CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Tìm thấy rồi?!
Đế Nguyên Quân thấy vậy thì khẽ nhíu mày, trong đầu hắn lúc này hiện lên suy nghĩ.

‘Ý của hai người này là gì? Có liên quan đến những thứ ở trong rương bảo hay sao?’.

Sau đó, hắn quay qua nhìn nữ trưởng quầy với vẻ mặt đầy sự kinh ngạc và lo lắng, hỏi.

“Không biết những thứ này là gì?”.

“...”.

Đáp lại, nữ trưởng quầy gương mặt lộ ra vẻ ngập ngừng và ánh mắt nhìn chằm chằm vào những đồ vật ở trong rương bảo, đáp.

“Công tử, người thật sự không biết những thứ này là gì sao?”.

“Hỏi như này có thể trái với quy định nhưng công tử đã lấy những thứ này ở đâu?”.

“...”.

Đế Nguyên Quân không một chút do dự liền lên tiếng trả lời.

“Ta lấy từ trong tay của đám thổ phỉ”.

“Thổ phỉ?”.

Nữ trưởng quầy nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân không giống như đang nói dối thì nhanh tay đóng nắp rương lại và nói.

“Cũng không giấu gì công tử, những thứ này chính là bảo vật của Hồng sư.

Ta chỉ biết là nó đã bị lấy mất từ một năm trước”.

“Mong công tử thứ lỗi, những bảo vật này ta không thể mua được.

Vậy nên công tử hãy rời khỏi đây thật nhanh, nếu mà tin tức này mà truyền đến tai Hồng sư thì hậu quả rất khôn lường?”.

‘Thảo nào, đám sơn tặc đó để những rương báu này ở trong động một thời gian dài mà không dám đem ra sử dụng.

Không biết thể lực của Hồng sư này đáng gờm như thế nào mà ngay cả sơn tặc cũng cảm thấy lo sợ?’.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lên tiếng, hỏi.


“Hồng sư? Người này là ai?”.

“Chắc công tử là người từ bên ngoài đến nên chắc có lẽ không biết?”.

Nữ trưởng quầy thở dài một hơi rồi lên tiếng trả lời.

“Hồng sư tên thật là Trương Thanh Hồng, sở dĩ những người trong thành đều cung kính gọi người này một tiếng Hông sư là vì ông ấy chính là lão sư của Thánh Hoàng đương nhiệm”.

“Nếu mà nói về thế lực thì Hồng sư chính là người có sức ảnh hưởng nhất ở trong thành, ngay cả thành chủ cũng phải cung kính mấy phần”.

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn nữ trưởng quầy rồi lên tiếng trả lời.

“Vậy sao?”.

“Đa tạ trưởng quầy”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân phất tay thu toàn bộ bảo rương vào trong nhẫn trữ vật rồi quay người rời đi trước ánh mắt không thể tin được của nữ trưởng quầy.

‘Dáng vẻ của người này sao có thể thong dong như vậy được? Vị công tử này không biết lo sợ hay sao? Ta thật không thể tưởng tượng được là có người nghe danh của Hồng sư mà không có chút biểu cảm nào cả?’.

‘Rốt cuộc người này có thế lực khủng bố nào đó chống lưng hay sao?’.

Rời khỏi mật đạo, Đế Nguyên Quân sắc mặt lúc này có chút lẫn lộn giống như đang suy nghĩ về chuyện gì đó.

Rời khỏi nơi giao dịch, Đế Nguyên Quân dáng vẻ không có gì gọi là lo lắng, sợ sệt và cũng không có ý định sẽ rời khỏi Thanh Lan thành.

Bởi vì chưa từng có kẻ nào có thể khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

Đi về trung tâm, Đế Nguyên Quân đi vào trong một tửu lâu được xem là lớn nhất ở trong thành là “Tiên Linh Các”.

Ngay khi vừa đi vào bên trong, Đế Nguyên Quân liền bất ngờ vì linh khí ở trong này nồng đậm hơn bên ngoài ít nhất cũng phải hai lần và chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân còn cảm nhận được dược lực và linh khí nồng đậm phát ra từ trong những bình linh trà, linh tứu.

Đi theo tên đệ tử dần lên tầng cao nhất và chọn một vị trí ngồi gần cửa sổ.

Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía đối diện thì nhìn thấy một phủ đệ cực kỳ rộng lớn và bên trong sân tập có không ít người đang tu luyện, đánh võ.

Đế Nguyên Quân nhìn qua tên tiểu nhị với ánh mắt tò mò, hỏi.

“Không biết phủ đệ phía bên kia là của ai?”.


Đáp lại, tiểu nhị cung kính cúi đầu trả lời.

“Công tử, phủ đệ bên kia là của Hồng sư?”.

“Ờ, phủ đệ lớn như này ở nơi trung tâm nhất của Thanh Lan thành mà không phải của thành chủ sao?”.

Đế Nguyên Quân có chút nghi hoặc thốt ra.

Tiểu nhị không một chút nghi ngờ liền trả lời.

“Đáng lý ra là như thế nhưng phủ đệ đó là của người rất có tiếng tăm, tuy thế lực không được mạnh bằng những thế lực lớn ở trong thành nhưng sở dĩ có thể tọa lạc ở đó là vì Hồng sư”.

Đế Nguyên Quân nhìn tên tiểu nhị với gương mặt đầy sự tự tin thì bất chợt nở một nụ cười, sau đó hắn lấy ra một vạn linh thạch đặt lên trên bàn rồi quay qua hỏi.

“Tiểu nhị, chỉ cần ngươi nói hết những chuyện liên quan đến Hồng sư thì số linh thạch này thuộc về ngươi?”.

Nhìn thấy đống linh thạch ở trước mắt, tên tiểu nhị hai mắt đột nhiên sáng lên.

Hắn nhanh tay thu linh thạch vào trong nhẫn trữ vật rồi vui vẻ gật đầu, đáp.

“Công tử yên tâm, chuyện liên quan đến Hồng sư ta biết không ít”.

Sau đó, tên tiểu nhị cung kính nói hết tất cả mọi thứ thì Đế Nguyên Quân lúc này mới chợt nở một nụ cười.

Sau đó, Đế Nguyên Quân ra hiệu cho tên tiểu nhị rời đi và mang đến một bình linh tửu nồng đậm nhất ở trong Tiên Linh Các.

Nuốt xuống một ngụm, Đế Nguyên Quân cảm giác những nơi linh tửu đi qua đều lưu lại một loại hương vị khiến người khác cảm thấy cực kỳ khoan khoái và nhất là lượng dược lực và linh khí nồng đậm xộc thẳng vào trong đan điền khiến Đế Nguyên Quân có cảm giác giống như vừa nuốt xuống một viên đan dược có phẩm cấp cao.

Cảm giác đan điền hắn lúc này dường như đang run lên vì loại linh tửu này.

Tôn Côn Bằng há miệng nuốt trọng toàn bộ linh dược và linh khí điên cuồng luyện hóa khiến đan điền hắn lúc này đang không ngừng bành trướng từ chín trượng hơn đang tăng lên mà bằng mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Hừm, loại linh tửu này không tệ?”.

Đưa ly linh tửu ra trước mặt, Đế Nguyên Quân trong lòng cảm khái thốt ra.

“Tuy dược lực và linh khí ẩn chứa ở nên trong rất nồng đậm nhưng vẫn còn thiếu một chút.

Nhưng như thế này cũng đủ để tự hào rồi, có thể luyện chế ra được loại linh tửu này thì người luyện ắt hẳn là một vị dược sư có cấp bậc”.


Buổi tối hôm đó, Đế Nguyên Quân từ trong Tiên Linh Các đi ra và đi về phía đối diện.

Đứng trước cánh cổng lớn ở trước mặt, Đế Nguyên Quân nhìn lên thì trông thấy ba chữ “Hồng Sư Phủ” được thánh hoàng đích thân dùng bút và ở trên ba chữ đó còn lưu lại một lượng chân nguyên nồng đậm thì trong lòng cảm khái.

“Người đặt bút không phải là người bình thường nhưng chỉ tiếc là vẫn còn thiếu ý ở trong đó.

Không biết vị Hồng sư này cũng thánh hoàng có thật sự thân thích hay không? Nhưng kiểu đặt bút dùng hổ dọa người như này thì khiến người ta có chút khó hiểu?”.

Đi về phía cổng lớn, Đế Nguyên Quân bị bốn tên lính canh đưa tay ra chặn lại.

Ánh mắt cả bốn người đều trông rất hùng hổ và kiên định.

“Người đến là ai?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một món bảo vật đưa cho tên lính canh và nói.

“Ngươi giao cái này cho Hồng sư thì tự khắc có người mời ta đi vào?”.

Cả bốn tên lính canh nghe thấy vậy thì lộ ra vẻ nghi hoặc, mặc dù họ không tin những lời Đế Nguyên Quân nhưng bản thân là một tên lính canh ở đây thì biết rất rõ bản thân của mình.

Họ tuy không tin nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ, họ sợ vì nếu như không đưa thứ này vào cho Hồng sư thì lỡ như đây chính là một thứ quan trọng thì cái đầu của họ chắc chắn sẽ không giữ lại được.

Cả bốn người liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu một cái, một tên lính canh đưa tay nhận bảo vật rồi lên tiếng.

“Xin hãy đợi ở đây một chút?”.

Đứng đợi ở bên ngoài được một lúc thì từ trong phủ đi ra một bóng dáng trung niên nhân vẻ mặt hớt ha hớt hải chạy từ trong ra ngoài.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Đế Nguyên Quân, hỏi.

“Ngươi là người mang thứ đó đến?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu.

“Là ta”.

“Hồng sư cho mời”.

Trung niên nhân đứng lách người qua một bên rồi đưa tay mời Đế Nguyên Quân, nói.

Đi vào trong đại sảnh, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một vị lão giả râu tóc bạc phơ đang ngồi ở trên cao và hai hàng ghế phía bên dưới là hơn hai mươi vị cường giả Thiên Địa cảnh có thực lực cực kỳ kinh khủng.

Và ở chính giữa đại sảnh, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một cái ghế trống được đặt đối diện thì nở một nụ cười.

Đi qua những ánh mắt của đám người, Đế Nguyên Quân phía bên cạnh ghế rồi lên tiếng.

“Đế Nguyên Quân gặp qua Hồng sư”.


“Ừ”.

Đáp lại, Trương Thanh Hồng ngồi chống cằm nhìn xuống Đế Nguyên Quân giống như một người cao cao tại thượng đang nhìn người có tội.

“Tiểu tử, món bảo vật này là ngươi mang đến?”.

Đế Nguyên Quân gật đầu đáp.

“Là ta”.

“Ồ, trước tiên ngồi xuống”.

Hồng sư một tay đặt lên thành ghế và gõ nhẹ đầu ngón tay, nói.

“Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi?”.

“Hồng sư?”.

Đáp lại, ánh mắt Đế Nguyên Quân đột nhiên trầm xuống và giọng nói dần trở nên nặng nề hơn.

“Nếu ông đã có ý định xem ta như phạm nhân thì thật xin lỗi, ta không còn chuyện gì để nói?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân liền quay người rời đi.

Nhưng ngay khi hắn vừa bước được một bước thì hai mươi vị Thiên Địa cảnh liền nhìn hắn với một ánh mắt nồng nặc sát ý và úy áp từ trên người họ đè lên người Đế Nguyên Quân khiến toàn thân hắn run lên một cách kịch liệt và thân trên dần khom xuống giống như đang cõng trên lưng hai mươi tòa sơn nhạc.

Đế Nguyên Quân ánh mắt tức giận nhìn lại, hắn không quan tâm những người ngồi trước mặt hắn là ai và là người có thế lực kinh khủng như thế nào? Mà hắn chỉ biết là những kẻ có địch ý thì hắn sẽ không đứng chịu trận.

“Lấy thế bức người? Đây chính là đạo các ngươi đãi khách sao?”.

Đế Nguyên Quân gương mặt băng lạnh cùng ánh mắt nồng nặc sát ý nhìn chằm chằm về phía Hồng sư rồi lên tiếng.

“Hồng sư cũng chỉ đến thế mà thôi?”.

- --
Ps: cầu lijke, cầu vote, cầu cmt.



The Hung Nguyen
ôi trời ra chương 1 thế này có ích kỷ quá ko xếp ơi


21/03
1.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi