CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

“Cảnh bị đánh như thế có cần diễn viên đóng thế không?” Đạo diễn quan tâm hỏi. Dù sao người ta cũng là thần tượng mà.

Thẩm Triệt còn chưa kịp mở miệng Tần Tu đã chen vào: “Không cần. Cậu ta là diễn viên chuyên nghiệp.”

Thẩm Triệt há hốc mồm nhìn Tần Tu mặt vẫn tỉnh bơ như không.

Nghe đạo diễn hướng dẫn, nhân vật cậu phải diễn hóa ra là một hoa hoa công tử cà lơ phất phơ, là thiếu gia nhà giàu quần là áo lượt, nhưng mà cậu làm gì dám có tâm đùa giỡn một Tần Tu có khuynh hướng bạo lực ngầm này chứ. Dù có đẹp thế nào cũng không dám! Không những thế, cậu còn sớm xác định tinh thần là mình kiểu gì cũng lâm vào tình cảnh bị đánh cho te tua.

Theo như kịch bản, Cao Trường Cung đang ở trong trạm dịch một mình uống rượu giải sầu. Một kẻ khác cũng đang uống rượu trong trạm dịch thấy hắn tư sắc hơn người liền hứng lên muốn trêu ghẹo.

Chẳng ai biết rằng lúc cậu diễn cảnh trêu ghẹo thì trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cảnh tiếp theo Tần Tu dùng cây kiếm trên bàn ngăn tay cậu lại, mà cậu luồn qua bảo kiếm còn định sờ mặt đối phương, lúc này Tần Tu mới hất tay, vỏ kiếm đánh thẳng vào mặt cậu, đánh người đến tối tăm mặt mày.

Ánh sang lóe lên, một cú đánh khá mạnh ở khóe môi, Tần Tu thực sự đánh thật, không phải chỉ là diễn! Tần Tu ngẩng đầu nhìn Thẩm Triệt ôm miệng, trên mặt còn in dấu hoa văn trên vỏ kiếm thì cũng giật mình.

Hoa hoa công tử cũng có chút công phu mèo quào, lảo đảo đứng lên muốn chạy thoát khỏi Cao Trường Cung, tay phải nhấc lên đặt trên vai đối phương. Chân Tần Tu dưới ghế dài đá lên một cước, chiếc ghế liền bay lên đập thẳng vào trán Thẩm công tử, rắc một tiếng gãy đôi.

Đương nhiên, chiếc ghế trước đó đã có đụng tay đụng chân vào rồi, trên ghế cũng được buộc dây mảnh có thể cho Tần Tu một cước đá chuẩn xác đến kỳ diệu. Tuy rằng Thẩm Triệt hoàn toàn tin tưởng rằng cho dù không có mấy đạo cụ phức tạp này, với bạo lực thiên phú của Tần Tu nhất định cũng có thể đá chiếc ghế kia chuẩn xác lên người cậu. Chỉ là tình huống quay phim thực tế lại không thuận lợi được như vậy. Lần thứ nhất chân đá đi lên, ghế bay lên đến trước mặt, Thẩm Triệt nhất thời cảm thấy giống như bị vỗ một cái bốp lên mặt, bởi vì ghế-chan vậy mà không gãy!

Mặt mém chút nữa đã bị đập bẹp. Vậy là NG quay sang lần hai. Lần này ghế còn chưa bay đến mặt cậu thì đã gãy, nửa chiếc ghế đập thẳng lên đầu cậu, bươu lên cái u to tướng.

Lần thứ ba, lần thứ tư, không phải có vấn đề chỗ này thì là chỗ khác. Đến lần thứ năm, Thẩm Triệt trợn mắt nhìn cái ghế dài kia sợ đến mức ám ảnh.

Ngay cả Tần Tu cũng mất bình tĩnh, quay đầu lại nói với nhân viên trong đoàn phim: “Lần này xin mọi người đừng để phát sinh thêm vấn đề nữa.”

Thế là vào lần thứ năm, với sự chung sức hợp tác của tất cả mọi người, cuối cùng cũng hoàn thành cảnh quay. Nhân viên công tác dọn dẹp phim trường, Thẩm Triệt ôm trán ngồi ở ngoài cửa trạm dịch, vẻ mặt sống sót qua tai nạn nhìn nhân viên mang đi cái hung khí đã gãy thành hai nửa, bụi gỗ vẫn còn bay bay kia đi.

Cả đời này thề sẽ không đóng vai khách mời nữa…

Buổi tối quay về khách sạn, Tần Tu tóc dài buộc ra đằng sau ngồi giúp Thẩm Triệt phun Vân Nam bạch dược. Thẩm Triệt ngoan ngoãn cúi đầu, có thể cảm thấy Tần Tu đang cào cào trên đỉnh đầu giống như đang bắt dế.

“Rốt cuộc cậu bị thương ở chỗ nào vậy?”

Thẩm Triệt đau quá kêu oai oái, Tần Tu bới từ trong đống cỏ dại cuộn xoắn vô tổ chức kia ra được một con dế, cầm hộp thuốc trong tay choảng như đóng cọc xuống chỗ bầm tím kia một cái.

Lúc bôi thuốc Thẩm Triệt chỉ có thể nhìn thấy cằm Tần Tu, vòng râu xanh xanh của mĩ nam hoàn hảo đã được cạo sạch sẽ, vài sợi tóc dài từ trên vai Tần Tu buông xuống, quét lên mặt Thẩm Triệt. Trong lòng cậu chộn rộn một chút, tâm nói không ngờ rằng quay phim cổ trang lại có cái lợi như vậy.

Bôi thuốc xong, hai người ngồi trên sô pha xem TV, Thẩm Triệt ba câu đều không rời Keyword.

“Tạo hình cổ trang tốn thời gian lắm nhỉ. Tôi nghe Nữu Nữu nói lúc trước phải mất năm tiếng đồng hồ nối tóc này.”

Tần Tu liếc cậu một cái, không nói chuyện.

“Đúng rồi, tóc này của anh phải để đến cuối phim phải không? Vậy trong thời gian đó có gội đầu được không?”

“Được.”

“Tóc dài thế gội chắc bất tiện nhỉ. Có cần tôi giúp không?”

“…Không thể gội thường xuyên.”

“Để tôi ngửi xem tóc giả này có mùi gì?”

Tần Tu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, quăng cái điều khiển TV: “Thẩm Triệt, chúng ta đang xem 《 Dục hỏa tức phụ 》, cậu nói tôi cho xem diễn biến phim đến chỗ nào rồi?”

Thẩm Triệt chớp chớp mấy cái: “Không phải đến đoạn Âu Luân Luân và Tiền Quý Tắc bỏ trốn sao?”

“Đó là nội dung đoạn mười phút trước rồi! Trong đầu cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì hả? Tôi chỉ nối tóc dài thôi mà cậu mất hồn mất vía cả ngày. Đúng là lần đầu tiên tôi gặp phải loại háo sắc như cậu!”

Thẩm Triệt nuốt khan: “Chỉ là, tôi thấy anh để tóc dài rất dễ coi.”

“Đẹp chứ gì.” Tần Tu bỗng nhiên đứng dậy đẩy Thẩm Triệt ngã xuống sô pha rồi ngồi đè lên trên, vươn tay kéo dây buộc tóc một cái, mớ tóc đen xoạt một tiếng xõa tung ra, Tần Tu nghiến răng nói: “Tôi cho cậu cả đời phải nhớ tóc dài này của tôi!”

Thẩm Triệt nhìn Tần Tu mái tóc dài như thác nước đổ xuống, ánh mắt cũng đơ luôn, mãi cho đến khi quần áo trên người bị lột sạch mới hồi thần: “Ái! Không được! Đây là trong khách sạn đó!” Đại ca, anh kiềm chế chút đi!

“Đây đương nhiên là ở khách sạn rồi.” Tần Tu cởi áo tắm trên người mình xuống, quăng xuống đất. “Cậu cho đây là đâu, thiên đường tóc dài à?”

Làm ơn đừng khoác mái tóc dài mà ăn nói chanh chua như thế được không….

Tuy rằng Tần Tu rất bạo lực, hơn nữa khoảng thời gian một năm gần như không làm khiến kỹ thuật tệ hại của anh chẳng có gì tiến bộ, thế nhưng đêm đó Thẩm Triệt vẫn nhớ rõ hình ảnh mái tóc dài bồng bềnh xõa xuống bờ vai trắng nõn kia mê hoặc đến mức nào. Nhìn hoa khôi trường phiên bản tóc dài đang cưỡi trên người mình làm mưa làm gió, đẹp đến mức khiến người ta không có cách nào cự tuyệt Thẩm Triệt chỉ có thể cắn chặt răng cho xứng là một người đàn ông. Anh như vậy thì tôi sau này sao có thể nhìn anh diễn Lan Lăng Vương một cách trong sáng được đây?

Hai người trên sô pha không biết lăn qua lăn lại bao lâu, Thẩm Triệt thực sự mệt mỏi ra rời. Cậu hoàn toàn không hiểu Tần Tu cả ngày lăn lộn trên phim trường lại có thể… tràn đầy tinh lực như thế. Cậu bị dày vò đến mức thiếp đi lúc nào không biết, mãi đến khi bị giọng nói của Tần Tu đánh thức.

“Thẩm Triệt? Thẩm Triệt? Dậy đi, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu…”

Thẩm Triệt mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đã nằm trên giường tự lúc nào, Tần Tu ngồi bên cạnh đang cúi người nhìn, Thẩm Triệt không khỏi thắc mắc: “Tôi sao lại ở đây nhỉ?”

“Cậu nói xem.” Tần Tu liếc một cái. “Đương nhiên là tôi bế cậu vào, nặng như heo ấy.”

Thẩm Triệt không dám tưởng tượng ra hình ảnh Tần Tu bế cậu sẽ đáng sợ đến mức nào, chỉ biết hỏi: “Làm sao vậy?” Nửa đêm nửa hôm đánh thức tôi dậy, đừng nói là chưa hết hứng nhé, cầm thú tiên sinh…

Tần Tu cúi đầu nhìn cậu thật lâu không nói gì, Thẩm Triệt không chịu nổi, ban ngày tàu xe mệt nhọc, buổi tối lại phải hoạt động cao độ như vậy, mắt cứ chớp lại chớp, chẳng bao lâu lại thiếp đi mất.

Tần Tu chớp mắt: “Không được ngủ, tôi còn chưa nói chuyện đâu.”

Vậy anh nói đi đại ca à, anh cứ ngồi ngắm tôi làm chi vậy? Rốt cuộc cũng phát hiện ra tôi rất tuấn tú? Thế thì anh phát hiện ra hơi muộn rồi… Thẩm Triệt vỗ vỗ hai má, bắt mình tỉnh táo lại: “Ờm, anh nói đi.”

Tần Tu trầm ngâm giây lát: “Thẩm Triệt, cậu chạy tới phim trường thăm tôi là muốn gặp tôi, hay là muốn thấy tôi để tóc dài?”

Thẩm Triệt không hiểu mô tê gì: “Có gì khác nhau sao?”

Tần Tu cũng biết mình hỏi không đầu không đuôi, lại trầm giọng nói: “Đã một năm rồi. Thẩm Triệt, tôi không hi vọng cậu đang có ảo tưởng gì với tôi. Cậu phải hiểu được là cậu hiện tại đang nói chuyện yêu đương một người đàn ông. Không phải ôm mộng tưởng mỹ nhân gì cả, tôi là đàn ông, cậu cũng thế, hiểu chưa?” Tôi sẽ không chấp nhận chuyện cậu sau này sẽ thích một người phụ nữ, rồi hối hận nói với tôi đoạn tình cảm này là do cậu chưa trải việc đời, còn trẻ nên thích lông bông chơi bời một chút.

“Cùng tôi nói chuyện yêu đương là rất mạo hiểm.” Anh nói. Con ngươi đen láy của Tần Tu khuất sau làn hơi nước mờ mờ, cũng không khó để Thẩm Triệt hiểu được nỗi sầu lo mà Tần Tu đang che giấu sau lưng kia. Cậu cười, sờ sờ cái cằm đã cạo nhẵn nhụi của người kia: “Tôi hiểu. Tôi đã sớm hiểu ra mình chính là một gã gay đáng chết.”

Rõ ràng là nửa đêm, trong phòng khách sạn chỉ có ánh trăng mỏng manh như sợi bạc len vào qua rèm cửa buông hờ, nhưng nụ cười kia vẫn rạng rỡ dương quang, mang theo cả sự đơn thuần cùng nghiêm túc. Tần Tu cũng cười, giống như bị cuốn hút theo. Mỗi khi nhìn thấy người kia cười, tâm tình anh cũng trở nên nhẹ nhõm lạ thường. Mặc dù còn cố ý xụ mặt với cậu ta, mặc dù ngoài miệng không chịu thừa nhận, thế nhưng trong lòng thực sự cũng đang cười. Tần Tu cầm bàn tay Thẩm Triệt đang đặt trên cằm mình, đưa lên miệng cúi xuống hôn: “Bởi vì cậu ngốc như vậy, nên tôi mới phải nhắc nhở cậu.”

“Vậy sau này, hai chúng ta bảy mươi, tám mươi rồi, anh vẫn nhắc tôi nhé.” Thẩm Triệt cười, không biết làm sao.

“Cậu sau này sẽ là một ông lão nhăn nheo nước da tiểu mạch, đầu quắn tự nhiên.”

Thẩm Triệt dở khóc dở cười nhìn Tần Tu đang cúi người hôn xuống xương quanh xanh mình. Dù sao. trong mắt anh, thứ gì trên người tôi cũng đều xấu cả. Mái tóc dài của Tần Tu chọc lên người cậu ngưa ngứa. Thẩm Triệt ôm lấy người kia, cằm đặt lên bờ vai trắng nõn của Tần Tu cọ cọ, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên tóc: “Anh không phải ông cụ nhăn nheo. Dù bảy mươi, tám mươi tuổi anh vẫn là ông cụ đẹp lão nhất!”

Bị anh bẻ cong là chuyện tốt đẹp nhất xảy đến với tôi, không có chuyện nào tốt hơn nữa. Tôi sẽ không nói ra câu này đâu, nếu không tôi sẽ xấu hổ chết mất.

Vậy là sau đó, bộ phim 《 Quỷ diện vương 》suôn sẻ đóng máy ngay đêm trước lễ Giáng Sinh. Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên mà Quan Triều Điện Ảnh bỏ vốn đầu tư quay phim sau khi tách ra khỏi công ty mẹ Quan Triều Trung Quốc. Phần kịch bản, diễn viên đều không có gì nổi bật thế nhưng lại đứng đầu rating trong các chương trình chiếu vào kỳ nghỉ đông. Ngay cả những nhà phê bình điện ảnh cũng phải mở rộng tầm mắt, mà khan giả xem phim dường như chỉ để ý đến Tần Tu trong trang phục cổ trang. Trong phim, khi Cao Trường Cung cởi bỏ mặt nạ quỷ ra đã gây ra rất nhiều kinh diễm khiến cho mãi về sau, rất nhiều người xem vẫn say sưa bình luận về cảnh phim này. Bộ phim cũng được đưa vào danh sách phim truyền hình cổ trang đặc sắc, còn có khán giả post thẳng lên Tieba: “Mỗi khi hết một tập, xem phần giới thiệu tập sau tôi đều để ý xem Cao Trường Cung lúc nào sẽ xuất hiện, sau đó căn chuẩn giờ để xem.” Vậy nên sau đó, mỗi tập phim đều có một phân đoạn xuất hiện sự chênh lệch rating rất quỷ dị, từ 3 điểm nhảy vọt lên tới tận 11 điểm.

Phim truyền hình 《 Quỷ diện vương 》vừa hạ màn đã ngay lập tức truyền ra tin tức An Gia Miện tham gia vào bộ phim điện ảnh 《 Lan Lăng Vương 》. Tuy rằng phim điện ảnh còn chưa chính thức khởi quay cũng chưa có ảnh quảng bá nào được tung ra để tham khảo, thế nhưng trên mạng vẫn không tránh khỏi có người đem hai Lan Lăng Vương ra so sánh với nhau. Thậm chí có cao thủ PS ra ảnh An Gia Miện trong tạo hình Lan Lăng Vương.

Thẩm Triệt biết một năm trước, khi 《Cú ném quyết định 》vừa mới lên sóng, cũng có người đem Tần Tu ra so sánh với An Gia Miện. Cũng may lúc đó có Phương Viên giải vây kịp thời nên cũng không tạo ra sóng gió gì. Cũng không hiểu tại sao, từ khi Tần Tu ra mắt tới nay luôn có người rảnh rỗi sinh nông nổi đem anh ra so với An Gia Miện. Rõ ràng phong cách và con đường phát triển của hai người cũng không giống nhau mà.

Bạn đang �

Nếu nói trong cuộc tranh cãi trên mạng lần đầu tiên Tần Tu hoàn toàn yếu thế thì lúc này đây, tình hình lại có chút thay đổi. An Gia Miện được coi như nam nghệ sĩ trẻ tuổi xuất thân diễn viên được yêu thích đông đảo nhất, nhưng nếu xét về lượng fan thì không thể so với Tần Tu ra mắt với tư cách thần tượng, nhưng nếu bàn về độ nổi tiếng cùng sức ảnh hưởng thì An ảnh đế dễ dàng bỏ xa cho Tần Tu hít khói. Lan Lăng Vương phiên bản An Gia Miện còn chưa xuất hiện, fan cuồng của An tiên sinh cùng đông đảo fan mê điện ảnh đã xàm ngôn cho rằng An Gia Miện thắng là cái chắc. Thực ra chuyện này đối với Tần Tu mà nói là rất không công bằng. Phim truyền hình và phim điện ảnh đẳng cấp hoàn toàn khác nhau, kinh phí đầu tư cũng chênh lệch rất xa. Thẩm Triệt thầm nói, nếu đổi cho Tần Tu đóng phim điện ảnh, chưa chắc anh ta đã chịu kém An Gia Miện đâu.

Fan của Tần Tu xét về số lượng và độ cuồng nhiệt thì chắc chắn là áp đảo, ở trên weibo toàn là những anh hùng bàn phím thiên hạ vô địch. Mấy câu phát ngôn thiếu não mang đậm phong cách trẻ trâu này thường xuyên khiến Thẩm Triệt dở khóc dở cười:

“Xét theo ngoại hình mà nói, An Gia Miện không thể thích hợp với vai Lan Lăng Vương bằng Tần gia được!”

“Tần gia diễn Lan Lăng Vương, giờ An Gia Miện lại diễn, đây không phải là một kiểu bắt chước sao?”

Fan trung thành của An Gia Miện chỉ cần dùng hai câu đã có thể chặn họng đám fan của Tần Tu, không dám ho he phát biểu bừa nữa:

“An tiên sinh là ảnh đế, Tần Tu có phải không?”

“An Gia Miện là thần tượng của Tần Tu, rốt cuộc là ai bắt chước ai? Nực cười!”

Trận đấu võ mồm ấu trĩ này càng được đẩy lên đỉnh điểm khi đoàn làm phim điện ảnh 《 Lan Lăng Vương 》mở buổi họp báo tuyên bố khởi quay. Ngay cả MC chương trình giải trí cũng phải cảm khái: “Thật không biết phải nói fan của Tần Tu hung hãn hay là địa vị ảnh đế của An Gia Miện rất khó mà thách thức nữa.”

Trong buổi họp báo tuyên bố khởi quay phim quả nhiên có phóng viên hỏi An Gia Miện: “Ngay lúc phim còn chưa khởi quay trên mạng đã nổ ra rất nhiều tranh cãi. Phim truyền hình 《 Quỷ diện vương 》vừa mới chiếu xong các đây không lâu, anh có đánh giá gì về diễn xuất của Tần Tu trong đó không? Đối với việc trên mạng đem hai người ra so sánh, anh có ý kiến gì không?”

An Gia Miện ghét sát vào micro, biểu tình vẫn vân đạm phong khinh như trước: “Thật tiếc là tôi chưa xem Tần Tu diễn trong 《 Quỷ diện vương 》 cho nên không thể đánh giá. Những so sánh trên mạng tôi cũng không để ý lắm. Nhưng cá nhân tôi cảm thấy điều này đối với Tần Tu không được công bằng cho lắm. Dù sao cậu ta cũng là tân binh, chính bản thân tôi cũng từng trải qua thời gian khi còn là một tân binh, nên tôi biết bị so sánh như vậy sẽ gây cho người mới áp lực tâm lý rất lớn. Vậy nên xin mọi người cứ cư xử như bình thường là tốt rồi.”

Khải Mặc Lũng do cũng quen biết vị đạo diễn bộ phim điện ảnh này, cũng đến tham dự buổi họp báo, ngay trong hôm đó đã đăng một weibo mới: “Không hổ là ảnh đế.”

Hạ Lan Bá chuyển tiếp weibo của Khải Mặc Lũng: Không hổ là Khải đại thủ. @Khải Mặc Lũng V: không hổ là ảnh đế.

Âu Triết Luân lại chuyển tiếp weibo của Hạ Lan Bá: Tuy rằng đọc không hiểu nhưng xem ra có vẻ rất lợi hại! @Hạ Lan Bá: không hổ là Khải đại thủ. @Khải Mặc Lũng V: không hổ là ảnh đế.

Mặt khác, TAKE FIVE với tư cách đại diện thương hiệu cho một sản phẩm chăm sóc da dành cho phái nữ nên có một vài hoạt động quảng cáo, sau khi kết thúc liền nhận được phỏng vấn từ phía truyền thông, quả nhiên Tần Tu đứng mũi chịu sào bị hỏi: “Đối với việc cư dân mạng đem cậu ra so sánh với An Gia Miện, cậu có suy nghĩ gì không?”

Bốn người còn lại đều muốn hướng micro về phía Tần Tu, Doãn Long Nhất còn bỉ ổi đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Ý kiến của cậu ta chắc chắn là rất nhiều rồi, để cậu ta từ từ nói!”

“Có những so sánh như vậy không phải rất bình thường sao?” Tần Tu nhìn về phía người phóng viên mạng YOKU, “Cô muốn nghe ý kiến nào?”

Nữ phóng viên hỏi như súng bắn liên thanh: “Trong buổi họp báo khởi quay phim, An tiên sinh có nói anh ấy chưa xem 《 Quỷ diện vương 》cậu đóng, vậy cậu có xem 《 Lan Lăng Vương 》mà anh ấy đóng không? Lan Lăng Vương do cậu thủ vai được rất đông đảo người xem hưởng ứng, phim điện ảnh lần này có tạo cho cậu áp lực gì không?”

Tại hiện trường ồn ào tiếng người, Tần Tu cẩn thận nghe xong câu hỏi của đối phương liền gật gật đầu, bắt đầu trả lời: “Câu hỏi thứ nhất của cô, tôi sẽ xem 《 Lan Lăng Vương 》 hay không. Nếu phim nhựa ra mắt đạt được tiếng tăm tốt, mà lúc đó nếu tôi có thời gian tôi nghĩ tôi sẽ xem. Câu hỏi thứ hai, tôi có áp lực hay không. Thực xin lỗi, tôi cảm thấy chính câu hỏi này có vấn đề. Tôi đã quay xong 《 Quỷ diện vương 》 rồi, tại sao phải có áp lực nữa chứ.”

Nữ phóng viên lập tức truy vấn: “Vậy là cậu ám chỉ áp lực hẳn là nằm về phía An tiên sinh sao?”

Tần Tu quay sang cô phóng viên mìm cười: “Cô là fan của An Gia Miện đúng không, còn gọi anh ta là An tiên sinh nữa. Xin chớ nên đứng ở lập trường một fan hâm mộ mà phán đoán ý kiến của tôi, cám ơn.”

Ngày hôm đó, Âu Triết Luân cũng viết lên weibo: không hổ là hoa khôi trường!

Hạ Lan Bá chuyển phát weibo này: hoa khôi trường là ai cơ? @Âu Triết Luân V: không hổ là hoa khôi trường!

Khải Mặc Lũng chuyển phát tiếp weibo của Hạ Lan Bá: chắc là hoa khôi trường khóa này của học viện điện ảnh Canh Lâm.@Hạ Lan Bá: hoa khôi trường là ai cơ? @Âu Triết Luân V:không hổ là hoa khôi trường!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi