CHỨNG BỆNH

Edit: Khang Vy

Năm đầu tiên tới phương Bắc, trên thực tế, Bạch Tầm Âm hoàn toàn không thể thích ứng nổi.

Phương Bắc và Lâm Lan tựa như hai thế giới hoàn toàn khác biệt, nơi này hầu như không mưa, không khí lúc nào cũng lành lạnh, như là hai phần ba năm đều là mùa đông, cho dù là tháng hè nóng nhất cũng không bằng một nửa của Lâm Lan.

Sau khi Bạch Tầm Âm tới phương Bắc mới biết được thứ cần thiết phải mang đi là áo len có lông dày đủ các loại.

Ban đầu cô chẳng thể nào thích ứng nổi, mùa đông vẫn mặc áo khoác như bình thường mình mặc ra ngoài đi khắp mọi nơi, thế nhưng cái rét thấu xương đã dạy cô phải biết mặc áo len cho đủ ấm.

Cô gái nhỏ sống ở nơi ấm áp sao có thể thích ứng nổi với mùa đông rét buốt ở bên ngoài, sau khi vào ký túc xá, hơi nóng bốc lên từ máy sưởi, giọng nói ồn ào của các bạn nam nữ, các mối quan hệ nhiệt tình…

Sau này nó đều trở thành những ký ức thân thương mà Bạch Tầm Âm chẳng thể nào quên nổi.

“Âm Âm! Phương Húc lại đưa bánh bao cho em nè!” Sáng sớm tinh mơ, Bạch Tầm Âm còn đang buộc tóc đánh răng rửa mặt lại nghe thấy cửa bật mở, bạn cùng phòng Triệu Na đã vọt tới trước mặt cô, không nhịn được cười, “Hai tuần liên tiếp rồi đó, má ơi, cái cách theo đuổi con gái cổ hủ này mà còn dùng được!”

Triệu Na là cô gái bản địa có tính tình thoải mái hấp tấp.

“Ừm.” Trong miện Bạch Tầm Âm còn ngậm nước, tuỳ ý lên tiếng.

“Ôi trời, Âm Âm cũng chẳng thích cậu ta.” Du Vi đang trang điểm, hai mắt sáng ngời, thẳng thắn nói thật, “Không phải bữa sáng nào cũng vào bụng chúng ta hết sao, mau mang lại đây.”

Từ sau khi Phương Húc của khoa máy tính theo đuổi Bạch Tầm Âm, đây đã trở thành tiết mục mỗi sáng của phòng ký túc xá 407 – bữa sáng của phòng 407 đều do cậu ta thầu cả.

Triệu Na cười hì hì xách theo bánh bao và cháo đi qua rồi đặt trên bàn.

Mà động tĩnh của hai người đã đánh thức bạn cùng phòng còn lại là Tân Di Mộ, cô ấy xoa đôi mắt nhập nhèm rồi ngáp một cái.

Phòng 407 có Triệu Na sáng nào cũng dậy sớm chạy bộ rèn luyện sức khoẻ, cũng có Du Vi ngồi cả hai tiếng đồng hồ chỉ để trang điểm tỉ mỉ, đương nhiên cũng có kiểu người sát giờ học cũng chưa dậy nổi như Tân Di Mộ.

Bạch Tầm Âm đánh răng rửa mặt xong ra khỏi toilet, vừa hay Du Vi cũng trang điểm xong rồi.

“Đúng là mỹ nhân mà, không son phấn gì cũng không giấu nổi vẻ quốc sắc thiên hương ấy.” Du Vi nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh tế của Bạch Tầm Âm, hâm mộ ghen tị chậc chậc hai tiếng, “Âm Âm của chúng ta ăn gì mà lớn vậy, sao lại xinh đẹp thế chứ?”

Bạch Tầm Âm không sửng sốt, chỉ cười cười.

— Không biết vì sao, từ sau khi lên đại học, ngày nào cô cũng nghe được những lời khích lệ như vậy, chắc là vì cuộc bình chọn hoa khôi nhàm chán kia sao? Tóm lại đã nghe hơn một năm, cũng đã thành thói quen rồi.

Cô đeo tai nghe ngồi vào bàn, ăn bánh mỳ hôm qua mình mua ở siêu thị, tai nghe bài giảng như thần khí thôi miên.

Ngày tháng đại học bình thản ấm như vậy trôi qua không tiếng động, lại đi một cách thật nhanh.

Học kỳ một năm hai, Bạch Tầm Âm quen một sinh viên năm nhất cũng là người Lâm Lan.

Nói cũng thật buồn cười, ngày đó cô tham gia một khoá học mở, bên cạnh có một cô gái tuỳ tiện ngồi xuống.

Động tác ‘cuồng dã’ của cô ấy khiến Bạch Tầm Âm chú ý, hơi nghiêng đầu chỉ thấy một cô gái có diện mạo như búp bê Tây Dương.

Thiếu nữ mặc áo len tăm màu đen ngắn tay ôm sát cơ thể, dáng người nóng bỏng, ngực to eo thon, bên dưới là chân váy ngắn, đeo một đôi guốc mười centimet, chân dài thẳng tắp trắng bóng.

Bạch Tầm Âm nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, không khỏi cảm thấy bội phục – mùa thu ở phương Bắc còn lạnh hơn mùa đông ở Lâm Lan, cô tuyệt đối còn không dám mặc quần áo lộ chân lộ tay.

Cô gái kia vừa đến đã ngồi cạnh Bạch Tầm Âm, hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong lớp.

Chỉ là, sự chú ý của cô gái này đều đặt trên người Bạch Tầm Âm, nhìn thấy cô không để ý tới mình, mày đẹp nhíu lại, không nhịn được muốn tìm cảm giác tồn tại, “Chào chị.”

Thời gian này rồi mà giáo sư còn chưa tới, Bạch Tầm Âm nghiêng đầu cười với cô gái, có qua có lại đáp, “Chào em.”

“Em là sinh viên năm nhất, cố ý tới tìm chị đấy.” Vẻ mặt cô gái ngây thơ, nhìn Bạch Tầm Âm hừ hừ, “Muốn coi xem hoa khôi trông thế nào.”

Bạch Tầm Âm, “…”

“Vốn dĩ em cũng không phục lắm đâu, nhưng mà…” Cô gái do dự một chút, không tình nguyện thừa nhận, “Đúng là rất đơn thuần.”

Đối mặt với lời nói không biết có phải là tán dương hay không, Bạch Tầm Âm buồn cười, không có lời nào để nói.

“Nói thật, là do chị nên em mới nhận thua đấy.” Cô gái khịt mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nếu không kiểu gì em cũng phải kêu mấy người bên khoa máy tính tổ chức bầu chọn lại lần nữa, phải cướp danh hiệu hoa khôi này về mới thôi!”

Lời nói thẳng thắn, rất có cá tính.

Trước sau Bạch Tầm Âm vẫn cười nhạt không nói một lời, chỉ là lần này cười không còn có sự xa cách nữa.

Cô rất thích cô gái có tính tình thẳng thắn trước mắt này, nhiệt tình to gan, tươi sáng như ánh mặt trời, vừa nhìn đã biết là lớn lên trong hoàn cảnh vô cùng hạnh phúc.

“Này, sao chị không nói lời nào thế?” Ngón tay trắng nõn của thiếu nữ quấn quanh lọn tóc, “Em cố ý nghe ngóng thời khoá biểu của chị để tới nhìn chị đấy, không ngờ chị lại lạnh lùng như vậy.”



Điều này khiến Bạch Tầm Âm thật sự cảm thấy oan uổng.

Trên thực tế, sau khi khôi phục giọng nói, cô đã có di chứng không muốn nói chuyện, cũng không phải là lạnh lùng kiêu ngạo gì đó.

“Xin lỗi nhé.” Bạch Tầm Âm thấp giọng nói, “Em muốn nói cái gì? Để chị nói chuyện với em.”

Cô gái sửng sốt, đôi mắt đeo kính áp tròng màu xanh lục nhìn thẳng vào cô, một lúc sau mới bật cười thành tiếng.

Bạch Tầm Âm bị tiếng cười này làm cho sửng sốt.

“Ha ha ha, chị gái ơi, sao chị lại đáng yêu thế không biết.” Đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô gái cong lên, khoé môi mang theo ý cười, nũng nịu giới thiệu –

“Em tên là Dụ Thời Điểm, sau này chúng ta chơi cùng nhau nha!”

Có lẽ là do hai người cùng đến từ Lâm Lan, rất nhanh Bạch Tầm Âm đã trở nên thân thiết với Dụ Thời Điềm.

Tuy rằng con bé là sinh viên năm nhất, một người học vật lý một người học tài chính, thế nhưng vẫn thường xuyên hẹn nhau đi dạo phố và xem phim.

Dụ Thời Điềm là cô gái đơn thuần lại nhiệt tình, lời nói lúc nào cũng ngọt ngào, từ trên người cô ấy, Bạch Tầm Âm thường xuyên nhìn thấy bóng dáng của A Mạc.

Có lẽ bản tính cô hoài cổ, vậy nên rất thích kết bạn với những người như vậy.

Dụ Thời Điềm không gọi tên cô mà lúc nào cũng chị ơi chị à.

Bạch Tầm Âm nghe nhiều cũng cảm thấy buồn cười, hỏi cô ấy, “Có phải ở nhà em không có chị gái không? Sao lại thích làm nũng với chị vậy chứ.”

“Lấy đâu ra chị mà gọi, em chỉ có hai ông anh trai thôi.” Dụ Thời Điềm lẩm bẩm, khinh thường hừ một tiếng, “Chỉ biết bóc lột em, không thấu hiểu gì cả, em chỉ muốn có một người chị thôi – em gọi chị là chị, chị không thấy phiền chứ?”

Bạch Tầm Âm lắc đầu, “Không sao đâu.”

Cô cũng không có em gái, thêm một đứa cũng không sao.

Ngày tháng yên bình trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã tới năm mới.

Buổi tối ngày 31 tháng 12, Bạch Tầm Âm gọi điện thoại cho Quý Tuệ Dĩnh, thấp giọng nói, “Mẹ ơi, năm mới vui vẻ.”

Đây đã là năm thứ hai cô rời xa nhà, đêm tối rét đậm vô cùng náo nhiệt, người trong ký túc xá một là về nhà, hai là đi hẹn hò, cũng chỉ còn lại mình cô.

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng pháo trúc rất vang, lại càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong phòng.

Chỉ có khoảng thời gian tết nhất Bạch Tầm Âm mới cảm thấy quyết định tới phương Bắc của mình là quá đáng.

Tựa như lúc trẻ con theo đuổi thần tượng vậy, lúc nào cũng xem nhẹ cha mẹ tuổi già ở sau lưng – nếu lúc trước cô ở lại Lâm Lan, ít nhất thì thời khắc bước sang năm mới cũng có thể ở bên Quý Tuệ Dĩnh.

Bình thường Bạch Tầm Âm cũng ít khi tự hỏi những chuyện này, nhưng Quý Tuệ Dĩnh là người khiến cô không yên lòng nhất, luôn nhớ thương không thôi.

Vì thế, khi bước vào năm thứ ba, mọi sinh viên của khoa vật lý đều đang bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến thi lên thạc sĩ, Bạch Tầm Âm yên lặng lên mạng tìm thông báo tuyển dụng thực tập sinh.

Vì tính chất đặc thù của ngành này, khác với các sinh viên đã tốt nghiệp của chuyên ngành khác, nghề này, nghiên cứu sinh cũng chỉ xem như là điểm xuất phát cơ bản nhất.

Nhiều người học lên tiến sĩ thạc sĩ còn chưa tìm được việc làm, huống chi người vẫn còn là sinh viên chính quy như cô?

Các sinh viên lựa chọn khoa vật lý đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần học quá bốn năm, tận sáu năm cũng chưa thể tốt nghiệp, vẫn luôn sẵn sàng học lên.

Cho nên, trong lúc vô tình Triệu Na nhìn thấy Bạch Tầm Âm tìm chỗ thực tập thì rất kinh ngạc.

“Không phải chứ, Âm Âm…” Triệu Na ghé lại gần, chần chừ hỏi, “Em không định học lên nghiên cứu sinh sao?”

Người có thành tích nổi bật học tập nghiêm túc luôn cầm được học bổng trong tay như Bạch Tầm Âm thường được trực tiếp học lên nghiên cứu sinh. Hầu như tất cả mọi người đều không hoài nghi về việc cô sẽ tiếp tục học lên, cho nên, trước khi chuẩn bị thi lên thạc sĩ, bạn cùng phòng cũng chẳng ai hỏi Bạch Tầm Âm có quyết định này không.

Khoa vật lý, học hành khắc khổ, còn phải hỏi sao?

Kết quả, dường như chuyện gì càng chắc chắn càng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Động tác trên tay Bạch Tầm Âm khựng lại, sau đó làm như không có việc gì nói, “Cũng không hẳn, em xem qua thôi.”

Trên thực tế, cô rất muốn học lên, nhưng cô thật sự luyến tiếc học nhiều năm như vậy, sau đó lại dùng lý do này dồn hết gánh nặng gia đình lên người Quý Tuệ Dĩnh.

Trước kia đi học là con đường duy nhất, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành rồi, không thể để một mình Quý Tuệ Dĩnh gửi tiền vào bệnh viên chăm ba được.

Chi tiêu gia đình, số tiền duy trì cơ thể Bạch Hồng Thắng ở bệnh viện đều là số tiền khổng lồ.

Từ khi lên đại học Bạch Tầm Âm đã bắt đầu đi làm thêm, lấy học bổng, làm gia sư, tranh thủ kiếm tiền mỗi tháng để giảm bớt gánh nặng trên người Quý Tuệ Dĩnh. Cô không muốn sau khi mẹ về hưu vẫn còn phải đi làm liên tục không ngủ không nghỉ.

Không phải cô không muốn học lên nghiên cứu sinh, thạc sĩ, tiến sĩ, chỉ là Bạch Tầm Âm luôn muốn, sau khi tốt nghiệp có thể tìm được một công việc giảm bớt gánh nặng trong nhà… cô thật sự rất rối rắm.

Có lẽ lúc trước không nên chọn học vật lý.

Bạch Tầm Âm yên lặng thở dài, cúi đầu đánh dấu lên lịch đi dạy gia sư.

Trong suốt học kỳ một năm ba, Bạch Tầm Âm vẫn luôn rối rắm trong việc lựa chọn mình nên thi lên hay là đi làm.

Mãi cho tới khi cô nhận được một cuộc điện thoại từ gia đình –

“Âm, Âm Âm.” Quý Tuệ Dĩnh đầu bên kia không ngừng khóc, giọng nói run rẩy, “Ba con… ông ấy…”

Trái tim Bạch Tầm Âm đập loạn.

Sau gần năm năm, Bạch Hồng Thắng chết vào một buổi sáng thứ sáu.

Ngày mười tám tháng năm, đó là một ngày trời nắng.

Tác giả có lời muốn nói:

Chờ tới khi gặp lại sẽ không ngược nữa đâu mà chỉ có ngọt thôi!

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi