CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


“Ngươi…”.

Đám người La Sát Môn nghe thấy vậy thì không giấu diếm được cảm xúc liền bộc phát sự tức giận ra ngoài.

Cùng với đó là một lượng sát ý nồng đậm cùng với khí tức bạo phát ra ngoài và đang không ngừng tăng lên.

“Nếu đã tránh không được thì bọn ta liều với ngươi?”.
“...”.

Đứng ở ngoài xa, Đế Nguyên Quân cảm nhận khí tức của những người kia đột ngột tăng lên và thình lình đã phá vỡ bức chắn xông thẳng lên Thiên Địa cảnh thì hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt lại.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm năm người với ánh mắt sắc lạnh và nói với giọng điệu âm trầm.

“Không tệ, không tệ”.
“Thiêu đốt tinh huyết để bản thân đột phá cảnh giới trong thời gian nhất định sao? Ta tự hỏi, năm người các ngươi khi đã đột phá thì chịu được bao nhiêu chiêu của ta?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân đồng thời phát động ba đại lực lượng lên đến đỉnh điểm và khí tức giống như một cơn bão lớn thổi quét ra xung quanh với một cổ uy áp hết sức kinh khủng.
Với năm người kia, khí tức trên người khi bọn họ đột phá Thiên Địa cảnh đã đủ kh ủng bố rồi.

Chỉ tính mỗi uy áp của bọn họ toát ra cũng đủ để khiến cả hang động, thậm chí là cả tòa sơn nhạc này phải run rẩy.

Nhưng khi khí tức và uy áp Đế Nguyên Quân vừa toát ra ngoài thì ngay lập tức đè nén hết tất cả.

Không dừng lại ở đó, men theo khí tức Đế Nguyên Quân càng tăng lên thì mọi thứ ở xung quanh giống như bị một thứ gì đó bóp nghẹt lại và rung chuyển một cách kịch liệt.

Nhìn trên vách đá hiện lên những vết nứt lớn cùng với dáng vẻ hết sức đáng sợ của Đế Nguyên Quân ở trước mắt thì bọn họ không kiềm chế được mà run lên một cái.

Chỉ trong giây phút Đế Nguyên Quân bộc phát toàn bộ thực lực, cả năm người có cảm giác đang đối mặt với trưởng lão ở trong tông môn vậy.
“Không thể nào? Đây…”.

Cả năm người ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ rõ sự kinh hãi đến tột độ và trong vô thức, khóe miệng họ đột nhiên run lên một cái rồi hốt hoảng thốt ra.

“Ngươi rõ ràng chỉ là Ngưng Hải cảnh nhưng tại sao? Tại sao…?”.
“Khí tức này tuyệt đối không phải Ngưng Hải cảnh?”.
“...”.

Mặc kệ sự kinh hãi của đám người, Đế Nguyên Quân tay phải nắm chặt Tử Huyền rồi giẫm mạnh chân xông lên.

Chỉ thấy toàn thân hắn có một màn hắc vụ bao trùm và chỉ có hai con ngươi màu đỏ máu hiển hiện, cùng với đó là một vệt sáng giống như xé rách màn đêm đánh tới.
Truyền một lượng lớn chân nguyên vào trong thanh trường thương, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân một cái rồi vung mạnh một cái đánh ra một đạo thương quang hướng thẳng về phía cổ của đám người.
Cảm giác nguy hiểm đến cùng cực xộc tới, cả năm người hít vào một ngụm khí lạnh rồi nhanh chóng khom người cúi xuống và đồng thời vung mạnh thanh đao ở trong tay, quát.

“Khốn kiếp… Khốn kiếp?”.
Ngay khi ánh mắt đáp người vừa nhìn lên thì trông thấy con ngươi của Đế Nguyên Quân cũng đang nhìn xuống.

Bất giác, đám người cảm nhận sự nguy hiểm ở trên đỉnh đầu vừa biến mất thì đột nhiên, một cổ áp lực mang theo sát cơ tiếp tục đánh tới.
Trong giây phút nhìn thấy đám người cúi xuống, Đế Nguyên Quân nhanh chóng chuyển hướng công kích và tiếp tục đánh ra khi đám người vừa có phản ứng.

Lưỡi thương sáng chói xé rách màn đêm với một tốc độ nhanh đến mức mà trong mắt đám người chỉ thấy có một vệt sáng lóe lên và bất giác, một cảm giác nhói nhói ở cổ truyền đến.


“A”.
Vung đao đưa lên ngăn lại, có ba tên kịp thời phản ứng lại thì bị Đế Nguyên Quân một thương đánh tay ra xa gần mười trượng và đập mạnh lưng vào vách đá rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Cảm giác hai tay truyền đến cảm giác đau nhức giống như toàn bộ xương khớp bị một kích đánh gãy hết toàn bộ.

Gồng mình đứng dậy, cả ba tên vẻ mặt hốt hoảng cùng ánh mắt run rẩy nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi thốt ra.

“Tại sao một kích này lại nặng đến…?”.
Nhưng khi đám người chưa kịp nói dứt lời thì cảnh tượng trước mắt khiến họ không thể tin nổi và con ngươi đột nhiên co rút lại.

Ở ngoài xa, bọn họ nhìn thấy hai người đang quỳ rạp hai chân xuống, toàn thân đang co giật theo từng cơn và có hai thứ gì đó đang lăn lóc thì sợ hãi đến mức điếng người.
“Khốn kiếp, chuyện này không thể nào? Khốn kiếp…?”.

Dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Đế Nguyên Quân, cả ba người bộc phát toàn bộ thực lực đánh ra từng đạo đao khí hướng về phía Đế Nguyên Quân mà đánh rồi hốt hoảng thốt ra.

“Ngươi đừng đến đây? Đứng đến đây?”.
Lách người đi qua từng đạo công kích, Đế Nguyên Quân từng bước chầm chậm đi về phía ba người trông nhẹ nhàng vô cùng.

Nhưng trong ánh mắt của cả ba người thì từng bước chân của Đế Nguyên Quân lại nặng nề giống như có một tòa sơn nhạc vô hình đang đè nén ở trên lưng khiến họ trong vô thức khụy chân xuống.
Cùng với đó, một cảm giác sợ hãi đến cùng cực, cùng với đó là sát cơ kinh khủng đang bủa vây khiến hô hấp ngày càng trở nên khó khăn và đồn dập.

Quá sợ hãi, cả ba người không kiềm chế được liền ngã người ra sau rồi lê lết lùi ra sau.

Nhìn dáng vẻ ba tên sợ hãi đến cùng cực, Đế Nguyên Quân ánh mắt lộ rõ sự khinh thường, nói.

“Không phải các ngươi khoái chí khi ra tay giết người lắm hay sao? Nhưng khi bị người khác săn giết thì trưng ra dáng vẻ đáng khinh như thế này?”.
“Không phải các ngươi là đệ tử của ma môn? Dùng sát tâm để tu luyện? Hay các ngươi nghĩ bản thân là đệ tử La Sát Môn thì muốn làm gì thì làm? La Sát Môn lớn lắm sao?”.
Từng câu từng chữ Đế Nguyên Quân nặng nề vang lên khiến đám người đã sợ nay càng sợ hãi hơn.

Dùng lực lùi ra sau nhưng họ nhanh chóng đã đi vào trong góc và không còn nơi nào để lùi lại nữa.

Trong mắt họ lúc này, khu vực xung quanh dần trở nên u tối giống như có thứ gì che đậy lại và chỉ có một ánh sáng duy nhất là ở phía bên ngoài cửa hang.
Tâm trí sợ hãi đến tột độ dẫn đến trống rỗng, hai mắt thì dần trở nên đục màu không còn nhìn thấy được thứ gì khác ngoài hai màu trắng đen.

Hoảng loạn bật dậy rồi chạy ra ngoài, cả ba người không còn nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang đứng ở trước mặt mà chỉ biết chạy về phía ánh sáng ở bên ngoài.
“...”.

Nhìn ba tên đó chạy lướt qua, ánh mắt Đế Nguyên Quân dần trở nên âm trầm và sắc lạnh.

Chỉ thấy toàn thân hắn thình lình bộc phát toàn bộ khí tức và tay phải phát lực vung mạnh thanh trường thương ra sau một cái.
Đế Nguyên Quân quay người, ánh mắt hắn nhìn ba bộ thi thể không đầu ngã gục dưới đất mà trên gương mặt hắn không có một chút biểu cảm nào cả.

Chỉ thấy hắn vung nhẹ tay một cái lấy hết toàn bộ nhẫn trữ vật rồi đi ra bên ngoài.
Cùng lúc này, ở một hang động nào đó ở trong khu trung Nam Hoang Sơn Mạch.

Một lão giả đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt lão ta nhìn ra xa giống như phát hiện một thứ gì đó.
Đúng lúc đó, có một tên đệ tử vẻ mặt hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào.

“Trưởng lão, không xong rồi? Có chuyện xảy ra rồi?”.
“Có chuyện gì thì từ từ nói?”.


Lão giả phất tay đứng dậy, ánh mắt lão nhìn về phía tên đệ tử, hỏi.

“Nói ta nghe xem đã có chuyện gì?”.
“Vỡ, ngọc thạch vỡ rồi?”.

Tên đệ tử khóe miệng lắp bắp trả lời.

“Sư đệ làm nhiệm vụ ở khu ngoài đều chết cả rồi?”.
“Cái gì?”.

Lão giả nghe thấy vậy thì bộc phát khí tức Thiên Địa cảnh đỉnh phong của bản thân rồi mạnh tay đánh ra một chướng khiến toàn bộ hang động run lên một cách kịch liệt, vách đá lõm vào một hốt lớn, cùng với đó là từ vết nứt lớn hiện lên.

“Ngươi nói những người đó chết cả rồi? Chuyện này là sao? Có biết ai là kẻ đã gây ra chuyện này?”.
“Trưởng lão…”.

Tên đệ tử cúi đầu, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi đáp.

“Đệ tử muốn dùng nguyên thần để xem hư ảnh ở trong ngọc thạch nhưng không thể nhìn thấy thứ gì cả? Giống như bị thứ gì che đậy, đệ tử chỉ nhìn thấy hai con ngươi màu đỏ máu ở trong màn đêm thôi thưa trưởng lão?”.
“...”.

Lão giả nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống và ánh mắt dần lộ ra sát ý.

“Rốt cuộc kẻ nào đã làm ra chuyện này? Nhanh gọi tất cả đệ tử làm nhiệm vụ về đây cho ta? Ta muốn nhìn xem, tên nào không biết sống chết dám ra tay với đệ tử La Sát Môn?”.
La Sát Môn trưởng lão dẫn theo gần năm mươi đệ tử toàn lực đi ra khu vực ngoài Nam Hoang Sơn Mạch với tâm thế cực kỳ đáng sợ, ẩn sâu trong ánh mắt lão là một bể sát ý nồng đậm.

Trong mắt lão, kẻ đã gây ra chuyện này không khác gì một người đã chết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi