CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Ngay khi đôi môi cô vừa chạm trúng thì mí mắt Đế Nguyên Quân đột nhiên một cái rồi từ từ mở ra.

Trước mắt hắn là một gương mặt đang nhắm chặt hai mắt cùng với làn da trắng hồng mềm mịn cùng với hơi thở Lâm Tuyết Nhi nồng ấm và có phần gấp gáp.

Và hơn hết, trên khóe miệng truyền đến một cảm giác vừa nhẹ nhàng, thơm mát và ngọt nhẹ khiến hắn phải nhớ mãi cái cảm nhận này.
Chạm môi thêm một lúc, Lâm Tuyết Nhi toàn thân lúc này đột nhiên run lên một cái giống như vừa cảm nhận được thứ gì đó.

Ngay khi cô hé mắt nhìn liếc Đế Nguyên Quân thì thấy hai mắt hắn đang nhìn chằm chằm khiến cô bị giật mình nên gồng mình bật dậy.
Vẻ mặt cô đỏ hồng ngại ngùng quay người qua một bên, hai mắt cô lâu lâu thì liếc nhìn hắn rồi lên tiếng.

“Ngươi tỉnh dậy từ bao giờ?”.
“...”.

Nhìn dáng vẻ ngại ngùng và e thẹn của Lâm Tuyết Nhi khiến hắn bật cười thành tiếng.

Gồng mình bật dậy rồi đi về phía Lâm Tuyết Nhi rồi chạm nhẹ tay lên môi cô rồi nói.

“Từ lúc ngươi hôn trộm thì ta đã tỉnh dậy?”.
“Ta bây giờ đã biết nụ hôn của đôi lứa là như thế nào? Nhưng mà ngươi đã cưỡng ép nụ hôn đầu tiên của ta?”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì toàn thân đột nhiên run lên một cái giống như ở trong người vừa có một dòng điện chạy xẹt qua.

Sau đó, cô đột nhiên bước lùi ra sau mấy bước rồi dùng tay đưa lên che mặt và sau đó liền quay người chạy ra khỏi căn phòng mà không nói lời nào.
“...”.


Nhìn Lâm Tuyết Nhi dáng vẻ e thẹn chạy ra, Đế Nguyên Quân bất giác thở dài một hơi rồi lắc đầu.

“Nữ nhân đúng thật là khó hiểu? Ta chính là người bị cưỡng hôn nhưng người e thẹn lại là ngươi?”.
Sau đó, hắn đặt nhẹ tay lên môi của mình rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Tư vị này đúng là không tệ”.
Nhanh chóng ngồi xuống giường, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa và nhìn ra xa rồi thở dài một hơi, sắc mặt hắn dần trở nên trầm xuống và nặng nề.

“Lão già? Xem như ta lại nợ ngươi thêm một lần?”.
Tiếp đó, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa liền xếp bằng hai chân rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Đi vào trong tiềm thức, trước mắt Đế Nguyên Quân hiện lên ba quả cầu lớn lần lượt là huyết hải, linh hải và hắc cầu đang tỏa ra một lượng khí tức nồng đậm và đang trôi nổi xung quanh hắn.
Đặt nhẹ tay lên quả cầu huyết hải, Đế Nguyên Quân cảm nhận khí tức nó toát ra và đường kính của nó thì không khỏi há hốc mồm.

“Đúng là trong họa có phúc? Lão già đó không tiếc dùng Thánh dược để khiến ta sống dậy mà còn giúp ta loại bỏ tất cả thương tích”.
“Thậm chí còn nhờ vào dược lực của Thánh dược khiến nhục thân ta được tôi luyện thêm một lần và khiến huyết hải đột phá chín trượng nhập đỉnh phong.

Đúng là giúp ích ta đỡ tốn một đoạn thời gian?”.
Tiếp đó, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn hai quả cầu còn lại thì thở dài một hơi rồi nói tiếp.

“Bù đắp và gia tăng linh hải là chuyện dễ dàng nhưng còn Thiên Ma Chi Khí thì…”.
“Mà thôi, chuyện này để sau này rồi hẵng tính, ta bây giờ nên tu luyện để sớm ngày đột phá Ngưng Hải cảnh đỉnh và theo lời La Thiên nói trước đây thì động phủ kia sẽ sớm mở ra”.
“Thời gian đúng là không đợi người mà?”.
Quay lại với thực tại, Đế Nguyên Quân rời khỏi căn phòng và đi ra ngoài chính điện.


Khi hắn vừa đi qua diễn võ trường thì nhìn thấy đám đệ tử La gia đang giao đấu kịch liệt với nhau thì chợt nhớ thời gian diễn ra thiên kiêu tụ hội ở Hồng Linh thành sắp diễn ra.
Âm thầm tiến lại gần quan sát, đám đệ tử La gia nhanh chóng nhìn thấy Đế Nguyên Quân thì trên gương mặt họ bỗng nở một nụ cười vui mừng rồi nhìn hắn với một ánh mắt ngưỡng mộ và ẩn ở trong đó là một ý cười khiến hắn cảm thấy có chút khó hiểu.
Vào trận chiến hai tháng trước, đám đệ tử La gia đã tận mắt chứng kiến thực lực kh ủng bố và chiến ý cao ngút trời của Đế Nguyên Quân và không thể nào quên được khung cảnh lúc đó.
Một người chỉ có cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng sáu lại có thể đánh ép được một vị Thiên Địa cảnh đỉnh phong.

Tuy tên đó đã nhiều lần khinh thường thực lực của Đế Nguyên Quân nên mới dẫn đến trọng thương nhưng chỉ cần chừng đó cũng đủ để chứng minh thực lực của hắn mạnh mẽ như thế nào.
“...”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút khó hiểu nhìn đám đệ tử, hỏi.

“Trên mặt ta có dính gì sao?”.
Đám đệ tử nghe thấy vậy thì nhanh chóng lắc đầu phủ nhận rồi lùi qua một bên để cho hắn tiến lên phía trước còn bọn họ thì thi nhau bàn tán to nhỏ ở sau lưng.

Nhưng hắn cũng chẳng mấy để ý đến mà chỉ chăm chú đến trận chiến của La Thanh ở trên lôi đài.
Trải qua thời gian gần hai tháng, khả năng chưởng khống linh hỏa của hắn đã tăng lên đáng kể và nhuần nhuyễn hơn trước đôi chút.

Tuy vẫn chưa thể tung ra thực lực chân chính của linh hỏa và vẫn chưa thể truyền linh hỏa vào trong lưỡi kiếm để gia tăng khả năng tấn công cũng như uy lực.
Nhưng cho dù là thế thì Đế Nguyên Quân không thể phủ nhận thực lực của La Thanh hiện tại mạnh mẽ như thế nào.

Tuy cảnh giới vừa mới đột phá tầng thứ chín nhưng khí tức trên người hắn toát ra lại không hề kém cạnh Ngưng Hải cảnh đỉnh phong.
Đế Nguyên Quân gật gù khen ngợi.

“Đúng là không tệ, thực lực không hề kém cạnh Hứa Tiểu Kiều? Nếu như La Thanh có thể chưởng khống linh hỏa một cách tùy ý thò thực lực có thể sánh ngang được với Thiên Địa cảnh tầng thứ nhất”.

“Đáng tiếc, hắn đang thiếu một bộ công pháp giúp hắn vận chuyển linh hỏa một cách nhuần nhuyễn hơn”.
Ở trên lôi đài, La Thanh đối diện cùng lúc ba hướng tấn công từ ba người khác nhau đánh tới nhưng không vì thế mà khiến hắn lùi bước.

Chỉ thấy La Thanh bộc phát khí tức của bản thân rồi liên tiếp tung ra kiếm chiêu phá tan công kích của cả ba người rồi sau đó xông lên.
Chỉ trong vòng một trăm chiêu, La Thanh từ việc phải đứng thủ thế để chống đỡ công kích của ba người nhưng về sau lại lấn tới rồi dần dần áp đảo thì khiến những người đứng nhìn ở phía bên dưới phải há hốc mồm và không thể tin được.
Nhìn La Thanh thu kiếm, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, thầm nói.

“Tính cách và kiểu cách tấn công trầm ổn, công kích thì vừa đủ và không dư thừa.

Nếu so sánh với ba người Lâm Tuyết Nhi thì La Thanh vượt xa họ ở khoản này”.
Từ trên lôi đài đi xuống, La Thanh ánh mắt nhìn xuống thì thấy Đế Nguyên Quân đang đứng ở phía bên dưới thì ngay lập tức nở một nụ cười.

“Ngươi tỉnh rồi sao?”.
Nhanh chóng đi xuống, La Thanh đứng trước mặt Đế Nguyên Quân như muốn nói điều gì đó nhưng đột nhiên run người một cái rồi đưa tay lên che miệng và nở một nụ cười.

“Nguyên Quân huynh đệ? Trên mặt ngươi?”.
“Trên mặt ta dính gì sao?”.

Đế Nguyên Quân cảm thấy khó hiểu nên lên tiếng hỏi lại.
“Có”.

Đáp lại, La Thanh gật đầu một cái, đáp.

“Ban nãy ta thấy Lâm cô nương e thẹn chạy ra ngoài thì ta còn cảm thấy khó hiểu nhưng bây giờ thì ta biết cô ấy e thẹn vì chuyện gì rồi?”.
La Thanh chỉ tay lên miệng mình nói tiếp.

“Trên môi ngươi vẫn còn dính vết son? Ngươi ban nãy ép hôn cô ấy hay sao? Haha…”.
Nhanh chóng đưa tay lên lau đi vết son ở trên miệng, Đế Nguyên Quân lắc đầu cười khổ một tiếng rồi nói.


“Đúng là nữ nhân luôn mang đến phiền phức nào đó mà?”.
“À đúng rồi?”.

Bất chợt, La Thanh giống như vừa nhớ đến chuyện gì đó thì lên tiếng.

“Cha ta có dặn lúc nào ngươi tỉnh dậy thì hãy đến chính điện? Cha ta hình như có chuyện muốn gặp ngươi?”.
“Ta biết rồi?”.

Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.
Đi vào trong chính điện, Đế Nguyên Quân nhìn La Thiên, Thanh Lương các chủ cùng những vị trưởng lão đang cười nói với giọng điệu cực kỳ phấn khích và xen lẫn một sự vui mừng.
Hắn trực tiếp đi vào bên trong rồi đưa mắt nhìn La Thiên đang ngồi ở trên ghế gia chủ và nói.

“Các ngươi có chuyện gì vui vẻ hay sao?”.
“Nguyên Quân công tử?”.

Ngay lập tức, đám người nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía hắn rồi vui mừng nở một nụ cười.

“Ngươi tỉnh rồi?”.
“Đây đúng là niềm vui nhân hai mà?”.
Lúc này, La Thiên đưa tay ra hiệu Đế Nguyên Quân ngồi xuống ghế ở bên cạnh rồi lấy ra một khay mười bình đan dược đặt lên bàn ở bên cạnh và nói.

“Chuyện là như thế này, gia gia ngươi ban nãy có tặng cho bọn ta một chút ít đan dược nên bọn ta đang tranh luận việc nên phân chia như thế nào đây?”.
Nhìn đống đan dược đặt ở trên bàn, Đế Nguyên Quân vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc thốt ra.

“Địa cấp cực phẩm đan dược?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi