CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN



Hai vị cường giả Thiên Địa cảnh bị một thương chặn lại thì những người ở phía sau ngay lập tức dừng lại, bọn họ nhìn về phía phương hướng lao đến, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Tiếp đến, Lâm Tuyết Nhi và ba vị trưởng lão cũng nhìn theo, nhìn về phía trong góc xa, đó là nơi mà Đế Nguyên Quân lúc trước bế quan.
Chợt, một bóng người cao ráo nhưng trông rất mảnh khảnh, gầy nhom từ bên trong đi ra.

Trên người khoác một bộ đồ màu đen, gương mặt thì trông rất tiểu tụy, còn mái tóc bạc trắng dài rủ xuống.
Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy cảnh tượng này rồi run lên, hai mắt nàng mở lớn hết cỡ nhìn Đế Nguyên Quân.

Nhìn hắn lúc này hoàn toàn khác lúc trước, nếu như không nhìn kỹ thì không nhận ra hắn.
Lâm Bạch Tử nhìn Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng tra hỏi.

“Ngươi là ai?”.
“Ngươi tại sao đi ra từ bên trong?”.
Nhưng Đế Nguyên Quân không hề để ý, mà lên tiếng nhắc nhở Lâm Tuyết Nhi.

“Hai tên này để ta đối phó, những người còn lại giao cho ngươi”.
Đế Nguyên Quân đưa tay lên rồi lên tiếng gọi.

“Tử Huyền”.
Ngay lập tức, thanh trường thương liền kêu lên một tiếng giống như đang cười đùa vui vẻ rồi bay đi, nằm trong trong tay Đế Nguyên Quân.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, ai ai cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Cảnh tượng vừa rồi khiến họ quá kinh hãi và không tin được vào mắt mình.
Hai vị Thiên Địa cảnh nhìn hắc thương nằm trong tay Đế Nguyên Quân mà trong lòng nở một nụ cười.

“Hahaha, thương tốt”.
“Cái này ta muốn”.
Lâm Bạch Tử thấy hai người này thích thú với thanh trường thương thì trên mặt nở một nụ cười lạnh.

“Thiên lão, Gia lão, có thể giết được tên đó thì thanh trường thương đó tùy ý hai người”.
“Hahaha, được”.
“Tên gầy nhom này thì làm được gì?”.
“Giao thương ra đây thì ta tha cho ngươi một mạng”.
Đế Nguyên Quân nhìn hai người này lao lên, ánh mắt hững hờ cùng với nụ cười lạnh ở trên mặt.

“Chỉ là Thiên Địa cảnh tầng một mà thôi”.
“Chưa hiểu được Thiên Địa lực lượng”.
“Thực lực của các ngươi chỉ mạnh hơn Ngưng Hải cảnh tầng chín một chút thôi”.
“Chỉ dựa vào hai người các ngươi mà muốn giết ta đoạt thương”.
“Vô tri giun dế”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân hai chân dẫm mạnh rồi lao lên, hai tay nắm chặt trường thương rồi quét mạnh một cái.
Hai người kia thấy vậy liền đánh ra một chưởng nhằm ngăn lại.

Nhưng hai người không hề ngờ tới, một thương này của Đế Nguyên Quân có uy lực tới bậc nào.
Nhìn hai tên Thiên Địa cảnh ngu ngốc, muốn dùng chưởng để đối thương, Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường rồi nở một nụ cười nhẹ rồi thúc dục hai loại lực lượng lên đến đỉnh điểm.

Rầm!
Trường thương và song chưởng đánh trúng, lực lượng của hai bên mạnh mẽ tới mức khiến khu vực xung quanh có bán kính mười mét phải rung chuyển, trên mặt đất lan tràn những vết nứt.
“Lăn”.

Đế Nguyên Quân tiếp lực rồi quát lớn một tiếng.
Tử Huyền cảm nhận được hai loại lực lượng của Đế Nguyên Quân đang chạy dọc trong người nên kinh hỉ kêu lên một tiếng.

Trường thương lúc này bỗng nhiên mạnh mẽ vô cùng rồi mạnh mẽ chấn nát chưởng khí rối đánh văng hai người ra xa.
“Thiên Địa cảnh, cũng chỉ đến như thế mà thôi”.

Nhìn hai người kia bị đẩy lùi gần hai mươi mét, Đế Nguyên Quân khinh thường nói.
“Hừ, là ta quá khinh thường người”.

Thiên lão hừ lạnh một tiếng rồi chắc chắn nói.

“Vừa rồi ta chỉ đánh có ba phần lực, bây giờ để xem ngươi có thể ngăn ta được không?”.
Dứt lời, cả hai người rút kiếm rồi đồng thời lao lên.

Cả hai tung ra kiếm kiếm chiêu chém mạnh về phía Đế Nguyên Quân với uy lực mạnh và tốc độ thì cực kỳ nhanh.

“Tiểu nhi, nạp mạng đi”.
Nhìn kiếm chiêu đánh tới, Đế Nguyên Quân không hề sợ hãi rồi lao lên.

Ngay khoảng cách mười mét, Đế Nguyên Quân thình lình nhảy mạnh lên cao rồi bổ mạnh xuống đất.
Thanh trường thương bị cự lực của Đế Nguyên Quân tạo thành một vòng cung rồi đập mạnh xuống đất.
Rầm!
Trường thương đập mạnh xuống đất, Thiên lão và Gia lão đồng thời tránh lui, cả hai người nhìn một thương đập xuống khiến mặt đất bị lõm xuống một hố sâu mà hít vào một ngụm khí lạnh.
“Loại này lực lượng, tên này chắc chắn là người luyện thể”.

Gia lão lớn tiếng nói.
“Không thể nào, ta cảm nhận được một tia linh khí dao động trên người hắn”.

Thiên lão ngay lập tức phản bác lại.
Nhìn hai người này lời qua tiếng lại, Đế Nguyên Quân một lần nữa lao lên.

“Luyện thể thì như thế nào?”.
“Mà tu luyện thì như thế nào?”.
“Hai con giun dế các ngươi dám đứng trước mặt ta lời ra tiếng vào”.
“Tiểu nhi, ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu”.

Gia lão lớn tiếng quát.

“Đừng có thách thức sự nhẫn nại của ta”.
“Giao thương ra đây thì ta tha cho ngươi một mạng”.

Thiên lão đứng ở bên cạnh cũng lên tiếng hùa theo.

“Chỉ cần đưa thương cho ta thì ta sẽ hộ cả Lâm gia, đưa Lâm gia đăng đỉnh”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy liền nở một nụ cười khinh thường, ánh mắt cợt nhã nói.

“Tha ta một mạng”.
“Hộ Lâm gia?”.
“Đưa Lâm gia đăng đỉnh?”.
“Chỉ dựa vào hai tên ngụy Thiên Địa cảnh các ngươi làm được sao?”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân áp sát rồi đâm hơn hai mươi mũi thương về phía hai người.

Cả hai trong tích tắc chỉ thấy hai mươi điểm sáng lóe lên thì hai con ngươi của họ đột nhiên co rút lại.

Cả hai liên tiếp tung ra kiếm chiêu để cản phá.
Sau khi phá được công kích, cả hai người lao lên rồi vung kiếm đánh ra.
Đế Nguyên Quân hững hờ quát lớn một tiếng.

“Lăn”.
Huyền cấp hạ phẩm thương pháp, Càn Thương!
Đế Nguyên Quân vận lực rồi quét mạnh trường thương một góc một trăm tám mươi độ ngay trước mắt.

Hai kiếm chiêu lao lên, ngay khoảng cách hơn hai mét ở trước mặt Đế Nguyên Quân thì bị lưỡi thương quét qua rồi bị phá tan.
Cả hai người bị bất ngờ, họ không tin được kiếm chiêu bị phá một cách dễ dàng như vậy.
“Tiểu tử, ngươi cũng có chút thực lực”.

Thiên giao ánh mắt trầm xuống nói.

“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng”.
“Giao thương ra đây, ta cho ngươi bất tử”.
Đáp lại, Đế Nguyên quân cười lạnh một tiếng rồi nói.

“Các ngươi quá nhiều lời”.
“Được, đã thế thì đừng trách ta”.

Thiên lão trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, vẻ mặt lộ ra vẻ tức giận quát.
Nói xong, cả hai người tung hết toàn bộ lực lượng của mình ra ngoài, khí tức Thiên Địa cảnh mạnh mẽ được tung ra.

Cả hai người lúc này nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt khinh thường nói.

“Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi”.
“Chết đi”.

Thiên lão cường ngạnh lao lên, với tốc độ của Thiên Địa cảnh, khoảng cách hai mươi mét bị thu hẹp lại trong tích tắc.

Lão bay lướt qua người hắn rồi vung một kiếm chém về phía yết hầu của hắn.
Đoán được công kích của địch, Đế Nguyên Quân quay ngang người rồi đẩy trường thưởng ra chặn lại.
Công kích của Thiên lão vừa qua thì Gia lão cũng đã đánh tới.

Một kiếm đâm về phía ngực Đế Nguyên Quân.
Bất chợt, hai hàng lông mày của hắn nhăn lại.

Đối với loại công kích liên tục như thế này khiến hắn đau đầu không thôi, với cả việc thua kém cảnh giới quá xa cũng khiến hắn gặp không ít khó khăn.
Đế Nguyên Quân cúi người xuống, đợt Gia lão bay qua ngang đầu thì một tay trụ xuống đất rồi xoáy người lên đạp mạnh một cái.
Oanh!
Gia lão bị bất ngờ nên không kịp phản ứng, bị Đế Nguyên Quân đạp mạnh rồi bị đánh văng ra ngoài hơn mười mét, trên khóe miệng lão lúc này chảy xuống một dòng máu tươi.

Lão lúc này đã bị hắn chọc giận nên lớn tiếng quát.

“Tên không kiếp, ta muốn giết ngươi”.
Bị một tên tiểu bối đánh trọng thương, Gia lão bừng bừng tức giận lao lên.
Lão dốc hết toàn bộ sức lực rồi đánh ra hơi hai mươi kiếm.

Nhưng đều bị Đế Nguyên Quân né hết toàn bộ, chưa dừng lại ở đó, hắn còn lên tiếng chế nhạo lão.

“Thiên Địa cảnh mà chỉ có chút thực lực này thôi sao?”.
“Ngay cả Thức Nhân cảnh đỉnh cũng không đánh trúng được”.
“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhục nhã biết bao nhiêu”.
Gia lão tức giận rống lớn.

“Câm miệng”.
“Nếu ta không giết ngươi thì ta đổi thành họ Lâm”.
Nhìn Gia lão bừng bừng tức giận, Đế Nguyên Quân cười càng thêm nồng đậm.

“Thiên Địa cảnh cũng có chút thực lực”.
“Nhưng tâm cảnh ngươi quá yếu, Thiên Địa cảnh cũng vì thế mà không phát huy được toàn bộ lực lượng”.
“Ta mà giống như ngươi thì bây giờ chắc đã tự tử rồi”.
“Câm miệng”.

Gai lão lúc này gần như không kiểm soát được cơn giận của mình nữa nên bắt đầu tần công loạn xạ.
Ở phía xa, Thiên lão nhìn thấy thế nên cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Không ngờ, một Lâm gia nhỏ bé lại có một cường giả như ngươi”.
“Vừa có thực lực và vừa có tâm trí”.
“Nhưng ngươi không nên chọc ta”.
Thiên lão không đứng ngoài cuộc nữa rồi lao lên cùng Gia lão đồng thời tấn công.

Đế Nguyên Quân hai mắt đảo qua đảo lại, hắn nhìn rõ mồn một chiêu thức của hai người rồi tránh né một cách dễ dàng.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân vận lực rồi lao lên khiến hai người bị bất ngờ.
Huyền cấp trung phẩm thương pháp, Loạn Phi Phong!
Đế Nguyên Quân hai tay tăng tốc độ lên đến mức cao nhất rồi đâm nhanh mũi thương về phía hai người.
Ở trong mắt họ, hơn ba mươi mũi thương đánh ra không hề có quy luật nào cả, nói đúng hơn là đâm loạn xạ về phía trước nhưng nó lại khiến cho hai người có cảm giác khó mà chống đỡ.
“Chết đi”.


Cả hai người đồng thanh lớn tiếng quát.
Kiếm chiêu của hai người dễ dàng bị phá, ngay lập tức, cả hai người đồng thời hít vào một ngụm khí rồi dốc hết toàn bộ lực lượng đánh ra một chưởng.

Chưởng khí bị mũi thương xỏ xuyên quan hơn chục lỗ thì thình lình bạo nổ.
Oanh!
Ở trung tâm vụ nổ, cả ba người đều đón nhận thương tích ở trên người, Thiên lão và Phong lão bị hơn mười mũi thương đánh trúng, mặc dù không có cái này trúng điểm chí mạng nhưng thương tích trên người cũng không hề nhẹ, cộng với vụ nỗ chân nguyên rồi khiến hai người chịu không ít nội thương, đan điền lúc này đau nhức vô cùng.
Trái lại, Đế Nguyên Quân sắc mặt không một chút thay đổi, khí tức trên người cũng không bị ảnh hưởng.

Hai người nhìn Đế Nguyên Quân cường lực như vậy nên quay qua nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu.

“Chạy”.
Nhìn hai người kia bỏ chạy, Đế Nguyên Quân bỏ mặc mà không đuổi theo.
Hai vị Thiên Địa cảnh bị một tên Thức Nhân cảnh đỉnh đánh cho chạy trối chết!
Ở bên kia trận chiến, Lâm Tuyết Nhi và ba vị trưởng lão hợp lực liên tục đánh đám người Lâm Bạch Tử bại lui.

Khi bọn chúng nhìn thấy hai người kia bỏ chạy thì chiến ý cũng biến mất.
Hơn ba mươi người hùng hổ đi đến, nhưng khi đi thì co đuôi chạy như chó!
Bình được Lâm gia đại nạn, Lâm Tuyết Nhi nhanh chóng chạy về phía Đế Nguyên Quân, trên gương mặt nở một nụ cười vui mừng rồi lên tiếng hỏi hắn.

“Tại sao ngươi không đuổi theo, giết chết hai người đó?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân khó khăn lên tiếng.

“Giết không được”.
“Ngươi sao vậy?”.

Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy Đế Nguyên Quân biểu hiệu không đúng nên lo lắng nói.
Tử Huyền biến nhỏ quay về một bên hông, thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người liên tục giảm xuống.

Lâm Tuyết Nhi thấy vậy nên dìu hắn rồi nói với giọng điệu trách cứ.

“Tại sao lại liều mạng như vậy?”.
Nhưng Đế Nguyên Quân không đáp lại, sau đó hắn ngồi xuống đất tỉnh dưỡng.

Lâm Tuyết Nhi thấy vậy nên cũng chỉ thở dài một hơi rồi quay đi.
Lúc này, ở bên ngoài Lâm gia, Phùng Bảo dẫn theo người của Đấu Giá Hội chạy đến.

Khi nhìn thấy cánh cửa sụp đổ nên hắn cảm thấy một chút lo lắng, nhưng khi tiến vào bên trong thì thấy Lâm gia phủ đệ ở bên ngoài đã bị phá nát.
Phùng Bảo lớn tiếng quát tháo.

“Nhanh lên”.
Cùng đám đệ tử chạy nhanh vào bên trong, Phùng Bảo nhìn Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân và ba vị trưởng lão ngồi xếp bằng ở trên nền đất thì lo lắng hỏi một tiếng.

“Người đâu?”.
Bất chợt, Lâm Tuyết Nhi và ba vị trưởng lão nhìn nhau rồi lắc đầu, sau đó Lâm Tuyết Nhi nhìn Phùng Bảo rồi nói.

“Ngươi đến chậm”.
“Tất cả bị hắn đuổi đi hết rồi”.

Nàng chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi nói.
Thấy vậy, Phùng Bảo sắc mặt chợt đỏ trông giống như đang ngại ngùng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi