CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Bị cự lực bóp chặt cổ, Minh Hoàng sắc mặt đột biến và một dòng máu tươi từ trên khóe miệng chảy xuống.
Mihn Hoàng cắn răng, trong ánh mắt hiện lên vẻ giận giữ rồi sau đó vung tay đánh liên tục vào lồng ngực Hùng Hoàng.

Mỗi quyền mạnh đến mức khiến lồng ngực của hắn ta lõm vào một lỗ mỗi khi bị đánh trúng.
Cam chịu hàng loạt cơn đau từ lồng ngực truyền đến và những thanh âm xương gãy vang lên nhưng hắn ta vẫn gồng mình bóp chặt cỗ Minh Hoàng không buông.
Bất chợt, Hùng hoàng nhếch miệng máu nở một nụ cượi rồi lên tiếng.
“Tên phế vật, để ta xem ngươi hay ta có thẻ trụ tới cuối cùng?”
Nói xong hắn ta toàn lực siết tay bóp chặt cổ Minh Hoàng rồi cười một cách điên dại khiến những người phía bên dưới cũng cảm thấy rợn người.
Tưởng chừng mọi thứ sẽ kết thúc nhưng đột nhiên, Minh Hoàng thu tay không còn tung quyền nữa thì Hùng Hoàng lên tiếng.
“Haha… Ngươi cuối cùng cũng chịu buông bỏ? Vị trí thứ nhất là của ta?”
Nhưng không để hắn ta đắc ý được bao lâu thì Minh Hoàng đột nhiên lên tiếng với giọng nói vô cùng âm trầm và đáng sợ.
“Ngươi nói quá nhiều?”
Vừa dứt lời, Minh Hoàng đột nhiên bộc phát thực lực.

Chỉ thấy khí tức trên người hắn giống như một cơn phong bạo quét ra xung quanh khiến ai ai cũng phải giật mình kinh ngạc.
“Cái gì?”
“Không thể nào?”
“Minh Hoàng… Hắn vậy mà là… Thiên Địa cảnh?”
Ngồi ở trên cao, Hùng Bá Đồ vẻ mặt kinh hãi đập bàn đứng dậy.


Hắn ta chỉ tay về phía Minh Hoàng rồi kinh hãi thốt ra.
“Không có khả năng? Tên phế vật đó sao có thể đột phá Thiên Địa cảnh?”
“Đây chắc chắn là chiêu trò của Minh gia? Sao các ngươi dám dỡ trò cưỡng ép đột phá Thiên Địa cảnh?”
Nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi xen lẫn hốt hoảng đó, Minh Viễn khoái chí phá lên cười lớn rồi liếc mắt nhìn về phía Hùng Bá Đồ và nói với giọng điệu mỉa mai.
“Hùng Bá Đồ, cái vẻ mặt đắng ý ban đầu của ngươi đâu rồi? Sao bây giờ lại trưng ra vẻ mặt buồn cười như vậy?”
“Ngươi đây là đang chọc cười ta hay sao?”
Bỗng, Minh Viễn đứng dậy, ánh mắt tràn đầy sự phấn khích nhìn xuống lôi đài rồi quát lớn.
“Minh Hoàng, hãy chứng minh cho những người ở Minh Vương thành này thấy? Con trai ta là một tên phế vật hay là một thiên chi kiêu tử?”
“Ẫn nhẫn hơn mười năm, núp bóng phế vật kể từ hôm nay sẽ kết thúc? Hãy phả bỏ lớp vỏ phế vật và trở thành đệ nhất thiên kiêu Minh Vương thành?”
“Hãy để Hùng gia trở thành hòn đá gác đường cho sự trở mình? Hãy cho tất cả những người có mặt ở đây biết con trai của Minh Viễn ta chính là thiên kiêu mà người người ngưỡng vọng?”
Thanh âm Mihn Viễn vang vọng khắp đấu trường khiến ai ai cũng phải ngước mắt nhìn và trên gương mặt có biểu cảm hỗn tạp vô cùng.
Còn phí bên dưới lôi đài, Hùng Hoàng hai tay bóp chặt cổ Minh Hoàng nhưng chỉ dựa vào khí tức của Minh Hoàng khiến toàn thấy hắn ta run rẩy và trong phút chốc đứng sững lại, hắn ta không thể ngờ được rằng tên phế vật trong mắt hắn, kẻ luôn luôn bị đem ra để tâng bốc thiên phú của bản thân bây giờ lại biết thành cường giả Thiên Địa cảnh.
“Không… Không… Chuyện này không… Thể nào?”
Hùng Hoàng vừa thều thào nói vừa thu tay rồi lảo đảo bước lùi ra sau.

Bất chợt, sắc mặt hắn ta đỏ bừng rồi phun ra một ngụm máu rồi quỳ rạp hai chân xuống.

Cơ thể hắn ta vô lực rủ hai tay xuống và cúi đầu.


Khí tức trên người hắn ta cứ thế mà giảm xuống một cách nhanh chóng.
Khóe miệng thì liên tục thì thào một câu “Không thể nào?”
Chứng kiến một cảnh này, những người phía bên dưới cũng chỉ biết lắc đầu thở dài và trogn ánh mắt hiện lên phần tiếc nuối.
“Hùng gia thiên kiêu vậy mà bị phá vỡ đạo tâm?”
“Nếu không thẻ vượt qua chuyện này thì Hùng Hoàng sau này cũng chỉ là một người thường mà thôi”.
“Đáng tiếc, thật là đáng tiếc?”
Nhìn thấy dáng vẻ Hùng Hoàng hiện tại, Hùng Bá Đồ vẻ mặt tràn đầy sự cắm phẫn nhìn về phía Minh Viễn rồi quát lớn.
“Các ngươi được… Được lắm? Mối thù này ta đã nhớ kỹ? Minh gia và Hùng gia từ nay chính là tử thù, không chết không thôi?”
Sau đó, hắn ta đạp không lao thẳng xuống lôi đài và ôm lấy Hùng Hoàng rồi rời khỏi đấu trường trước ánh mắt và những lời xì xào bàn tán của những người xung quanh.
Trong lúc đám người vẫn đang xì xào bàn tán thì một thanh âm lão giả từ trên cao vang lên.
“Trận chiến kết thúc, chiến thắng thuộc về thiên kiêu Minh gia, Minh Hoàng”.
“Lễ hội trưởng thành tới đây là kết thúc, chúc mừng Minh gia, chúc mừng Minh gia chủ có một vị thiên kiêu trẻ tuổi.

Chúc mừng Minh Vương thành lại có thêm một thiên kiêu có tương lai sáng lạng”.
Cùng với đó, thanh âm của hàng ngàn người quan chiến ở phía bên dưới đồng loạt đứng dậy, ánh mắt ai ai cũng nhìn về phía Minh Viễn rồi lên tiếng.

“Chúc mừng Minh gia chủ”.
“...”.
Đững giữa ánh mắt và những lời chúc mừng của đám người, Minh Viễn gật đầu lên tiếng.

“Đa ta, đa tạ”.
Sau đó, hắn phất tay, quay người nhìn về phía Dược Vương Cốc thánh tử và những vị trưởng lão rồi cúi đầu lên tiếng.
“Theo như ước định của ta và mười vị trưởng lão có mặt ở đây thì chỉ cần Minh gia có thiên kiêu đạt được vị trí thứ nhất thì mười đại tông môn sẽ không được đánh chủ ý đến Minh Huyên”.
“Hôm nay sẵn có thánh tử tại vị, ta mạo muội nhờ thánh tử làm chứng”.
Dược Vương Cốc thánh tử ngồi ở trên cao vui vẻ gật đầu rồi lên tiếng.
“Đầu tiên ta muốn chúc mừng Minh gia chủ”.
“Còn ước định của ngươi và mười tông môn ta đã biết, ta nghĩ mười đại tông sẽ không phá vỡ ước định ban đầu”.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn về phía Minh Hoàng rồi lên tiếng.
“Ta công nhận thiên phú của Minh Hoàng là rất tốt nhưng Dược Vương Cốc ta chủ tu đan đạo, không tu tiên đạo.

Nhưng nếu như ngươi không chê thì ta có thể cho ngươi một cơ hội trở thành đệ tử ngoại môn của Dược Vương Cốc”.
“Còn con đường tu đạo thì tự bản thân ngươi quyết định”.
Nghe thấy lời này khiến những người phía bên dưới có một phen chấn động bởi vì có thể bái nhập môn hạ của Dược Vương Cốc chính là một đại cơ duyên vô cùng to lớn.
Đứng ở dưới lôi đài, Minh Hoàng nghe thấy vậy thì trên gương mặt hiện lên vẻ vui mừng vô cùng.

Cố gắng kìm nén sự phấn khích, Minh Hoàng cúi đầu lên tiếng.
“Đa tạ Dược Vương Cốc, đa tạ thánh tử”.
“Minh Hoàng nguyện ý”.
Cùng lúc này, ngay tại lối đi vào của đấu trường!
Hai bóng người một nam tử có mái tóc trắng bạc và một tiểu hài nữ từ từ bước vào khiến những người đứng ở bên cạnh có chút bất ngờ vì người đến chính là người mà mười đại tông môn đều đang nhắm tới.
Người đó không một ai khác chính là nhị nữ Minh gia, Minh Huyên!
“Tiền bối, người xem?”
Minh Huyên nắm lấy vạt áo Đế Nguyên Quân và nói với giọng nói vui mừng.

“Ca ca ta dành được vị trí thứ nhất”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.
“Có chút thực lực, đúng là không tệ”.
Nhìn bóng dáng hai người đi vào đấu trường, Minh Viễn đứng ở trên cao nở ra một nụ cười nhẹ rồi thở dài một hơi.
“Chuyện này cuối cùng cũng đã kết thúc”.
Khác với biểu cảm của những người xung quanh, ai ai cũng đang vui mừng vì Minh gia thì Dược Vương Cốc thảnh tử lại đột biến.

Hai mắt hắn co rút nhìn về bóng dáng nam nhân đi vào thì toàn thân khẽ run lên.
Mặc dù người đó có mái tóc trắng bạc và mất đi cánh tay trái nhưng bóng dáng đó, khí chất đó, cảm giác áp bức đó vẫn áp bức kinh khủng giống như trước.

Thậm chí bây giờ còn cao hơn trước gấp bội.
Hắn không thể nhìn nhầm, người đang tiến vào đó chính là người đã trao cho hắn cơ duyên lúc trước!
Dược Vương Cốc thánh tử gồng mình đứng dậy, hắn đang định đạp không đi nhanh xuống bên dưới thì đột nhiên.
Một cổ khí tức khủng bố từ trên cao đè nén xuống khiến toàn bộ đấu trường một phen chấn động.

Tất cả những người có cảnh giới dưới Thiên Địa cảnh đỉnh không chịu được liền khụy gối ngã rạp xuống.
“Đây… Đây là… Khí tức… Tinh Cực cảnh cường giả?”
Cùng với đó, một thanh âm băng lãnh từ trên cao truyền xuống khiến người người đều cảm thấy rùng mình.
“Ta chẳng cần quan tâm ước định của các ngươi là gì? Nếu đã là người mà bản thánh tử nhìn trúng thì đừng hòng tránh thoát”.
Nghe thấy thanh âm băng lãnh những có phần quen thuộc, Dược Vương Cốc thánh tử thu bước, ánh mắt có phần ngưng trọng nhìn lên nói.
“Âm Ma Tông thánh tử Ma Thất Tuyệt”.
“Sao hắn lại tới đây?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi