CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Ngươi không định cho ta thời gian tỉnh dưỡng sao?!
Đế Nguyên Quân ngước mắt nhìn tòa lôi vân đang dần kéo đến thì thở dài một hơi.

Tuy hắn đã hồi phục hoàn toàn sau khi luyện hóa triệt để Huyết Đế Mộc nhưng uy lực của tòa lôi vân này so với trước mạnh hơn không chỉ hai lần.

“Chẳng nhẽ là do ta vừa luyện hóa Huyết Đế Mộc nên lôi vân mới mạnh hơn những gì mà ta đoán trước?”.

“Mà thôi, cho dù lôi vân có uy lực mạnh hơn thì đã làm sao? Có Huyết Đế Mộc gia trì cùng với Ngũ Hành Bá Thể Quyết đã đột phá tầng thứ ba của nhất trọng.

Ta muốn nhìn xem, bản thân ta hiện tại mạnh hơn trước bao nhiêu lần?”.

“Tới đây?”.

Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn chằm chằm về tòa lôi vân rồi nở một nụ cười nhẹ.

Chỉ thấy hắn điên cuồng thi triển Ngũ Hành Bá Thể Quyết và nhất là sử dụng điểm sáng thứ hai, điểm sáng của Huyết Đế Mộc.

Ẩn ẩn ở sau lưng hắn, một cây đại thụ cao gần mười trượng mờ ảo dần hiện lên.

Tuy Huyết Đế Mộc vừa mới nảy mầm nhưng thời gian trước nó được Thánh Hoàng Thần Niệm dùng Thánh dược để nuôi dưỡng nên khả năng của nó mang lại đã vượt xa những gì nó có ban đầu.

Cùng với tinh quang màu xanh nhạt từ trên Huyết Đế Mộc dần rủ xuống người, Đế Nguyên Quân khóe miệng bất chợt nở một nụ cười lạnh nói.

“Vừa hay, có lôi quang làm lửa, có tinh quang Huyết Đế Mộc làm vải.

Ta muốn ngưng luyện một bộ giáp mới thay Thiên Ma Khải Giáp?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân toàn lực thúc dục điểm sáng của Huyết Đế Mộc bộc phát một đạo tinh quang màu xanh nhạt sáng chói chiếu rọi khắp định núi.

Luồn tinh quang này giống như một cái suy nghĩ của hắn, chỉ thấy Đế Nguyên Quân mỗi lần vung tay thì những tinh quang đó giống như một tấm lụa mềm mịn chạy dọc khắp nơi trên cơ thể.

Sau đó, Đế Nguyên Quân hai chân giẫm mạnh một cái rồi đằng không lao thẳng về phía lôi vân mà không mảy may lo lắng đến việc bản thân sẽ bị lôi quang đánh trúng.

Bị Đế Nguyên Quân lần thứ hai khiêu khích, tòa lôi vẫn tức giận nổ một đợt sấm vang rền khiến toàn bộ đỉnh núi phải run rẩy, cùng với đó là một đạo lôi quang màu trắng kinh khủng đánh xuống.

Nhìn lôi quang đánh tới, mí mắt Đế Nguyên Quân khẽ nhíu lại.


Cảm nhận uy lực của một đạo công kích trực diện này kinh khủng nhưng hắn lại không hề phát động chân nguyên mà chỉ vận dụng tinh quang của Huyết Đế Mộc bao trùm lấy cơ thể rồi vươn tay ra đón nhận.

Dùng nhục thân đón nhận, Đế Nguyên Quân vẻ mặt khoái chí nhìn trung tâm lôi vân rồi quát lớn một tiếng.

“Hôm nay, Đế Nguyên Quân ta dùng lôi quang làm lửa giúp ta luyện giáp mộc”.

“Ta mượn đạo vận bản thân cùng lực lượng Thiên Địa.

Ta mượn Thiên Ma Thần Hỏa luyện bản thân thành ma, ta dùng lực lượng Huyết Đế Mộc giúp ta thông khí nhập thân.

Vào đúng thời khắc này tự ta sẽ tạo nên một bộ giáp của chính bản thân ta?”.

Đế Nguyên Quân hai tay đưa ra trước ngực rồi liên tục kết ấn rồi quát lớn một tiếng.

“Ngưng luyện”.

Ngay say tiếng quát, Đế Nguyên Quân dốc hết toàn bộ chân nguyên trong đan điền và lượng huyết khí nồng đậm ở trong tim, tất cả đều đổ dồn về phía điểm sáng của Huyết Đế Mộc.

Dần dần, từng đạo tinh quang dần hóa thành từng sợi tằm mềm mỏng nhưng ẩn chứa một loại lực lượng nồng đậm và trông cực kỳ bến chắc đang dần đan xem lại với nhau.

Nhưng, đối mặt với đạo lôi quang kinh khủng đánh tới thì nó nhanh chóng bị chấn nát thành trăm ngàn mảnh.

Mặc kệ khóe miệng đang chảy máu, mặc kệ bản thân chịu thương tích nặng như thế nào? Đế Nguyên Quân cắn răng tiếp tục kết ấn.

“Lại nữa?”.

Đối mặt với đạo lôi quang thứ hai, Đế Nguyên Quân hai chân đứng vững ở trên không trung, hắn không tránh không né mà chỉ đưa hai tay lên cao và ngưng tụ một lượng lớn tinh quang tạo thành một quả cầu lõm hứng toàn bộ lôi quang.

Nhưng với uy lực kinh khủng của lôi quang thì ý định của Đế Nguyên Quân nhanh chóng thất bại.

Bị lôi quang oanh kích rơi xuống đất, Đế Nguyên Quân đưa tay gạt bỏ bụi đất ở trên người rồi đứng dậy.

Ở trước ngực hắn hiện lên một vết da thịt cháy đen đang không ngừng bốc khói.

Nhưng rất nhanh, những phần bị thương tích nhanh chóng được tinh quang Huyết Đế Mộc bao phủ và dần hồi phục với một tốc độ nhanh mà bằng mắt thường có thể nhìn thấy.

Không chịu từ bỏ, Đế Nguyên Quân tiếp tục vận dụng hết toàn bộ lực lượng rồi một lần nữa xông lên.


Khác với lần trước, hắn lúc này không còn hấp tấp nữa mà thay vào đó là dáng vẻ kiên định ở trong ánh mắt.

Đế Nguyên Quân hiểu rất rõ, việc bản thân muốn dùng tinh quang để hóa thành một bộ giáp là chuyện vô cùng khó và nghịch thiên.

Để tạo được một bộ giáp mỏng gần như là điều không thể nhưng hắn không chỉ muốn dừng lại ở đó mà bộ giáp mà hắn mong muốn là có thể sánh được bằng những pháp khí có đẳng cấp ở ngoài kia.

“Lại đến?”.

Đế Nguyên Quân cắn răng quát lớn một tiếng, hai tay hắn từ từ đưa lên cao rồi uyển chuyển vận dụng tinh quang vào hai lòng bàn tay rồi.

Hai chân hắn từ từ mở rộng sang ngang rồi di chuyển hai lòng bàn tay giống như thái cực.

Chỉ thấy ở trước ngực hắn bỗng hiện lên một đạo tiên luân mờ ảo đang xoay chuyển.

Nắm bắt lấy cơ hội Đế Nguyên Quân gia tăng tốc độ để thi triển thái cực ngày một nhanh hơn.

Ngay khi lôi quang chuẩn bị đánh tới, Đế Nguyên Quân hạ thấp người rồi đẩy tiên luân xông thẳng về phía trước rồi toàn lực thi triển.

Oanh!
Lôi quang cùng tiên luân kịch liệt va chạm bộc phát ra từng đạo lôi dẫn đánh ra xung quanh và càn quét tất cả mọi thứ ở phía bên dưới.

Bị lôi quang đẩy lùi xuống dưới, Đế Nguyên Quân gắng gượng chống đỡ nhưng dường như vô lực.

Chống đỡ được thêm một lúc, Đế Nguyên Quân một lần nữa bị đẩy xuống và cho đến khi hai chân hắn chạm đất thì dừng lại một chút.

Chỉ thấy mặt đất xung quanh nơi hắn đang đứng đột nhiên nứt ra rồi dần lún sâu xuống bên dưới.

Bị đẩy lùi liên tục nhưng Đế Nguyên Quân vẫn chưa một lần dừng lại, hắn tiếp tục dốc hết toàn bộ sức lực để thi triển thái cực để cung cấp thêm lực lượng cho tiên luân.

Nhưng mọi cố gắng của hắn gần như là vô nghĩa, tiên luân chỉ có thể chống đỡ được thêm một lúc rồi dần nứt ra.

Men theo từng tiếng nứt gãy thì ở trên khóe miệng hắn dần chảy xuống một dòng huyết dịch tanh nồng.

Sau một tiếng nứt vỡ lớn vang lên, Đế Nguyên Quân bị lôi quang nuốt chững và không ngừng bị giày xéo.


Nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa từng kêu lên một tiếng đau đớn nào cả mà chỉ thấy hắn ngày càng bị thương nặng thì sắc mặt càng ngày càng trở nên trầm tĩnh và ánh mắt ngày càng trở nên kiên định.

Liên tiếp, Đế Nguyên Quân đón nhận mười tám đạo lôi quang tương ứng với mười tám lần hắn vận dụng toàn lực để hóa tinh quang Huyết Đế Mộc thành giáp nhưng tất cả đều thất bại.

Đứng ở dưới hố sâu mười trượng, Đế Nguyên Quân toàn thân bị huyết dịch nhuộm đỏ trông hắn lúc này tiều và đau đớn đến cùng cực.

Tuy bị thương thảm trọng là thế, nhưng vẫn luôn bảo thủ biểu cảm ở trên gương mặt, ánh mắt hắn lúc này dần trở nên mệt mỏi và vô lực nhưng hắn vẫn chưa hề từ bỏ.

Cho dù bản thân bị thương nặng như thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn là Nhất Đế, hắn sẽ luôn đương đầu với mọi thử thách và chắc chắn sẽ vượt quá nó.

Tuy hắn hiện tại đã không còn là Nhất Đế có thực lực chèn ép ngũ vực, nhưng hắn từ trước đến giờ vẫn cứ như vậy? Vừa cố chấp, vừa điên cuồng và vừa ngạo nghễ.

Đạo lôi quang thứ mười chín thình lình đánh xuống, Đế Nguyên Quân hai chân giẫm mạnh xuống đất rồi xông lên.

Vẫn giống như những lần trước, hắn vẫn cố chấp dùng theo những cách cũ, nhưng mỗi lần thất bại thì hắn sẽ tiếp tục cải tiến nó.

Cho đến khi lôi quang một lần nữa đánh trúng, Đế Nguyên Quân vẻ mặt điên cuồng rống lớn một tiếng.

“Lại đến?”.

Chỉ thấy hắn đâm thẳng vào trong lôi quang rồi một lần nữa bị đánh văng xuống bên dưới.

Tuy toàn thân đã bị đè bẹp xuống đất, nhưng hắn vẫn chưa chịu từ bỏ.

Đế Nguyên Quân cắn chặt răng rồi hét lớn một tiếng và vừa gồng mình đứng dậy, hắn tắm ở trong lôi quang và bị những tia lôi dẫn len lỏi vào mọi ngóc ngách ở trong cơ thể và điên cuồng tàn phá cơ thể hắn.

Lục phủ ngũ tạng bị oanh kích dữ dội, khóe miệng Đế Nguyên Quân liên tục phun ra từng ngụm huyết lớn và ẩn ẩn ở trong đó còn xen lẫn những mảnh vụn của lục phủ ngũ tạng.

Quá đau đớn, hai mắt Đế Nguyên Quân dần trở nên đục màu và dần dần ngã xuống đất, hắn lúc này đã không còn một chút sức lực nào để chống đỡ lấy cơ thể.

Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây, Đế Nguyên Quân trong vô thức đột nhiên đứng dậy, nhìn gương mặt hắn đau đớn phờ phạc cùng cơ thể gầy gò đang run rẩy kịch liệt.

Hai mắt hắn dần trở nên vô lực và khí tức sinh mệnh trên người đang không ngừng giảm xuống.

Tuy được tinh quang Huyết Đế Mộc giúp hồi phục nhưng thương thế ở trên người hắn vẫn không hề có dấu hiệu hồi phục.

Tình trạng ngày một tệ hơn, Đế Nguyên Quân lúc này nhìn trông chẳng khác gì một bộ thi thể đang cố gắng chèo chống lấy cơ thể.

Đế Nguyên Quân lảo đảo bước từng bước đi lên khỏi miệng hộ và khóe miệng khô rát nhợt nhạt vừa lẩm nhẩm nói.

“Ta… vẫn… chưa thất bại?”.

“Lại… Lại đến?”.


Khác với những lần trước, Đế Nguyên Quân gần như đã mất hết toàn bộ ý thức và toàn bộ sức lực.

Đến nỗi mà hắn còn không thể tự đưa hai tay lên để chống đỡ mà hắn chỉ phó mặc cho trời, hai chân loạng choạng khom xuống, thân trên rủ xuống như sắp ngã, hai tay thì rũ xuống hắn vừa bước đi vừa kéo lê ở trên nền đất.

“Ta… sẽ… thành công”.

Đế Nguyên Quân giọng nói thều thào như người sắp chết thốt ra.

“Ta sẽ… ngưng… tụ được?”.

Đạo lôi quang cuối cùng kinh khủng đánh xuống với uy lực kinh khủng vô cùng.

Khác với những lần trước, đạo lôi quang này có uy lực mạnh gấp nhiều lần những lần trước.

Không chỉ thế, ẩn sâu ở trong đó lại mang theo một cổ lực lượng mờ ảo nhưng cực kỳ kinh khủng, tuy rất mờ nhạt nhưng mức độ hủy diệt của nó kinh khủng vô cùng.

Oanh!
Bị lôi quang kinh khủng oanh kích, Đế Nguyên Quân nằm trong trung tâm lôi quang và bị đánh lún sâu xuống phía bên dưới.

Toàn thân hắn lúc này trông chẳng khác gì một bộ thi cốt, toàn thân không còn chút máu thịt và khí tức sinh mệnh trên người hắn lúc này gần như đã tan biến hết toàn bộ.

Đợi toàn bộ lôi quang tán đi, toàn bộ phần đỉnh núi bị oanh kích thành một vùng bình địa và khắp mọi nơi đều là những cái hố sâu và lớn màu đen giăng kín.

Nằm ở dưới độ sâu gần mười trượng, toàn thân Đế Nguyên Quân co quắp kịch liệt, tuy hắn đã vượt qua được cả hai mươi đạo lôi quang nhưng hắn lúc này trông chẳng khác gì một người đã chết.

Nhưng có một chuyện khác mà hắn không thể ngờ tới được là ngay lúc hắn gần bị lôi quang oanh kích thành bụi phấn thì đột nhiên, toàn thân hắn bỗng có một làn tinh quang màu xanh nhạt xen lẫn với màu đỏ sẫm mờ ảo hiện lên và bảo vệ hắn ở phút cuối cùng.

Tuy trong thời khắc gần như đặt chân vào tử môn quan, Đế Nguyên Quân may mắn ngưng luyện được nên hắn mới giữ lại được hơi thở cuối cùng.

Cho dù như thế thì hắn lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng khóe miệng hắn lúc này vẫn lẩm nhẩm.

“Đ… ộ… ng tĩn… h n… ơi này quá… lớn, ta… ph..ải… nha… nh chóng rời… kh… ỏ… i”.

Cố gắng cử động bất cứ bộ phận nào ở trên cơ thể, Đế Nguyên Quân cố gắng lê lết ra khỏi miệng hố rồi thình lình ngã nhào xuống và lăn một mạch xuống khỏi đỉnh núi.

Sống chết còn chưa rõ?
- --
...!



07/05.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi