CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Đây có lẽ là một loại khảo nghiệm nào đó chăng?!
“Khỏa nghiệm?”
Ánh mắt Lâm Tuyết Nhi tràn đầy sự nghi hoặc nhìn Đế Nguyên Quân, thốt ra.
“Ta chỉ đoán vậy mà thôi?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân cất bước đi về phía lôi đài và nói.
“Muốn biết thật hay giả thì lên đó rồi khắc sẽ biết?”
Ngay khi vừa đặt chân lên lôi đài, cả hai người nhìn thấy một trụ đá thình linh xuất hiện ngay giữa lôi đài với một dòng chữ cổ xưa mà ngay cả Đế Nguyên Quân cũng không thể hiểu được.
Chạm nhẹ tay lên trụ đá, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt đầy sự hoang mang, lên tiếng.
“Đây, đây là?”
“Nguyên Quân, ngươi đọc được dòng chữ này không?”
Đáp lại bằng một cái lắc đầu, Đế Nguyên Quân thở dài.
“Đáng tiếc, ta không hiểu nhưng có khả năng cao đây chính là yêu cầu của khảo hạch? Có lẽ hư ảnh đứng ở bên kia là một hình chiếu của vị đại năng nào đó ở thời kỳ viễn cổ và thanh âm văng vẳng ở căn phòng ban nãy chắc cũng có liên quan đến hư ảnh này?”.
“Ta càng ngày càng tò mò? Không biết Kim Tự Tháp này còn ẩn chứa những bí mật nào nữa đây?”
Lâm Tuyết Nhi nhíu mày, ánh mắt có chút khó tin nhìn Đế Nguyên Quân, đáp.
“Ngươi nói mà khiến ta có cảm giác rợn cả da gà?”
“Haha…”.

Đế Nguyên Quân bật cười thành tiếng, đáp lời.
“Không đến mức như thế đâu? Nói không chừng thì Kim Tự Tháp và phiến thiên địa này xuất hiện là có một nguyên do nào đó sâu xa cũng nên?”
“Nếu như nó tự xuất hiện thì ta thấy quá vô lý nhưng nếu như có người nào đó ở trong tối thao túng những thứ ở nơi này thì ta thấy hợp lý hơn rất nhiều? Hoặc cũng có lẽ nơi này tồn tại một bí mật nào đó to lớn mà từ trước đến nay chưa có một ai phá giải được?”
“Thật là rắc rối?”
Lâm Tuyết Nhi cười gượng một tiếng rồi lên tiếng đáp lời.
“Nhưng mà thôi, cho dù nơi này có bí mật gì đó thì ta chẳng để ý? Cái mà ta quan tâm nhất hiện tại chỉ có cơ duyên và đột phá cảnh giới mà thôi”.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi tràn đầy sự tự tin, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi.

Ánh mắt hắn nhìn chăm chú lên dòng chữ ở trên trụ đá rồi lâm vào trầm mặc một hồi lâu.
Mặc dù hắn không hiểu ý nghĩa của những từ này là gì nhưng trong thâm tâm hắn lại mách bảo dòng chữ này có một sự liên quan mật thiết nào đó với Kim Tự Tháp và những bí mật được ẩn giấu ở trong bí cảnh.
Nhìn thêm một lúc, Đế Nguyên Quân lục lại trí nhớ của bản thân nhằm tìm kiếm một vài thông tin thì trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một cuốn sách cổ mà hắn đã từng nhìn thấy ở trong cấm địa của Tử Cực Kiếm Môn.
Cảm thấy nét chữ có phần quen thuộc, Đế Nguyên Quân cố nhớ lại tất cả những gì được ghi chép thì đột nhiên giật nãy mình rồi lên tiếng thốt ra.
“Đây chính là ‘Tiên văn’?”.
“Tiên văn?”
Lâm Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn dòng chữ ở trên trụ đá thì nghiêng đầu cảm thấy khó hiểu.

Tuy cô trước đây đã đọc và tìm hiểu không ít sách cổ nhưng chưa một lần nghe thấy hay nhìn thấy nên cảm thấy càng ngày càng nghi hoặc.

“Ngươi có thể nói rõ hơn được hay không?”
“Theo như những gì ta biết được thì Tiên văn chính là một loại ký hiệu xuất phát từ Tiên giới.

Nói đơn giản thì đây cũng giống như những ấn ký của linh phù, mượn chi ý của nó để thể hiện uy năng hoặc truyền đạt một thứ gì đó?”
“Ta tuy không đọc hiểu được nhưng ta dám chắc đây chính là Tiên văn?”
“Nhưng ta lại cảm thấy rất khó hiểu? Vì sao Tiên văn lại không ẩn chứa bất cứ chi ý nào cả, nếu như ta chỉ nhìn qua mà không thật sự biết về nó thì sẽ hiểu đây chính là một dòng chữ bình thường nào đó?”
“Kể cả là như thế thì ít nhất cũng có một dấu hiệu nào đó để ta có thể nhận biết được? Cho dù trải qua trăm vạn năm thì Tiên văn cũng không thể mất đi chi ý của mình, điều đó là không thể?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì trầm mặc, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân bỗng lên tiếng.
“Có khi nào chi ý đã bị người khác lấy đi?”
“Cũng có thể là như thế?”
Đế Nguyên Quân cau mày, hắn đặt tay lên trụ đá rồi nhắm mắt cảm nhận.
“Nhưng để có thể rút được chi ý thì cường giả trên quả tinh cầu này không thể làm được? Kể cả Thánh Hoàng cảnh cũng không thể làm được?”
“Chưa kể đến việc có cách để rút ra được chi ý thì điều cấp thiết nhất chính là thời gian và với khả năng của Tinh Cực cảnh thì không thể nào làm được?”
“Với pháp tắc của tu chân giới thì việc dung nhập hoặc đưa Tiên văn ra ngoài thì chắc chắn tao ngộ thiên kiếp, thậm chí phải đón nhận sự trừng phạt của Thiên Đạo?”
“Ta hiện tại chỉ nghĩ ra một đáp án duy nhất, có lẽ trên quả tinh cầu này tồn tại cường giả đến từ Tiên giới đang ẩn mình hoặc cũng có thể là người của Tiên môn nào đó làm ra?”
Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt trầm tư một lúc rồi nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt tràn đầy sự tò mò, hỏi.

“Nghe thì có vẻ Tiên văn rất có uy năng và bá đạo? Ta thật sự rất tò mò về khả năng thật sự của nó?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lắc đầu.
“Ta từ trước đến giờ chưa từng gặp qua một lần nào cả nên nhận biết về nó vẫn còn rất mơ hồ? Tuy không chắc chắn nhưng dựa vào sự hiểu biết của phù văn thì ta nghĩ Tiên văn chính là phù văn của Tiên Giới?”
“Còn về uy năng thì ta dám chắc nó có thể khiến cả quả tinh cầu này bị hủy diệt? Còn nếu biết cách sử dụng thì có thể khiến một người bình thường trở thành vương của một vực hoặc cũng có thể còn cao hơn thế nữa?”
“...”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì cảm thấy kinh ngạc vô cùng, ánh mắt cô nhìn hắn mà không giấu được sự thích thú và phấn khích.
“Tiên văn bá đạo như vậy sao? Nếu như ta sở hữu nó thì không biết thực lực của ta sẽ mạnh lên bao nhiêu lần?”
Đặt tay lên đầu Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân xoa nhẹ tay rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Chuyện đâu có dễ dàng như vậy? Cho dù ngươi có sở hữu Tiên văn nhưng mà không biết cách sử dụng thì nó cũng chỉ là một loại phù văn bình thường mà thôi”.
“Còn nếu biết cách sử dụng thì ngươi có thể sánh ngang được với t…”.
Thấy Đế Nguyên Quân đang nói thì ngắt lời, Lâm Tuyết Nhi cảm thấy Đế Nguyên Quân đang ẩn giấu một bí mật nào đó nên quay người đứng ép sát lại gần.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào trong mắt hắn thể hiện rõ sự tò mò và có chút thách thức, hỏi.
“Tại sao không nói hết lời? Ngươi đang giấu ta chuyện gì sao?”
Đế Nguyên Quân giật mình rồi nở một nụ cười gượng, đáp.
“Ta chỉ lỡ lời mà thôi?”
Sắc mặt Lâm Tuyết Nhi dần trở nên trầm xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.
“Thật kỳ lạ? Ta rõ ràng cảm thấy ngươi đang giấu ta chuyện gì đó? Giác quan thứ sáu của ta cho rằng ngươi đang nói dối?”
“Ta gạt ngươi làm gì? Ngươi đừng dùng vẻ mặt đáng sợ đó nhìn ta có được không?”

Đế Nguyên Quân đưa tay lên véo má Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười nhẹ.

Sau đó, hắn quay người và đưa mắt nhìn về phía hư ảnh và nói.
“Chuyện trước mắt bây giờ là phải đối phó với hư ảnh đằng kia để làm cho ra mọi chuyện?”
Nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân rời đi, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
“Ta thật sự có cảm giác hắn đang giấu diếm? Chẳng nhẽ ta cảm nhận sai sao?”
Đứng đối mặt với hư ảnh, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn một vòng từ trên xuống dưới thì đột nhiên.

Ánh mắt hắn dần hiện rõ sự ngưng trọng và lách đầu qua một bên, khi hắn liếc mắt nhìn qua thì thấy cánh tay của hư ảnh lướt qua khiến trên gương mặt hắn hiện lên một vết cắt.
Lúc này, hư ảnh dương mắt nhìn Đế Nguyên Quân và nói với một giọng điệu âm trầm.
“Kẻ xâm phạm?”
Nhanh chóng nhảy lùi ra xa, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn về phía hư ảnh rồi hít vào một ngụm khí lạnh thốt ra.
“Kẻ xâm phạm?”
“Hư ảnh này muốn bảo vệ thứ gì sao?”
Lâm Tuyết Nhi sau khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân bị tấn công thì nhanh chóng chạy lại gần, cô đưa tay lau đi vệt máu trên gương mặt hắn và nói.
“Ngươi không sao chứ?”
Sau đó, hai mắt cô trừng lớn nhìn về phía hư ảnh tràn đầy sự tức giận rồi quát lớn một tiếng.
“Hư ảnh không kiếp? Ta đây còn chưa đánh mặt hắn một lần nào mà sao ngươi dám ra tay khiến hắn bị thương?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi