CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Ta đến tìm ngươi có một chuyện khác, không biết ngươi có cảm thấy hứng thú?!
Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn lão, đáp.

“Thương lão cứ nói”.

“Haha, đúng là người thẳng thắn?”.

Thương lão đột nhiên cười lớn một tiếng, trả lời.

“Cũng không phải thứ gì đó to lớn, ở trong thành thời gian gần đây đang làm rộ lên một tin tức là sắp tới sẽ có một tông môn lớn sẽ đến đây tìm kiếm đệ tử”.

“Ngoài ra ta còn nghe được một tin tức khác là tông môn này không hề nhỏ, ít nhất cũng phải tứ cấp trở lên?”.

“Hừm, đối với việc trở thành đệ tử của một tông môn nào đó thì ta đã gạt bỏ nó trong suy nghĩ từ lâu rồi?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân đầu trả lời.

“Ta cảm thấy bản thân trở thành một tán tu không đến nỗi tệ, ta cảm thấy hiện tại rất là thoải mái và không hề bị gò bó bởi bất kỳ chuyện nào cả?”.

“...”.

Thương lão nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt lão tò mò nhìn hắn một lúc rồi lên tiếng hỏi.

“Ta cũng cảm thấy ngươi hiện tại không chỉ tốt mà còn tốt hơn đám đệ tử tông môn kia nhiều? Tuy ta không biết ngươi có thiên phú ra sao nhưng chỉ dựa vào thực lực của ngươi hiện tại cũng đã quá đủ để đè bẹp đám đệ tử tông môn kia rồi?”.

“Nhưng ta cảm thấy rất tò mò, tại sao ngươi lại có những suy nghĩ đó?”.

“Cũng chẳng có gì mà phải giấu?”.

Đế Nguyên Quân khóe miệng vểnh lên một nụ cười nhẹ đáp.

“Đối với người khác thì việc vào được một tông môn lớn để tu luyện, để được nhận những loại công pháp khác nhau là mơ ước của biết bao nhiêu người.

Nhưng đối với ta thì khác, những bộ công pháp của những tông môn đó ta không cần, tài nguyên tu luyện của tông môn không thể đáp ứng được nhu cầu của ta?”.

“Chưa kể, ta tự thân còn kiếm được nhiều tài nguyên hơn đám đệ tử tông môn kia nhiều? Ngoài việc ta không bị gò bó bởi luật lệ của tông môn thì ta còn cảm thấy phiền khi đám người lúc nào cũng nháo nháo ở bên cạnh”.

“Và điều quan trọng là tông môn không phải là nhà, không phải là người thân thích nên họ có thể phản bội ta bất cứ lúc nào.

Họ vì lợi ích của tông môn mà sẵn sàng đâm sau lưng ta cho dù bản thân đã có biết bao nhiêu cống hiến to lớn”.

“...”.

Nhìn ánh mắt và biểu cảm trên gương mặt Đế Nguyên Quân thì ánh mắt của Thương lão lúc này đã có chút gì đó run run.

Tuy lão không biết những lời nói của hắn là thật hay giả nhưng nhìn ánh mắt và biểu cảm đó thì trong lòng lão cảm thấy có chút gì đó chạnh lòng.

Ánh mắt lão nhìn hắn một lúc rồi mới thở dài một hơi rồi mới lên tiếng trả lời.

“Ta không ngờ được là ngươi lại có định kiến với tông môn như vậy? Người khác nghe thấy thì họ sẽ xem ngươi giống như một tên thiếu nhận thức và suy nghĩ quá sâu xa nhưng ta lại có cảm giác lời ngươi nói là thật?”.

Ánh mắt lão nhìn hắn dần trở nên thâm thúy, nói tiếp.

“Nghe giọng điệu khinh thường và có phần tức giận làm ta liên tưởng đến việc ngươi đã từng trải qua chuyện này vây?”.


“...”.

Đế Nguyên Quân vẻ mặt hững hờ từ chối trả lời.

Thấy bầu không khí trong căn phòng dần trở nên nặng nề, Thương lão đột nhiên phá lên cười lớn một tiếng để làm tan đi tất cả mọi thứ rồi đứng dậy, lão đặt nhẹ tay lên vai hắn và nói.

“Ta đến đây đúng là về tông môn đó nhưng không phải đến để bảo ngươi gia nhập nên ngươi không cần phải tỏ ý như vậy?”.

“Ồ, Thương lão có chuyện khác muốn nói sao?”.

Đế Nguyên Quân có chút kinh ngạc, hỏi lão.

“Đúng là vậy?”.

Thương lão vừa nở một nụ cười khoái chí trên gương mặt và vừa nói.

“Ta đâu ngốc đến mức mà đến gọi ngươi tham gia? Nếu làm như thế thì đám đệ tử trong gia tộc ta sao có thể chen chân vào được?”.

“Ngươi thấy ta nói đúng không?”.

“...”.

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ xem như câu trả lời.

“Vậy Thương lão đến tìm ta có liên quan đến đám đệ tử trong gia tộc hay sao?”.

“Khốn kiếp thật, ta lúc nào cũng giấu suy nghĩ nhưng tiểu tử ngươi lúc nào cũng đọc thấy được?”.

Thương lão nhanh chóng lùi lại mấy bước, ánh mắt lão nhìn hắn rồi đưa tay lên ôm người và làm ra vẻ run rẩy, nói.

“Tiểu tử ngươi có thiên phú đọc vị được suy nghĩ của người khác sao? Đúng là đáng sợ thật?”.

“Cần gì phải rườm rà như thế? Trong khi mọi thứ đã hiện rõ trên gương mặt của ngươi sao?”.

Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng rồi lắc đầu, đáp.

“Ta nói không phải sao?”.

“...”.

Thương lão nghe thấy vậy thì cười khổ một tiếng, trả lời.

“Ta cũng không giấu nữa? Tiểu tử, vì chuyện này có liên quan mật thiết đến tương lai của gia tộc nên ta muốn nhờ ngươi một chuyện? Chỉ cần ngươi đồng ý thì ta sẵn sàng đáp ứng với ngươi một điều kiện, chỉ cần không quá vô lý là được?”.

“Thương lão?”.

Đế Nguyên Quân đột nhiên lên tiếng cắt ngang.

“Đối với ta cùng với Thương gia thì ta chỉ có một chút giao tình với lão.

Nên nếu là chuyện của Thương gia thì ta sẽ không nhúng tay vào? Với lại, ta hiện tại cảm thấy bản thân rất tốt nên không cần gì ở ngươi cả?”.

“Ngươi từ chối thẳng thừng như vậy sao?”.


Thương lão ánh mắt có chút thất vọng thốt ra.

“Đúng là ta đã yêu cầu một chuyện hơi quá đáng nhưng mà hiện tại thì chỉ có ngươi mới có thể giúp được ta? Ngươi cứ xem như cho ta thiếu ngươi một cái ân tình?”.

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, ánh mắt hắn nhìn lão có phần khó nói.

“Thôi được rồi, ngươi nói trước ta nghe xem thử rồi mới quyết định?”.

Thương lão nghe thấy vậy thì nở một nụ cười vui mừng.

“Được, được.

Ta nói?”.

“Chuyện là như thế này, tốc độ tu luyện và thực lực của đám đệ tử có tư chất tốt ở trong gia tộc ngày càng bị trì trệ.

Ban đầu thì ta đã đề bạt chuyện này lên với gia chủ và có phổ biến xuống cho đám đệ tử nhưng chúng cứ ỷ lại việc thực lực của bản thân không thể sánh được với các thiên kiêu khác ở trong thành nên không thể đặt chân được vào một danh ngạch.

Dần dần thì chúng càng ỷ lại và cảm thấy bản thân yếu kém hơn so với người khác nên nếu để chuyện này kéo dài thì đạo tâm của chúng càng ngày sẽ càng yếu kém và con đường tu luyện trong tương lai sẽ bị ảnh hưởng”.

“Ta không đặt kỳ vọng đám đệ tử kia có thể đặt chân được vào một cái danh ngạch nhưng ta muốn chúng thấy khó mà không ngại.

Thực lực có thể yếu kém hơn nhưng cũng không vì thế mà từ bỏ?”.

“Chính vì thế nên ta mới nghĩ là chúng cần phải có một sự kích thích hoặc đả kích lớn nào đó để thức tỉnh chúng”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn lão giống như đoán được chuyện gì đó.

“Chuyện như thế này thì cần gì ta phải ra tay? Chỉ cần cho đám đệ tử thiên kiêu ở trong thành làm là được rồi?”.

“Chẳng nhẽ vẫn còn chuyện gì khác nữa sao?”.

“Ngươi nói không sai?”.

Thương lão vẻ mặt thất vọng thở dài một hơi.

“Tất cả đều do gia tộc đã quá bảo ban chúng nên mới dẫn đến cái tình cách cao ngạo, tự cao với đệ tử ở trong gia tộc và với những người có thực lực yếu hơn.

Còn đối với những người có thực lực cao hơn thì chúng cứ ỷ lại và đổ lỗi cho tất cả mọi thứ”.

“Chúng giống như kiểu đang tìm cách để trốn tránh sự thật?”.

“...”.

Đế Nguyên Quân yên lặng một lúc rồi lên tiếng.

“Thôi được rồi, chuyện này ta sẽ ra tay một lần nhưng không phải bây giờ.

Ta còn một chuyện cần giải quyết ở đây trước khi đi cùng lão?”.


“Lúc trước ta nghe người trong làng có nói là ngươi muốn đi cứu người tên là tiểu Xuyên?”.

Thương lão ánh mắt tinh ý nhìn hắn, nói.

“Nếu đúng là chuyện này thì ta có thể giúp ngươi? Xem như ngươi giúp đám đệ tử trong tộc thì ta sẽ giúp ngươi trong chuyện này”.

“Ta còn nghe nói, sơn trại của chúng có Thiên Địa cảnh tọa trấn.

Với thực lực của ngươi hiện tại thì cho dù có mạnh thì việc đối phó với Thiên Địa cảnh cũng không phải chuyện dễ dàng chứ đừng nói đến chúng người đông thế mạnh.

Nếu như có ta ra tay thì ngươi chỉ cần giải quyết đám lâu la phía dưới là được?”.

“Như thế có phải dễ dàng giải quyết hơn đúng không?”.

Nhìn dáng vẻ Thương lão cười cười giống như vừa tìm thấy được cơ hội, Đế Nguyên Quân cũng không giấu được mà lắc đầu.

“Nếu Thương lão đã có ý định như vậy thì ta cũng không cần phải từ chối nữa? Đợi sau khi giải quyết xong chuyện này thì ta sẽ theo ngươi về Thương gia?”.

“Quyết như vậy đi?”.

Thương lão vui vẻ gật đầu.

“Thế ngươi có biết doanh trại của đám sơn tặc kia ở đâu không? Hay là hỏi qua ý kiến của người trong làng trước?”.

“Cái này thì không cần?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu.

“Để báo đáp lại ân tình
thì ta sẽ giải quyết hết đám sơn tặc ở xung quanh đây?”.

“Ý ngươi là giải quyết hết sơn tặc hay sao?”.

Thương lão nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt lão có chút kinh ngạc thốt ra.

“Nếu là như thế thì ta bị ngươi hố rồi?”.

“Chẳng nhẽ ngươi bây giờ muốn lật lọng sao?”.

Đế Nguyên Quân nhìn lão rồi nở một nụ cười đầy toan tính, đáp.

“Ngươi đúng là một tên tiểu tử khốn kiếp?”.

Thương lão lớn tiếng trách móc nhưng trên gương mặt lại rạng lên một nụ cười.

“Nếu mà ta biết từ đầu thì chuyện này sẽ phải suy nghĩ lại? Nhưng ta đã lỡ ném lao rồi thì phải đi theo thôi?”.

“Tiểu tử, không biết ngươi sẽ nhắm đến nơi nào đầu tiên và khi nào sẽ hành động?”.

“Chuyện này thì ta cũng chưa rõ?”.

Đế Nguyên Quân gật đầu đáp.

“Đầu tiên thì gọi Trương Thiếu Kiệt để biết ngọn ngành trước rồi mới quyết định? Còn chung quy thì ta cứ giải quyết những nơi gần trước rồi kéo ra xa cho đến khi tìm được người?”.

“Về thời gian thì ta nghĩ nên bắt đầu càng sớm càng tốt”.

“Như thế cũng được?”.

Đáp lại, Thương lão gật đầu đáp.

“Chuyện này ta nghe theo sự sắp xếp của ngươi?”.


Một lúc lâu sau!
Trương Thiếu Kiệt nghe theo lời của Đế Nguyên Quân nên tìm đến.

Khi hắn nhìn thấy Thương lão đang đứng cùng hắn thì ngay lập tức cung kính lên tiếng.

“Thương lão tiền bối, người cho gọi tại hạ?”.

Thương lão đưa mắt nhìn Trương Thiếu Kiệt rồi liếc mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân, soi mói nói.

“Tiểu tử, ngươi thấy người khác gặp thấy ta là cung kính như thế nào chưa?”.

“...”.

Đế Nguyên Quân chỉ nhếch mép lên cười nhẹ một cái mà không lên tiếng trả lời.

“Khụ khụ”.

Thương lão lên tiếng.

“Ngươi gọi Trương Thiếu Kiệt đúng không?”.

“Là tại hạ”.

Trương Thiếu Kiệt vẻ mặt lo lắng cúi đầu, đáp.

“Ngươi không cần lo lắng như vậy? Chuyện ta tìm ngươi không phải chuyện gì khó hay là trách phạt ngươi?”.

Thương lão đặt nhẹ tay lên vai Trương Thiếu Kiệt nói.

“Thương lão?”.

Bất chợt, Đế Nguyên Quân lên tiếng cắt ngang.

“Ngươi càng làm thế thì hắn sẽ càng cảm thấy lo lắng hơn mà thôi?”.

Sau đó, Đế Nguyên Quân đứng trước mặt Trương Thiếu Kiệt, không vòng vo nói.

“Ta muốn ngươi dẫn ta cùng Thương lão đến các doanh trại sơn tặc gần đây? Ta muốn cứu tiểu Xuyên?”.

“...”.

Trương Thiếu Kiệt nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt hắn nhìn hai người lộ vẻ kinh hãi thốt ra.

“Lời nói của ngươi là thật sao?”.

“Tất nhiên”.

Đế Nguyên Quân gật đầu.

“Ta biết thực lực của ngươi rất mạnh và Thương lão là cường giả Thiên Địa cảnh nhưng…”.

Trương Thiếu Kiệt làm ra vẻ ái ngại và lo lắng nhìn hai người rồi thốt ra.

“Số lượng của đám sơn tặc rất đông, mỗi một doanh trại có ít nhất cũng phải trên trăm người?”.

“Có gì đâu mà phải sợ đám sơn tặc kia như thế?”.

Đáp lại, ánh mắt Đế Nguyên Quân khinh thường nhìn Trương Thiếu Kiệt, trả lời.

“Số lượng của chúng đông hơn thì như thế nào? Chúng chỉ là một đám sơn tặc nhỏ bé mà thôi?”.

- --.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi