồi.

Nếu so với những thiên kiêu được các thế lực lớn hậu thuẫn và dựa vào nguồn tài nguyên lớn thì có thể đạt đến được”.

“Còn ngươi thì khác, nếu ta đoán không nhầm thì ngươi là tán tu.

Nếu phán đoán của ta là chính xác thì thiên phú của ngươi còn vượt xa đám thiên kiêu kia.

Chỉ là cảnh giới của ngươi có thấp hơn bọn họ một chút mà thôi”.

“...”.

Đế Nguyên Quân vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời.

“Muốn ta đồng ý cũng được thôi nhưng ta cũng có ba điều kiện.

Chỉ cần các chủ đáp ứng thì ta không có lý do gì để từ chối cả”.

Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì vui mừng, đáp.

“Ngươi cứ nói”.

“Thứ nhất, ta muốn Thanh Dược Lâu đảm bảo tính mệnh của ta.

Khi nào ta cần thì phiền các chủ ra tay hỗ trợ”.

Đế Nguyên Quân không một chút suy nghĩ, nói ra.

“Thứ hai là ta cần tài nguyên, ta muốn Thanh Dược Lâu phải cung cấp cho ta một lượng lớn linh dược”.

“Và cuối cùng là ta không muốn bị tiết lộ thân phận”.

Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì suy nghĩ một lúc, nói.

“Điều kiện thứ nhất và thứ ba thì ta có thể đáp ứng nhưng điều kiện thứ hai thì ta cần phải suy nghĩ lại”.

“Suy cho cùng thì Thanh Dược Lâu cũng cần linh dược để duy trì nên nếu như cấp cho ngươi quá nhiều thì trong nội bộ sẽ xảy ra lục đục”.

“Thay vì ta cung cấp thì ta có thể ưu tiên cho ngươi những loại linh dược có phẩm chất cao nhất mà ngươi muốn và ngoài ra ta sẽ giảm bốn phần khi ngươi mua trong Thanh Dược Lâu”.

“Thành giao”.

Đế Nguyên Quân không một chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý.

Nhìn Đế Nguyên Quân đồng ý nhanh như vậy thì Thanh Lương các chủ trong lòng cảm thấy có chút không được thoải mái.

Cái cảm giác này giống như là hắn vừa bị Đế Nguyên Quân lừa một vố.

Nhưng rất nhanh, cái cảm giác đó nhanh chóng biến mất và thay vào đó là nụ cười ở trên gương mặt.


Qua ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân đang luyện hóa từng mai đan dược để nhanh chóng hồi phục lại thương thế.

Được cái gật đầu của Thanh Lương các chủ, Đế Nguyên Quân bây giờ có thể tùy tiện sử dụng đan dược trị thương mà không cần tốn bất cứ linh thạch nào cả.

Và từ hôm qua đến giờ, Đế Nguyên Quân đã luyện hóa gần một trăm bình với gần một ngàn viên đan dược.

Điều này càng khiến Thanh Lương các chủ cảm thấy bản thân như bị lừa thêm một lần nữa và cũng bất ngờ vì tốc độ luyện hóa đan dược của hắn.

Trải qua một ngày luyện hóa đan dược liên tục, hai cánh tay bị thương nghiêm trọng bây giờ cũng đã lành lại.

Điều này đâ tiết kiệm cho hắn được rất nhiều thời gian và lượng chân nguyên hao tổn cũng đã hồi phục được như ban đầu.

Cùng lúc này, ở trong La phủ!
Huyền lão vẻ mặt lo lắng đang đi qua đi lại ở ngoài sảnh chính.

Ánh mắt lão vừa lộ ra vẻ lo lắng và vừa tức giận nói.

“Tên tiểu tử khốn kiếp đó, ngươi đừng để ta phát hiện ngươi đi ra khỏi Thanh Dược Lâu.

Nếu ta biết được thì cái mạng nhỏ của ngươi đừng mong giữ lại được”.

Đứng đợi thêm một lúc, Huyền lão lúc này dường như cảm nhận được gì đó nên sắc mặt trông cực kỳ khó coi.

Ở ngoài xa, lão ta nhìn thấy ba đạo thân ảnh đang đạp không với một tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Từ trên cao nhảy xuống, bóng dáng ba người hiện lên ở trước mặt lão, tra hỏi.

“La nhi ở đâu?”.

Huyền lão vẻ mặt lo lắng kính cẩn đi ra chào đón.

“Gia chủ, hai vị trưởng lão.

La Thanh ở trong phòng”.

“Nhanh, dẫn ta đi?”.

Đi vào trong phòng, La Thiên nhìn đứa con đang nằm hôn mê bất tỉnh và khí tức sinh mệnh trên người đang cực kỳ mỏng yếu thì quay qua nhìn Huyền lão, tra hỏi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao La Thanh lại bị như thế này?”.

“Bẩm… Bẩm gia chủ…”.

Huyền lão khóe miệng run lên, đáp.

“Giống như trước đây, ta chỉ cho La Thanh uống đan dược khi bệnh tình phát tác, nhưng không hiểu tại sao khi La Thanh uống xong thì lại bị như thế này?”.

Nhìn dáng vẻ Huyền lão sợ hãi và giọng nói ngập ngừng thì La Thiên bất chợt hiểu được chuyện gì đó thì tức giận quát lớn một tiếng.

“Ngươi còn dám giấu ta? Nhanh nói ra tất cả những gì ngươi biết, bằng không thì đừng trách ta”.

- --
Ps: Cầu like, cầu vote, cầu cmt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi