CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Vậy nên xin gia chủ hãy suy nghĩ lại?!
Nam Thương Hà nghe thấy vậy thì hai hàng lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt hắn lộ vẻ khó tin khi nhìn nam tử nhưng khi thấy biểu cảm sợ hãi và đầy lo lắng thì hắn cũng không giấu được suy nghĩ.

Nam Thương Hà thở dài một hơi rồi đưa tay ra hiệu cho năm người đi ra ngoài và lên tiếng.

“Ta biết rồi? Các ngươi có thể đi ra ngoài”.

“Vâng”.

Cả năm người cung kính đáp.

Đợi sau khi cả năm người rời đi một lúc nhưng không có một ai lên tiếng, ai ai cũng chăm chăm suy nghĩ vào nhưng lời nói của nam tử, tuy rất khó tin nhưng biểu cảm đó cho thấy hắn không nói đùa.

Trong đầu họ tự nghĩ, liệu ở khu vực ngoại ô này tồn tại một người có thực lực đáng sợ như vậy sao? Chỉ sử dụng sát ý và phong thái lại có thể dọa năm người sợ hãi đến mức như vậy?
Thấy bầu không khí trong chính điện đang dần trùng xuống và ngày càng trở nên nặng nề, Nam Thương Hà vẻ mặt xám xịt nhìn mười vị trưởng lão, hỏi.

“Không biết các vị có suy nghĩ gì?”.

Đáp lại, đại trưởng lão gõ nhẹ năm đầu ngón tay xuống thành ghế, đáp.

“Ta vẫn cảm thấy rất khó tin? Tuy nghe có vẻ thật nhưng ta tự hỏi là vị công tử ra tay trợ giúp Trịnh gia là để tử của các đại thế lực? Hắn muốn nhân cơ hội này để lôi kéo Trịnh gia rồi dần mở rộng ra các gia tộc khác ở ngoại ô?”.

“Tuy không biết hắn có cảnh giới gì nhưng chỉ với sát ý và phong thái của bậc cường giả thì ta nghĩ cảnh giới của hắn ít nhất cũng phải Thiên Địa cảnh.

Với cảnh giới này thì đừng nói Nam gia mà ngay cả những gia tộc khác cũng không thể chống đỡ được trước sức mạnh của hắn?”.

“Ta tự hỏi, không biết trong các đệ tử của các đại gia tộc có vị thiên kiêu nào đạt đến cảnh giới Thiên Địa cảnh?”.

Nhị trưởng lão ngồi ở phía bên cạnh gật đầu lên tiếng.

“Theo ta biết thì không có vị thiên kiêu nào có cảnh giới Thiên Địa cảnh cả? Nếu như những suy đoán của đại trưởng lão đúng thì hắn ta rất có thể không phải người Thanh Lan thành mà là đệ tử của đại gia tộc, đại thế lực hoặc đại tông môn này đó?”.

“Nếu như những gì ta nói là đúng thì vì sao hắn lại đến vùng ngoại ô mà không tìm đến khu trung tâm? Nếu như hắn muốn bành trướng thế lực thì phải tìm đến các đại gia tộc chứ tại sao lại đến một vùng hỗn loạn như ngoại ô?”.

“Ta thật sự không biết mục đích của hắn khi đến đây là gì? Chính vì không biết nên ta không thể đoán được những bước tiếp theo mà hắn sẽ làm?”.

“Đối với một người như thế thì hắn ta là người đáng sợ nhất?”.

Các vị trưởng lão khác nghe thấy vậy thì ai ai cũng lo lắng vô cùng.

Tuy họ không biết lời của hai vị trưởng lão nói là đúng hay sai nhưng với hoàn cảnh hiện tại là hợp lý nhất.

Họ cũng không có cách nào để lý giải khi phải đối mặt với hoàn cảnh như thế này.


“...”.

Nam Thương Hà vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ nhìn hai vị trưởng lão một lúc rồi thở dài một hơi, trông dáng vẻ hiện tại của hắn đang rất rầu rĩ và trong lòng đang cảm thấy rất nặng nề.

“Ý của hai vị trưởng lão là ta không nên đắc tội hắn ta sao?”.

“Đúng là như thế?”.

Đại trưởng lão gật đầu, đáp.

“Nếu như ta cứ khăng khăng đối địch thì hậu quả rất là nặng nề”.

“...”.

Nam Thương Hà vẻ mặt không mấy mong muốn hỏi tiếp.

“Vậy còn Trịnh gia thì sao? Chẳng nhẽ ta phải tự tay đưa đầu cho bọn chúng?”.

“Nếu như ta sợ tên đó nhưng lại mặc kệ hắn giúp đỡ Trịnh gia thì ta chẳng khác gì tự nhận thất bại.

Các vị có từng nghĩ đến việc Trịnh gia sẽ bỏ qua cho ta dễ dàng khi mà chúng lại có cơ hội để tiêu diệt ta hay sao?”.

“Chuyện này cũng không phải không thể xảy ra?”.

Nhị trưởng lão lắc đầu, ánh mắt có chút thất vọng nhìn Nam Thương Hà, nói.

“Sở dĩ, Nam gia cùng Trịnh gia trở nên đối địch vì tranh chấp tài nguyên, tuy không thể nói là kẻ thù không đội trời chung nhưng ta nghĩ chuyện này có thể suy nghĩ lại?”.

“Nhị trưởng lão nói không sai?”.

Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt nhìn quét qua Nam Thương Hà rồi nhìn lướt qua các vị trưởng lão, nói.

“Trong trận chiến này tuy ta giành được phần thắng nhiều hơn nhưng tổn thất của ta không ít hơn Trịnh gia là bao? Tuy ta đã lôi kéo được các gia tộc hỗ trợ Trịnh gia nhưng họ không hoàn toàn tin tưởng ta mà chỉ đơn giản là muốn ngã về phía kẻ thắng để đảm bảo sự an toàn của họ mà thôi?”.

“Nếu như trong trận chiến này mà Trịnh gia năm phần thắng thì ngươi nghĩ bốn gia tộc đó sẽ còn theo phe ta sao? Và nếu như ta thắng thì bọn họ sẽ tự khắc đứng về phía ta?”.

“Nếu trong tình cảnh xấu nhất thì không có một ai thắng mà cả hai đều nhận những tổn thất lớn thì bọn chúng có để cho ta được yên sao? Dựa vào bốn gia tộc đó đủ sức để tiêu diệt ta và đoạt lấy toàn bộ tài nguyên.

Chung quy thì bọn chúng chỉ là những kẻ ngư ông đắc lời mà thôi?”.

“...”.

Các vị trưởng lão ngồi ở phía bên dưới bắt đầu quay qua nhìn nhau rồi thì thầm bàn tán.


Nhìn biểu cảm của họ không có một ai mong muốn điều này xảy ra.

“Nếu nói như thế thì ta đang bị bọn chúng lợi dụng? Sao ta có thể để yên chuyện này được chứ?”.

“Đúng thế, với tình cảnh hiện tại thì ta đang vào tình cảnh xấu nhất.

Nếu như bốn gia tộc đó biết Trịnh gia có cường giả Thiên Địa cảnh trợ giúp thì bọn chúng sẵn sàng đâm sau lưng ta như cách chúng đã làm với Trịnh gia?”.

“Nếu như ta cứ để mặc mọi chuyện cứ diễn ra như vậy thì chẳng khác gì đang tự giết lấy mình?”.

“...”.

Nam Thương Hà nhìn các vị trưởng lão đang bàn tán to nhỏ thì cảm thấy hỗn loạn vô cùng.

Hắn tuy không muốn thừa nhận nhưng những gì mà các vị trưởng lão nói không phải không có lý.

Mặc dù hắn không muốn phải công nhận nhưng Trịnh gia hiện tại đã có cơ hội hơn họ rất nhiều.

Suy nghĩ một lúc, Nam Thương Hà ánh mắt trầm xuống nhìn mười vị trưởng lão, hỏi.

“Vậy các vị nghĩ gì khi Trịnh gia không lợi dụng sự giúp đỡ của hắn ta để tiêu diệt ta mà phải đợi đến ba tháng sau? Trịnh gia chắc chắn đang chuẩn bị âm mưu nào đó để đối phó ta?”.

Đại trưởng lão nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt lão nhìn Nam Thương Hà một lúc rồi lên tiếng.

“Rất có thể vị công tử đó không có ý định ra tay mà đang trợ giúp Trịnh gia gia tăng thực lực? Nói đúng hơn là Trịnh gia đang bị hắn ta lợi dụng?”.

“Ta nghĩ Trịnh gia cũng biết họ đang bị lợi dụng nhưng trong tình cảnh này thì họ thà để bị như thế mà dành được phần thắng.

Nếu như ta cứ chăm chăm đối đầu thì rất có thể sẽ đón nhận thất bại”.

“Như thế thì ta chẳng khác gì đang vẽ đường cho Trịnh gia đi vậy?”.

“...”.

Nhị trưởng lão gật đầu, nói tiếp.

“Nếu ta để mặc như thế thì ta chẳng khác gì hòn đá ở bên đường, nếu như muốn vực dậy khỏi chuyện này thì ta nghĩ chỉ còn một cách duy nhất?”.

“...”.

Đám người nghe thấy vậy thì quay qua nhìn nhị trưởng lão với ánh mắt đầy sự mong đợi, hỏi.


“Có cách gì?”.

“Nếu như Trịnh gia sẵn sàng để bị lợi dụng nhưng bù lại là nhận được cơ duyên là bành trướng thế lực và gia tăng sức mạnh.

Vậy thì tại sao ta không làm giống như họ?”.

Nhin trưởng lão ánh mắt chắc chắn nhìn Nam Thương Hà, nói.

“Bây giờ chỉ còn một cách là cầu hòa với Trịnh gia bằng mọi giá và phải lấy được sự hậu thuẫn của vị công tử đó?”.

“Nếu như thành công thì ta không chỉ đảm bảo được sự an toàn mà tương lai sẽ còn đón nhận được nhiều thứ còn tốt hơn như thế này nhiều?”.

Đại trưởng lão quay qua nhìn nhị trưởng lão rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Nhị trưởng lão có cùng suy nghĩ giống ta?”.

“Đối với một người hắc thủ thì ta nên cam tâm bị lợi dụng nhưng bù lại là ta sẽ có cơ duyên khác to lớn hơn như thế này nhiều.

Không nói trước được điều gì nhưng ta dám chắc là Nam gia ta mười năm hoặc hai mươi năm sau sẽ có thể trở thành một thế lực lớn ở ngoại ô.

Nếu như hai nhà Nam, Trịnh kết minh thì sau thời gian đó thì ta có thể nhìn về phía khu vực trung tâm được?”.

“...”.

Nam Thương Hà vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.

Hắn giống như gạt bỏ tảng đá lớn ở trong lòng và suy nghĩ một cách thấu đáo hơn.

“Ta thân là một gia chủ nên ta sẽ phải đặt nặng vấn đề lợi ích của gia tộc lên hàng đầu.

Ý của hai vị trưởng lão ta rất đón nhận nhưng ta phải làm cách gì để hàn gắn được mối quan hệ với Trịnh gia? Ta đang rất quan ngại điều này?”.

“...”.

Đáp lại, đại trưởng lão cười lớn một tiếng, trả lời.

“Chuyện này thì gia chủ yên tâm, trong lòng ta đã có dự tình rồi nhưng vẫn phải để gia chủ ủy khuất một chút?”.

Lúc này, ở bên phía Trịnh gia!
Đế Nguyên quân nhìn thấy đám đệ tử cùng giới cao tầng trong gia tộc đang chuyên tâm luyện hóa đan dược thì không khỏi lắc đầu.

Họ làm như thế này mà không màng đến những thứ xung quanh, cho dù có nguy hiểm ập đến thì họ chắc chắn không thể xoay sở kịp thời.

Tuy họ dại khờ đến mức mà quên mất việc phải đảm bảo an toàn nhưng Đế Nguyên Quân cũng phải công nhận sự quyết tâm của họ vào trận chiến lần này.

Nhìn lại năm viên tinh thạch ở trong tay, Đế Nguyên Quân lộ vẻ chần chừ thốt ra.

“Rất có thể ta không phải sử dụng đến?”.

Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía Nam gia rồi nở một nụ cười lạnh, nói.


“Không biết bên phía Nam gia giờ đang có suy nghĩ gì? Chuyện này đang càng ngày càng cảm thấy thú vị? Ta thật sự đang rất mong chờ vào những biểu hiện của Nam gia?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân đi thẳng về phòng mà không mảy may quan tâm đến những chuyện khác.

Hắn bây giờ vẫn còn đang có chuyện khác cần phải hoàn thành.

Đi vào trong giới chi, Đế Nguyên Quân nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Thánh Hoàng Thần Niệm rồi lên tiếng.

“Huyết Đế Mộc vẫn chưa nảy mầm sao?”.

Đáp lại, Thánh Hoàng Thần Niệm nở một nụ cười nhẹ đáp.

“Huyết Đế Mộc đã sớm nảy mầm nhưng ngươi vẫn phải chờ đợi thêm một thời gian nữa?”.

“Có chuyện gì sao?”.

Đế Nguyên Quân nhíu mày.

“Cũng không có gì to tát?”.

Thánh Hoàng Thần Niệm lắc đầu.

“Chỉ là ta đã đánh giá tháp khả năng của Huyết Đế Mộc mà thôi, ta ban đầu còn tưởng việc dùng Thánh dược để nuôi dưỡng nó là mọi chuyện sẽ rất dễ dàng nhưng nó cũng không hổ là một loại Thánh dược có cấp bậc cao nhất.

Tuy đã được Thánh dược nuôi dưỡng nhưng nó vẫn còn thiếu sót một chút?”.

“Vậy sao?”.

Đế Nguyên Quân vẻ mặt có chút thất vọng, đáp.

“Thời gian hiện tại ta vẫn còn một chút thời gian nên chờ đợi thêm một chút cũng không phải không được?”.

Hơn một tuần sau, đám người Trịnh gia đã dần luyện hóa đan dược hết toàn bộ.

Hiện tại cũng chỉ còn Trịnh Kim Thành cùng bốn vị trưởng lão vẫn còn đang luyện hóa hết phần còn lại.

Và trong thời gian này, Đế Nguyên Quân cũng không ngồi chơi không mà hắn đang không ngừng hấp thụ linh khí để gia tăng thêm một chút chân nguyên.

Tuy không có được nhiều thu hoạch nhưng chân nguyên của hắn hiện tại đã tinh thuần và nồng đậm hơn trước không ít.

Và cũng trong thời gian hắn bế quan thì Nam Thương Hà dẫn người đến tìm hắn nhưng tất cả đều bị hắn từ chối.

Hắn có thể đoán được mục đích của Nam gia chủ khi đến vì nguyên do gì nhưng hắn cũng không muốn dính dáng đến chuyện này vì đây không phải chuyện của hắn.

Mà trái ngược lại, Đế Nguyên Quân muốn tự hai gia tộc sẽ phải tự giải quyết với nhau, nếu như họ có thể giải quyết được chuyện này một cách êm đẹp thì hắn có thể tiết kiệm được không ít thời gian.

- --
Ps: Cầu like, càu cmt, cầu vote.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi