CHỨNG BỆNH

Edit: Khang Vy

Lúc chạy ra khỏi đầu ngõ bị Dụ Lạc Ngâm giữ chặt, đầu óc Bạch Tầm Âm trống rỗng, mãi cho tới khi cảm thấy cả người run rẩy, sau đó là toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nước đóng thành băng buổi tối, toàn thân lạnh lẽo.

Trong nháy mắt, Bạch Tầm Âm còn tưởng rằng mình bị đám chủ nợ phía sau bắt được, trước mắt phủ một tầng sương mờ, cái gì cũng không thấy rõ.

Đôi mắt trống rỗng, máy móc chết lặng nhìn Dụ Lạc Ngâm đang giữ chặt lấy mình, đôi môi khép khép mở mở như đang nói gì đó.

“Bạch Tầm Âm! Cậu làm sao vậy? Ai đang đuổi cậu?” Lúc Dụ Lạc Ngâm hỏi cô còn theo bản năng kéo cô ra sau lưng để che chở, trì hoãn một lúc như vậy, không đợi Bạch Tầm Âm kịp nói, giọng nói của mấy gã đàn ông đã truyền tới.

Khuôn mặt của Dụ Lạc Ngâm trở nên nặng nề, lạnh lẽo hơn vài phần.

Cậu đẩy Bạch Tầm Âm ra sau tường, bản thân dùng xe đạp chắn trước mặt cô.

“Thắng oắt con! Mày là ai?” Gã đàn ông bị thương nói không nên lời, sắc mặt tái nhợt đầu đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể nhe răng trợn mắt, để hai tên tuỳ tùng bên cạnh đỡ hai bên chạy ra – bằng không, với sức lực của đàn ông, sớm đã đuổi kịp Bạch Tầm Âm rồi.

Chịu thiệt lớn như vậy, miệng vết thương trong lòng bàn tay gã ta sâu tới mức thấy được xương cốt, cũng không dám chạm vào.

Đương nhiên bọn họ sẽ không yên lặng chịu đựng, gã ta bị thương nói không nên lời thì cũng có người nói thay.

“Tao nói cho mày biết, đừng có xía vào chuyện có người khác! Giao con nhóc kia ra đây!” Gã đàn ông cao lớn hung ác đi tới, khoa tay múa chân trừng Dụ Lạc Ngâm, chửi ầm cả lên, “Con đ* này làm tay đại ca tao bị thương, mày che chở nó thì mày cũng bị đánh!”

“Bị thương thì có thể bồi thường tiền, thương lượng là được sao phải động tay chân?” Ba chọi một, tuy rằng một người bị thương không nhẹ nhưng cũng là ba người trưởng thành và một học sinh, chỉ cần người đầu óc bình thường sẽ không dùng cứng chọi cứng. Dụ Lạc Ngâm miễn cưỡng cười, một bàn tay giữ chắc Bạch Tầm Âm phía sau để cô đừng ngẩng đầu, một cái tay khác nâng lên che trước người, khống chế khoảng cách với đám người kia.

“Tiền thuốc men tôi có thể chi trả hoàn toàn.” Dụ Lạc Ngâm cười cười, đáy mắt loé lên ý lạnh không dễ phát hiện, “Vậy các người có thể đừng làm phiền cậu ấy nữa được không?”

“Đm, mày là cái thá gì mà dám đàm phán với ông đây?!” Gã kia thấy Dụ Lạc Ngâm mặc đồng phục học sinh, hiển nhiên không để cậu vào mắt, khinh thường hừ lạnh, “Con đ* kia nợ tiền bọn tao! Nợ rất nhiều, thằng oắt chưa cai sữa như mày trả nổi không? Lại còn tiền thuốc men? Đùa à, mày nói mà không cảm thấy xấu hổ sao!”

“Ít nhiều cũng phải có một con số chính xác.” Ngón tay Dụ Lạc Ngâm siết chặt, vẻ mặt lạnh nhạt nói, “Anh cứ ra giá là được.”



Dáng vẻ bình tĩnh của cậu lại khiến gã đàn ông không nắm bắt nổi.

Một lúc lâu sau, gã ta mới híp mắt hoài nghi hỏi, “Mày thật sự có thể trả?”

“Trong thẻ này có khoảng bảy tám vạn.” Dụ Lạc Ngâm rút một tấm thẻ ra khỏi túi tiền, hai ngón tay kẹp thể đưa qua, trong ngõ nhỏ không có ánh sáng giống như đang phát sáng, hấp dẫn ánh mắt của đám chủ nợ.

Dụ Lạc Ngâm rất khách khí nói, “Mấy người cứ cầm đi tiêu trước, không đủ thì thương lượng sau.” Nói rồi, cậu lặng lẽ nhéo tay Bạch Tầm Âm ở phía sau, sức lực kiên định không thể nghi ngờ.

Gã đàn ông theo bản năng cầm lấy tấm thẻ, trong miệng vẫn nói lời bẩn thỉu như cũ, “Nói cho mày biết, nhà con đ* này thiếu nợ bọn tao mấy chục vạn, muốn tỏ ra ngầu lòi trước mặt con gái thì cũng cần phải có con số… đcm!!”

Nói được một nửa lập tức biến thành tiếng kêu thảm thiết.

Gã đàn ông vốn dĩ còn đang vui mừng vì có tiền bị Dụ Lạc Ngâm đấm vào cằm, cảm nhận được răng cắn phải đầu lưỡi và môi, nháy mắt đau đến chảy nước mắt, ngậm một búng máu trong miệng mắng không rõ ràng.

“Đi thôi!” Động tác của Dụ Lạc Ngâm cực nhanh, nhân lúc đám người kia còn đang đắm chìm trong không khí ‘tao tốt mày tốt chúng ta đều tốt’, đánh xong vội kéo Bạch Tầm Âm lên xe đạp, giống như cưỡi một con ngựa hoang nhanh chóng rời khỏi ngõ nhỏ —

“Chạy mau!”

“Cái đm chúng mày!” Gã đàn ông phun một búng máu ra, dậm chân mắng lớn, “Người đã chạy rồi! Còn không mau đuổi theo!”

Bạch Tầm Âm mơ mơ màng màng bị Dụ Lạc Ngâm kéo lên ghế sau xe đạp, đôi chân của cậu như biến thành Phong Hoả Luân*, đạp tốc độ cực nhanh, gió lạnh gào thét xẹt qua hai người khiến cả người tê dại, mái tóc xoã tung.

(*cái bánh xe dưới chân Na Tra í)

Cô không thể không duỗi tay ôm lấy eo Dụ Lạc Ngâm, tránh cho bản thân bị rơi khỏi chiếc xe này.

“Mắng tôi mà còn muốn tôi đưa tiền cho mấy người sao?” Dụ Lạc Ngâm nhớ tới mấy gã đàn ông kia hết câu này rồi câu kia lại ‘con đ*’ là cảm thấy bực bội, lạnh lùng cười nhạo, “Nằm mơ đi đám rác rưởi ạ.”

Giọng nói thiếu niên tiêu tán ở trong bóng đêm rét buốt, mỉa mai ngang tàng.

Cô gái nhỏ ngồi ghế sau nghe thấy rõ ràng, ngón tay nắm lấy áo đồng phục của Dụ Lạc Ngâm không tự giác siết chặt, bỗng nhiên cảm thấy ‘yên tâm’ lạ thường.

Tuy rằng bây giờ bọn họ chỉ ngồi trên một chiếc xe đạp, không biết con đường phía trước dẫn tới đâu, tuy rằng cô không có cách nào nói với Quý Tuệ Dĩnh vì sao mình chưa về nhà…

“Đừng lại! Mẹ nó, chúng mày chờ đó cho tao!”

Thế nhưng tâm tình này nhanh chóng bị giọng nói cuồng loạn của gã đàn ông cắt đứt.

Bạch Tầm Âm đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy ba gã đòi nợ kia đã lên xe, khoảng cách giữa hai bên ngày càng thu hẹp, đến giọng nói cũng đã có thể nghe thấy rõ ràng.

Dù sao xe đạp cũng không đọ lại được xe hơi.

“Đừng sợ, xã hội pháp trị, bọn họ không dám đụng tới chúng ta đâu.” Dụ Lạc Ngâm cảm nhận được bàn tay của cô gái nhỏ run rẩy nắm lấy áo đồng phục của mình, vững vàng an ủi cô.

Trong lòng xoay vài vòng, rất nhanh đã có cách.

“Xe đạp chậm quá, chạy.” Nhân lúc bọn họ chưa đuổi kịp, Dụ Lạc Ngâm nhanh chóng quyết định dừng xe, không quan tâm ném con xe ở ven đường, sau đó kéo cô gái nhỏ đã nhũn chân xuống dưới –

“Chạy vào trong ngõ nhỏ, nơi xe hơi không vào được!”

Bọn đòi nợ đi xe hơi, bọn họ cũng chỉ có một cách này mà thôi.

Chỉ là, phố lớn ngõ nhỏ của Lâm Lan đều là những nơi rực rỡ ánh đèn, nơi nào chật hẹp thì sẽ thật sự cũ nát. Dụ Lạc Ngâm lôi kéo Bạch Tầm Âm tuỳ tiện chui vào trong một ngõ nhỏ, nghe thấy tiếng xe hơi dừng ven đường rồi tiếng cửa đóng sầm lại, tiếng mắng chửi của mấy gã đàn ông vẫn vô cùng hung tợn, đuổi theo phía sau không buông tha.

Mấy gã đàn ông này bị hai đứa oắt con lần lượt làm cho bị thương, cũng đã đả kích tới lòng tự tôn của chúng, cũng không quan tâm tới gì khác ngoài việc bắt người về dạy dỗ.

Chẳng qua, muốn để thiếu niên kiêu ngạo cúi đầu nhận thua là không thể, cho dù ngõ nhỏ này là ngõ cụt thì bọn họ cũng sẽ nghĩ cách vượt qua.

“Cố lên, kiên trì một chút.” Tiếng bước chân truy đuổi phía sau dồn dập không ngừng, Dụ Lạc Ngâm cũng chỉ có thể kéo Bạch Tầm Âm chạy theo mình, thế nhưng sức lực con gái đương nhiên sẽ chênh lệch với con trai.

Nghe tiếng thở của cô ngày càng trở nên trầm trọng, Dụ Lạc Ngâm không khỏi cắn răng ôm lấy cô, “Không thể để bọn họ đuổi kịp được, Âm Âm, cậu nghe tớ nói, vừa rồi lúc xuống xe tớ đã gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng đã gửi định vị rồi…”

Lời còn chưa dứt, cậu đã nhìn thấy toà nhà cao tầng bỏ hoang ở trước mặt, giọng nói đột nhiên im bặt.

Không biết là bọn họ chạy về hướng nào, cũng không biết đã chạy bao lâu, gió lạnh ùa vào cơ thể khiến lồng ngực đau đớn, vậy mà lại chạy vào một nơi giống như toà nhà văn phòng.

Xung quanh toà nhà này không có ngõ nhỏ nào có thể trốn được, người phía sau cũng chỉ cách có vài trăm mét, Dụ Lạc Ngâm nhìn đèn điện quấn quanh toà nhà bằng kính, cắn chặt răng, “Lên lầu!”

Toà nhà kiểu như này đều là lộ thiên, có lối thoát hiểm, bọn họ có thể tạm thời trốn vào trong để tìm nơi ẩn thân.

Dụ Lạc Ngâm nói xong vội kéo tay Bạch Tầm Âm đi lên, nhưng lại phát hiện người phía sau bất động – cả người thiếu nữ cứng đờ như đá, dưới chân giống như mọc rễ đứng yên.

Cậu nghiêng đầu thấy sắc mặt Bạch Tầm Âm trắng bệch, ngẩng đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm toà nhà trước mặt, ánh mắt mờ mịt như đang sợ hãi, đôi mắt phản chiếu toà nhà và bầu trời đầy sao.

Bạch Tầm Âm hoàn toàn không nghĩ tới, một tiếng đồng hồ vừa qua vậy mà bọn họ lại chạy tới khu Cát Quang.

Không biết xui xẻo thế nào, toà nhà này cũng chính là công ty điện tử Hợp Năng trước kia, cũng là nơi… Bạch Hồng Thắng reo mình tự tử.

Vô số ký ức không chịu khống chế ùa về, trong lúc nhất thời Bạch Tầm Âm cảm giác bản thân như quay lại ba năm trước đây, biến thành mình của tuổi mười lăm, vào buổi chiều nóng rực kia có được cơn ác mộng tuyệt vọng nhất cuộc đời.

Vứt đi cũng không được, lặp đi lặp lại.

Bên tai Bạch Tầm Âm không còn nghe rõ điều gì cả, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cơn ‘ác mộng’ của mình, giống như là ngẩng đầu có thể nhìn thấy cái sân thượng kia, nhìn thấy dáng vẻ Bạch Hồng Thắng năm đó.

— Tình cảnh này giống năm đó y như đúc, ngay cả đám đòi nợ phía sau cũng là một!

“Bạch Tầm Âm!”

Dường như Dụ Lạc Ngâm đang kêu tên cô, giọng nói phẫn nộ, nhưng cô không nghe rõ lắm, chỉ cảm thấy cô tay bị cậu nắm chặt, nghiêng ngả lảo đảo bị kéo lên trên lầu.

Đôi chân thon dài không chịu được run rẩy, mỗi bước đi đều hiện lên cảnh tượng cô đã trải qua ba năm trước đây. Khi đó, Bạch Hồng Thắng cũng bị người ta đuổi theo, hai người đổ mồ hôi đầm đìa chạy vội chạy vàng, rõ ràng không hề có một chút sức lực nào, hai chân đã nhũn ra nhưng vẫn dùng sức chạy.

Chỉ là, cuối cùng bọn họ cũng không thể chạy thoát, bị ép lên sân thượng, đám người kia cũng đuổi kịp.

Lần này cũng vậy.

Sau khi vào trong toà nhà, cậu dùng dây nhựa buộc bìa cứng có lẽ do nhân viên công ty để lại buộc chặt tay nắm cửa lối thoát hiểm.

“Đừng lên tiếng.” Dụ Lạc Ngâm ôm Bạch Tầm Âm đang run lên bần bật vào trong ngực, thấp giọng nói bên tai cô, “Chúng ta chạy về phía trước, bên này nhiều toà nhà lắm, bọn họ không biết chúng ta trốn ở đây đâu.”

Nói xong vội kéo Bạch Tầm Âm chạy về phía trước.

Thiếu niên đang đợi cảnh sát tra được định vị của mình rồi đuổi theo, mọi sự sắp xếp cũng vô cùng chính xác và dứt khoát, cũng nên như vậy… nhưng Bạch Tầm Âm lại cảm thấy hốt hoảng trong lòng.

Không biết có phải bởi vì trước đó từng chịu kích thích ở đây hay không, cô cảm thấy…

Bọn họ không nên bước vào toà nhà này.

Cô muốn ngăn cản Dụ Lạc Ngâm, dùng sức kéo ống tay áo đồng phục của cậu, nhưng thiếu niên lại mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, bước chân không ngừng.

Thật sự giống như muốn kiệt lực sáng tạo cho cô một nơi ‘an toàn’, Bạch Tầm Âm bất lực lắc đầu.

Toà nhà bằng kính này cao nhất chỉ có tám tầng, lúc bọn họ đi tới tầng bảy, chợt nghe được tiếng cửa kính vỡ vụn, vô cùng chói tai trong đêm tối tĩnh lặng, làm bước chân của hai người dừng lại theo bản năng.

Cả hai đều thấy rõ sự ngạc nhiên trong đôi mắt của nhau.

Sau đó, Dụ Lạc Ngâm mím môi, dưới ánh mắt kinh sợ của Bạch Tầm Âm cong lưng khiêng cô lên, cũng không quay đầu tiếp tục tiến về phía trước.

“Là tớ đưa câu tới đây, nếu có chuyện gì xảy ra tớ sẽ chịu trách nhiệm.” Bất chấp Bạch Tầm Âm có đấm đánh mình, cậu vẫn bình tĩnh nói, “Tớ sẽ giấu cậu đi trước, cậu…”

Còn chưa dứt lời, Bạch Tầm Âm đã cắn mạnh một cái trên đầu vai cậu, sức lực giống như một con thú nhỏ khiến Dụ Lạc Ngâm phải xuýt xoa một tiếng, theo bản năng thả lỏng cánh tay.

Bạch Tầm Âm nhân cơ hội này nhảy xuống.

Hai người đã đứng ở sân thượng cao nhất, mặt đất gập ghềnh, ngắm cảnh đêm ở nơi đây sẽ cảm nhận được Lâm Lan rộng lớn mỹ lệ là thế nào…

Nhưng diện tích vô cùng rộng lớn, không hề có chỗ ẩn thân.

“Chúng mày nói xem, chúng mày chạy làm cái gì?”

Đột nhiên, giọng nói của gã đàn ông truyền từ sau lưng tới khiến sống lưng hai người lạnh ngắt, lông tơ nhảy dựng cả lên.

Là người đàn ông bị Bạch Tầm Âm dùng dao làm bị thương, có lẽ bởi vì đau đớn nên giọng nói của gã ta có hơi suy yếu.

Thế nhưng trên khuôn mặt tái nhợt vẫn treo nụ cười dữ tợn, “Chạy nữa à? Không phải vẫn chạy tới nơi này sao?”

Dường như gã ta đang tận hưởng thú vui mèo vờn chuột, đôi mắt nhìn Bạch Tầm Âm sâu xa.

“Cô gái nhỏ à.” Gã ta xem nhẹ đau đớn trên tay, cười nói, “Mày còn nhớ nơi này không? Không phải lúc trước thằng cha mày cũng nhảy từ đây xuống à? Chúng ta đúng là có duyên với nơi này quá.”

Bạch Tầm Âm nắm chặt cánh tay Dụ Lạc Ngâm như đang tìm một trụ cột để bản thân không ngã xuống.

Sắc mặt cô tái nhợt, trán đổ mồ hôi mỏng.

“Chuyện gì cũng có thể thương lượng.” Dụ Lạc Ngâm kéo cô ra sau bảo vệ, trong lúc lơ đãng cụp mắt nhìn phần mềm định vị trên điện thoại, giọng nói bình tĩnh, “Tôi cho mấy người tiền, vẫn là tấm thẻ kia, mật mã 001218.”

“Cmm, bớt giả ngu với ông đây đi!” Gã tuỳ tùng vừa rồi bị Dụ Lạc Ngâm cho một cú đấm nói, lần này cười lạnh một tiếng, trực tiếp làm lơ với đồng tiền còn hung hăng cho Dụ Lạc Ngâm một đấm –

Giọng nói gã ta như từng phát súng, “Tiền? Mẹ nó, mày còn dám nhắc tới tiền với tao à?! Thằng chó, mày chỉ xứng liếm gót giày cho ông đây thôi!”

Gã ta vừa chửi rủa vừa đấm đá, một chân trực tiếp đá vào xương bánh chè của Dụ Lạc Ngâm, thân mình thẳng tắp của thiếu niên lung lay một chút, cố nén đau đớn suýt chút nữa đã gục xuống.

Cậu không muốn làm Bạch Tầm Âm lo lắng, nhưng lông mày cũng không chịu được mà nhíu lại.

Cả người Bạch Tầm Âm run rẩy kịch liệt, lý trí lúc này mới quay trở lại đầu óc đang mơ hồ.

Cô không rảnh lo bây giờ là lúc nào hay chỗ nào, muốn xông lên che chở trước mặt Dụ Lạc Ngâm, cô không muốn chuyện của gia đình mình lại liên luỵ tới người khác.

Nhưng mà dáng vẻ yếu ớt của thiếu nữ không chịu đựng nổi một cái xô đẩy của đàn ông.

“Tránh ra! Cậu đừng tới đây!” Dụ Lạc Ngâm chịu đau đớn đẩy Bạch Tầm Âm ra, nhíu mày đẩy cô vào một góc, “Đừng có ở đây làm vướng bận.”

Lời nói của cậu lạnh lẽo lại cứng rắn, thoạt nhìn không có tính người – trên thực tế lại một lòng muốn đẩy Bạch Tầm Âm ra ngoài, bản thân chịu đựng hết mọi thù hằn.

“Nhóc con à, con thích ra vẻ anh hùng đấy, mày thích con câm này à?” Gã đàn ông nhìn lướt qua bọn họ, bỗng nhiên cười bẩn thỉu, “Lên giường chưa? Mấy năm trước bọn tao còn định kéo cô gái nhỏ này tới câu lạc bộ đêm tiếp khách đấy.”

Một câu xem như đã cắt đứt mọi khả năng đàm phán trong hoà bình.

“Đmm.” Vẻ mặt Dụ Lạc Ngâm lạnh lùng mắng một câu, nắm đấm cũng vung ra.

“Được lắm, thằng nhóc này cũng khá đấy.” Gã đàn ông bị ăn một đấm, mắt thấy thiếu niên đánh xong còn che chở trước mặt Bạch Tầm Âm, còn túm lấy một cây gậy gộc không biết ai ném trên mặt đất nhìn bọn họ đầy phòng bị, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

“Liễu sẹo tao đây lăn lộn trên đường nhiều năm như vậy, chưa từng bị đám nhãi con như chúng mình đụng vào, dám làm tao xấu mặt hả?” Người đàn ông tự xưng là Liễu sẹo phất tay, ý bảo hai người khác đi lên, cười nhạo nói, “Hôm nay tao không cần số tiền của mày, mẹ nó, tao phải dạy dỗ chúng mày cho tốt, hôm nay phải để chúng mày quỳ xuống liếm giày cho tao!”

Vừa dứt lời, hai gã đàn ông cao to phía sau đã vọt lên, nháy mắt đánh Dụ Lạc Ngâm.

Sống lưng của Bạch Tầm Âm dựa vào mặt tường lạnh băng, trước mặt mơ hồ, mắt cô thấy được Dụ Lạc Ngâm đang đánh nhau với bọn đòi nợ, nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại cảm giác Dụ Lạc Ngâm chính là Bạch Hồng Thắng.

Giống như có một con dao vô hình phóng xuống, bao bọc lấy mọi lỗ chân lông trên người Bạch Tầm Âm, khiến cô cảm thấy thở dốc cũng không có sức.

Cảnh tượng trước mặt và buổi trưa ba năm trước chồng lên nhau, sân thượng, đánh hội đồng, tiếng gậy gộc xẹt qua mặt đất…

Máu của Dụ Lạc Ngâm, máu của Bạch Hồng Thắng, cô đã không thể phân biệt nổi nữa.

Bạch Tầm Âm cảm thấy cơ thể mình chìm xuống, rét run, chết lặng từ sợi tóc đến đầu ngón tay. Ánh mắt run rẩy nhìn bốn người phía trước, ngay cả đứng dậy cũng không thể.

“Mẹ nó mày được lắm!” Liễu sẹo nhổ nước bọt, nhìn thiếu niên đã bị ép đi tới mép sân thượng cách đó không xa – áo đồng phục trắng tinh của Dụ Lạc Ngâm đã loang lổ vết máu, của cậu, của bọn họ, chật vật không thôi.

Thế nhưng đôi mắt cậu vẫn lạnh lẽo như băng, trông giống như một con sói kiêu ngạo cô độc.

Tuy rằng một chọi ba, nhưng mấy người bọn họ không phải không chịu thiệt chút nào.

Chẳng qua chuyện này thì sao chứ? Dụ Lạc Ngâm đã bị bọn họ bức ép tới đường cùng, sau lưng cậu chính là vực sâu muôn trượng, cậu còn có thể làm gì bây giờ?

“Chạy đi? Thử đi? Mẹ nó mày còn định chạy tiếp sao? Không phải mày tự tin lắm sao?!” Gã đàn ông cười lạnh tiến lên, một tay túm tóc Dụ Lạc Ngâm rồi thụi vào bụng cậu!

Dụ Lạc Ngâm đau đớn nhưng vẫn quật cường không chịu kêu thành tiếng, hàm răng cắn chặt.

“Mẹ nó, mày định chạy đi đâu nữa? Hay là định giống thằng cha con kia nhảy xuống đó?!” Ba gã đàn ông dồn ép Dụ Lạc Ngâm vào đường cùng, phía sau chính là đáy vực sâu thẳm.

Liễu sẹo ép Dụ Lạc Ngâm quay đầu, đối diện với đôi mắt trống rỗng của thiếu nữ ở trong góc, gã cười dữ tợn, giọng nói không ngừng vang lên trong sân thượng trống trải tăm tối –

“Thằng cha bất tử của con đ* kia nợ ông đây mấy chục vạn! Mấy chục vạn của tao đấy chứ không phải ít đâu! Cho rằng nhảy lầu tự tử rồi thì không cần phải trả tiền nữa sao? Mơ đi!”

“Con kia muốn thi đại học? Muốn thành người có tiền tài? Có tiền đi học mà không có tiền trả nợ sao? Mơ đi!”

“Tao không có được tiền thì đừng ai mong có ngày lành sống thọ! Bạch Tầm Âm, tao hỏi mày, ba mày nợ tiền tao, mày có trả hay không?” Hai mắt Liễu sẹo đỏ ngầu, bàn tay bị thương bóp chặt yết hầu Dụ Lạc Ngâm, dùng sức để lại dấu vết trên cổ thiếu niên, vết máu tràn lan đến áo đồng phục…

Gã ta điên cuồng hỏi, “Không trả tiền thì chúng ta đồng quy vu tận! Tao sẽ ném con chó con này xuống dưới kia, làm người yêu của mày cũng trở thành người thực vật như thằng cha mày! Rốt cuộc mày còn tiền không?!”

Cùng một sân thượng, cơn ác mộng lặp lại một lần nữa.

Chỉ là, vai chính lần này từ Bạch Hồng Thắng biến thành Dụ Lạc Ngâm, nhưng nỗi đau đánh trống reo hò trong lòng lại giống nhau.

Không! Đừng mà! Tôi có tiền!

Bạch Tầm Âm liều mạng muốn hô lên, nhưng cô không có cách nào hét lên như mấy năm trước được nữa, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.

Không biết thiếu nữ lấy sức lực ở đâu ra, miễn cưỡng đỡ lan can bên cạnh đứng dậy. Dưới cơn gió lạnh thấu xương, cơ thể nhỏ nhắn của cô như cánh tằm mong manh, từng bước muốn tới gần bọn họ.

Cô nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Dụ Lạc Ngâm, dường như cậu đang muốn nói gì đó nhưng bị gã đàn ông kia bóp chặt cổ họng không nói nên lời.

Dụ Lạc Ngâm chỉ có thể lắc đầu với cô, như là đang nói: Đừng tới đây.

“À, tao quên mất, mày bị câm nhỉ, mày không nói được, nhà chúng mày cũng đâu còn tiền. Nhà cũng bán rồi, phòng bây giờ cũng là phòng thuê, làm sao bây giờ? Mẹ nó, tao đang rất tức giận đấy…”

Liễu sẹo nhìn dáng vẻ bất lực của Bạch Tầm Âm, như đã biết kiểu gì cũng không đòi được tiền nợ, vốn đã tức điên giờ còn lẩm bẩm như tên thần kinh, “Dứt khoát chết luôn là được.”

Gã ta vừa dứt lời, bàn tay to đang giữ chặt cổ Dụ Lạc Ngâm buông lỏng, nửa người thiếu niên bị đẩy ra ngoài sân thượng, mắt thấy lung lay sắp rơi xuống –

Cơn ác mộng tương tự lại lần nữa trở lại, đồng tử Bạch Tầm Âm co rút kịch liệt.

Thiếu nữ cảm giác cả bầu trời máu lại xuất hiện trước mắt mình, cơ thể có cái ‘van’ nào đó như đang chuyển động, không chịu sự khống chế nữa mà kêu thành tiếng –

“Đừng mà!!!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi