CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Ngay khi vừa đặt chân lên Hoang Đảo, Đế Nguyên Quân cảm nhận được một làn sóng linh khí từ chỗ sâu truyền ra ngoài khiến toàn bộ lông tóc hắn dựng đứng cả lên.

Chỉ một làn sóng nhẹ lướt qua đã khiến toàn bộ chân nguyên trong cơ thể bị khuấy động một cách kịch liệt.
Đưa tay lên cảm nhận mật độ linh khí, Đế Nguyên Quân vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc thốt ra.
“Thật là khó tin? Ta không ngờ một nơi như thế này lại có lượng linh khí dồi dào đến như vậy? So với ngoại giới thì linh khí nơi này đồng đậm ít nhất cũng phải năm lần?”
“Ta tự hỏi, thứ phát ra làn sóng linh khí này ở nơi sâu nhất Hoang Đảo này là thứ gì? Có lẽ ở nơi đó còn có lượng linh khí nồng đậm hơn nơi này nhiều?”
“Nhưng mà… Một nơi như thế này thì sẽ có không ít hung thú ngự trị, tỷ như đầu ngũ cấp hung thú ban nãy?”
“Đúng là không thể đùa được mà?”
Ngồi xếp bằng, Đế Nguyên Quân lấy ra liên tiếp từng bình đan dược hồi phục nuốt xuống.

Thời gian dần trôi qua, thương thế và lượng chân nguyên hao hụt đã dần trở lại đỉnh phong.
Nghe thấy một tiếng động lạ ở trong những lùm cây, hai mắt Đế Nguyên Quân từ từ mở ra và liếc mắt nhìn về phía đó thì hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt lại.
Hắn cảm thấy rất khó hiểu, mặc dù hắn đang trị thương và hồi phục nhưng hắn vẫn không quên tản mát tinh thần lực dò xét ở xung quanh nhưng hắn lại không hề phát giác, mãi cho đến khi nó gây ra tiếng động ở trong bụi cây.
Tiếng động ngày một gần, Đế Nguyên Quân thủ thế chờ đợi.


Hắn đưa mắt nhìn bụi cây lớn rung lắc ngày một mạnh hơn thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống.
Mãi cho đến khi bụi cây bị thứ gì đó đẩy ra thì Đế Nguyên Quân mới thở phào được một hơi.

Từ trong bụi cây đi ra, Lâm Tuyết Nhi đầu tóc rối mù và trên hai cánh tay hiện lên từng vết dây leo cào cấu.
Khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang đứng ở trên bờ biển thì mọi phiền muộn trên gương mặt Lâm Tuyết Nhi đều tan biến hết toàn bộ và thay vào đó là một nụ cười vui mừng.
“Tìm thấy ngươi rồi? Ban nãy ta thấy ngươi bị đầu hung thú đánh bay qua hướng khác nên rất lo lắng, thật may mắn khi ngươi không bị làm sao cả?”
Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi hiện tại, Đế Nguyên Quân không giấu được mà bất giác nở một nụ cười nhẹ.
“Ta không sao? Nhưng mà tình trạng ngươi hiện tại trông không được tốt cho lắm?”
“A…”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì giật mình một cái, cô lúc này mới để ý bản thân hiện tại trông xộc xệch vô cùng.

Nhanh tay chỉnh lại mái tóc và chỉnh lại y phục ở trên người, Lâm Tuyết Nhi hai gò má ửng hồng nhìn hắn đáp.
“Ngươi không được cười ta?”
“Ta không cười nữa nên ngươi không cần phải gấp gáp như vậy đâu?”
Đợi Lâm Tuyết Nhi sửa soạn thêm một lúc, Đế Nguyên Quân lên tiếng hỏi.

“Không biết ngươi đã thám thính được như gì rồi?”
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi liếc mắt nhìn vào trong khu rừng và nói với một giọng điệu ngưng trọng.
“Ta đi tìm ngươi từ nãy đến giờ nên không tìm hiểu được gì nhiều, trên đường đi tới đây thì ta phát hiện xung quanh đây có không ít hung thú và cấp bậc của chúng đều là tứ cấp trở lên ”.
“Ta tuy chưa tiến vào sâu nhưng ta có cảm giác nơi này tồn tại không ít ngũ cấp hung thú, thậm chí còn có hung thú có cấp bậc cao hơn thế nữa?”
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống, ánh mắt hắn nhìn vào sâu trong khu rừng lộ ra vẻ ngưng trọng, đáp.
“Dựa vào thực lực của ta và ngươi hiện tại thì cao lắm cũng chỉ có thể đối phó được với tứ cấp đỉnh phong thú nhưng nơi này tồn tại nhiều hung thú như vậy thì ta không thể nào tạo ra nhiều tiếng động được?”
“Nếu như dẫn đến việc bị đám hung thú để ý đến thì hậu quả sẽ rất là khôn lường.

Tốt nhất là nên tránh chúng càng xa thì càng tốt”.
Bất chợt, Lâm Tuyết Nhi chỉ tay dọc theo bờ biển rồi lên tiếng.
“À đúng rồi, ban nãy ta thấy có không ít người đã đặt chân lên đảo và trông tình trạng bọn họ lúc này không được tốt cho lắm.

Có lẽ trên đường đến đây đã bị hung thú phục kích”.
Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn theo hướng chỉ tay Lâm Tuyết Nhi, đáp.

“Nơi này hiện thế được ba ngày nên những người đặt chân lên đảo sẽ không ít, ta chỉ e ngại là những người đó có cưởng giả Tinh Cực cảnh dẫn đoàn”.
“Nếu đúng là thế thì ta không thể không cẩn thận được?”
Đế Nguyên Quân quay người hướng vào trong khu rừng, nói tiếp.
“Mà thôi, ta không quan tâm những người đến trước cho lắm, chỉ cần chúng không đến tìm ta gây chuyện là được?”
“Đi thôi”.
Đi vào trong khu rừng, Đế Nguyên Quân cẩn thận tản mát tinh thần lực của bản thân ra ngoài để dò xét nhưng có một điểm kỳ lạ là hắn không thể dò xét được bất cứ thứ gì cả.

Cảm giác này giống như nơi này đang bị một thứ lực lượng vô hình nào đó ngăn chặn tinh thần lực của hắn vậy.
Cảm thấy vô cùng khó hiểu nhưng Đế Nguyên Quân cũng không thể vì thế mà lo là mọi thứ ở xung quanh.

Hắn cảm giác việc phát động Ẩn Thân Phù để che giấu khí tức của bản thân vẫn chưa đủ an toàn nên mỗi một khi nghe thấy một tiếng động lạ kể cả xa hay gần thì hắn đều dừng lại và đứng nép mình ở sau những thân cây lớn.
Từ từ tiến vào sâu, cả hai người đi được gần một nén hương và đã đi băng qua được khu rừng và nhìn thấy trước mắt là một vùng đồng bằng rộng lớn và trông rất trống trải.
Tuy nhìn khu vực phía trước trông rất giống đồng bằng nhưng thực chấn đó là một vùng cây sậy rộng lớn với chiều cao ít nhất cũng gần đến một trượng.

Ẩn sâu ở trong những bụi cây sậy lớn đó, Đế Nguyên Quân cảm nhận có không ít khí tức của những đầu hung thú đang lẩn trốn ở trong đó và cùng với đó là một mùi máu tươi vẫn đang phảng phất ở trong không khí.
Hít vào một hơi thật sâu, Đế Nguyên Quân lên tiếng.
“Có ít nhất hai mươi đầu tứ cấp hung thú đang lẩn trốn ở trước mắt? Chúng biết người ngoại giới sẽ đi băng qua nơi này nên mai phục sẵn ở đây sao?”

Đưa mắt nhìn ra xa, Đế Nguyên Quân thấy ở trung tâm đồng bằng có một thứ gì đó trông rất giống kim tự tháp.

Nhưng ngặt một nỗi là để đi đến được kim tự tháp đó thì bắt buộc phải đi qua được đồng bằng lau sậy ở trước mắt.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần tối sầm lại, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng nói tiếp.
“Không còn cách nào khác ngoài việc phải đi băng qua đồng bằng? Thật sự không muốn nói nhưng mà khoảng cách từ đây tới kim tự tháp ít nhất cũng phải mười dặm và số hung thú đang chực chờ ở xung quanh sẽ không dừng lại ở hàng chục?”
Nhìn Đế Nguyên Quân lâm vào trầm tư, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt lo lắng lên tiếng.
“Đừng nói với ta là ngươi muốn liều mình băng qua đồng bằng này chứ? Ta tuy cảm nhận không rõ nhưng hung thú ở xung quanh nơi này có số lượng ít nhất cũng trên mười đầu?”
“Ta biết ngươi có hứng thú với kim tự tháp ở đằng xa nhưng liều mình đi băng qua là không được? Với thực lực của ta và ngươi hiện tại thì khi bị tứ cấp hung thú bao vây thì chỉ có một con đường chết?”
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi, đáp.
“Chuyện đó thì ta biết nhưng hiện tại còn có cách nào khác nữa sao? Ta đã đặt chân đến đây rồi thì không thể để tay không quay lại được? Hơn nữa, ở trên biển còn có một đầu ngũ cấp hung thú đang chực chờ ta ở đó? Với thực lực của hai ta thì liều mình băng qua đó chỉ có một con đường chết, vậy thì chi bằng ta liều mình đi qua nơi này có khi còn khả quan hơn”
“Ta không phải bị cơ duyên làm lu mờ nhưng ta nghĩ hiện tại chỉ còn có nước đó nữa mà thôi”.
“...”.
Lâm Tuyết Nhi nhìn hắn với một ánh mắt tràn đầy sự lo lắng, hỏi.
“Vậy ngươi đã tìm được cách để đến đó hay chưa?”
Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi lo lắng, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười, đáp.
“Cách thì hiện tại ta đã nghĩ đến nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc? Ta cần phải đợi thêm một thời gian nữa?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi