CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Cùng An Gia Miện ngồi ở một ghế cao trên khán đài, Jason nhìn biển người đông nghịt trước mắt. Từ khi làm người đại diện tới giờ, anh cũng từng dẫn dắt một ca sĩ và một nhóm nhạc, nhưng cuối cùng đều không bệnh mà chết. Dẫn dắt ca sĩ không phải là sở trường của anh. Anh chưa từng dẫn một nghệ sĩ nào có thể đứng trên một sân khấu to lớn hoành tráng như thế này. Tiếng người bốn xung quanh đã không thể dùng từ ồn ào để hình dung, nhắm mắt lại, bạn sẽ cảm thấy như mình đang đứng giữa ngọn sóng thần.

Bốn xung quanh đều là những gương mặt trẻ tuổi nhiệt tình. Anh tưởng sẽ chỉ thấy nữ sinh nhưng sự thật là nam sinh cũng không hề ít. Đám fan cầm trong tay các quạt tròn in ảnh các thành viên TAKE FIVE, hoặc là cầm biển cổ vũ còn chưa bật đèn lên, mặc đủ loại kiểu đồng phục in hình logo tự chế, có người còn mang theo ống nhòm. Sân vận động gần năm vạn người không có một chút ngăn cách nào, giống như tất cả mọi người đều quen biết nhau, líu ríu nói qua nói lại không ngừng. Loại nhiệt huyết tuổi trẻ thế này lâu lắm rồi anh mới được gặp lại. Jason nhìn sang An Gia Miện đang đeo kính râm, giơ chân bắt chéo ngồi ở hàng ghế VIP bên cạnh, trong lòng thực rối rắm. Phóng viên truyền thông đóng quân ở đây chắc chắn không phải ít, An Gia Miện mang bộ dáng siêu sao mà ngồi ở đây thật không an toàn, thế nhưng bạn muốn vị ảnh đế này hòa vào sự cuồng nhiệt của những fan xung quanh, líu ríu cùng cậu ta tán dóc đương nhiên là chuyện không thể…

Đúng bảy giờ hai mươi chín phút, đèn trên sân vận động đều tắt. Tiếng người trên khán đài giống như thủy triều hết dâng lên lại hạ xuống. Bóng tối ngược lại càng khiến cho những ngôi sao trên bầu trời như sáng lấp lánh hơn. Tiếp đó, màn hình hai bên sân khấu chợt lóe, xuất hiện những con số đếm ngược.

“Chín … tám… bảy… sáu…” Cả sân vận động đồng thanh đếm theo, tiếng người hò hét rung trời.

“Năm! Bốn! Ba! Hai! Một!!”

Trên màn hình hiện lên một biểu tượng chữ V màu vàng thật lớn. Cả sân vận động hô vang như sấm dậy, trong không gian có từng hồi nhịp trống hạ xuống, tùng tùng tùng tùng, tùng tùng tùng tùng. Jason cũng không khỏi ngừng hô hấp, tiết tấu dồn dập kia thực sự là khua loạn trái tim. Chữ V màu vàng trên màn hình hóa thành bụi tan đi. Trong bóng tối truyền đến tiếng hát ngân nga mà đầy sức sống.

I’ve been waiting for you…

Tiếng hát đã qua xử lý âm thanh, giống như tiếng chim ưng từ xa xưa vọng lại. Đèn trên sân khấu phút chốc vụt sáng, cả sân vận động sôi trào. Năm người TAKE FIVE trong trang phục trắng hiện lên trên bục cao nhất của sân khấu. Khúc nhạc dạo mộng ảo vang lên. Mở màn chính bản cover lại ca khúc Here I Am của Bryan Adams. Chỉ là không giống với giọng ca khàn khàn đầy hoang dã trong bản gốc, bản cover của TAKE FIVE lại cuộn trào nhiệt huyết, tràn ngập sinh lực tuổi trẻ.

Here I am Tôi ở đây. ♫ ♪

This is me. Đây chính là tôi. ♫ ♪

There is nowhere on earth I’d rather be. Đây là sân khấu độc nhất vô nhị của tôi. ♫ ♪

Here I am. Tôi ở tại đây. ♫ ♪

Just me and you. Chỉ có tôi và các bạn. ♫ ♪

Tonight we’ll make our dreams come true. Đêm nay chúng ta sẽ biến giấc mơ của mình thành sự thật. ♫ ♪

Jason không thể không thừa nhận, ca khúc này rất thích hợp làm ca khúc mở màn cho một nhóm nhạc thần tượng trẻ tuôi tiềm năng vô hạn như thế này. Thực sự không thể phù hợp hơn, vừa mạnh mẽ vừa sôi nổi, hăng hái, nhiệt tình.

Lúc vào điệp khúc, Doãn Long Nhất hướng xuống khán giả dưới sân khấu hô to: “Sing it!”. Quả nhiên không hổ là rocker chuyên nghiệp, nhất hô vạn ứng. Giây tiếp theo, Jason lại đột nhiên nghe thấy ở bên cạnh cũng bùng nổ lên tiếng hòa ca thật lớn. Lúc này ngay cả người đại diện quyền uy thân kinh bách chiến cũng phải giật mình. Ngầng đầu lên nhìn trên màn hình lớn, Jason thấy Tần Tu đang hướng về phía khán giả giơ micro. Thực ra sân quá lớn cũng có cái hại, đó là khán đài cách rất xa sân khấu, không dễ dàng bị không khí trên sân khấu cuốn hút. Như lúc bài hát vừa cất lên ban nãy, khán đài bên này cũng chỉ phất tay theo thôi, vậy nên lúc cả khán đài cũng không hề báo trước mà tham gia đại hợp xướng, Jason cũng có chút kinh ngạc. Trên màn hình lớn khi đó cũng không chiếu đến Tần Tu, anh cũng không biết đám fan này làm cách nào mà thấy được ra hiệu của Tần Tu lúc nãy. Có một vài cô nàng quả thực chỉ đang mải gào thét, giữa màn đồng ca của vạn người xuất hiện vô số những tiếng thét chói tai mấy câu như “Tần Tu em yêu anh,”, “TAKE FIVE FOREVER”

Anh không ngờ rằng Tần Tu còn có một mặt như vậy. Anh từng cảm thấy cậu thanh niên này thuộc về màn ảnh rộng, bây giờ lại cảm giác cậu ta dường như càng thích hợp với sân khấu hơn. Lực kêu gọi người đáng kinh ngạc kia thậm chí còn hơn cả Doãn Long Nhất, ở khoảng cách xa như vậy, cũng không cần một câu, chỉ dùng một động tác tay đã có thể khiến cả sân vận động bùng nổ. Tuy rằng Hạ Chinh và Doãn Long Nhất cũng không kém, thậm chí có thể nói đứng trên sân khấu, bọn họ chói sáng mười phần nhưng nếu đem Tần Tu đứng giữa bọn họ, tuyệt đối vẫn là vương giả.

Thực sự là lời cho Jessica quá đi. Người đại diện quyền uy hậm hực nghĩ. Quay đầu lại, định nói gì đó với An Gia Miện, mở miệng ra nhưng cũng không nghe thấy mình nói cái gì, trong lỗ tai toàn là tiếng nhạc cùng tiếng la hét chói tai, mà An Gia Miện vẫn mang vẻ mặt khó hiểu kia, ngọc thụ lâm phong đứng giữa hàng nghìn hàng vạn fan hâm mộ đang điên cuồng.

Anh không biết tại sao lại cảm thấy vị thiên vương siêu sao vẫn luôn cao cao tại thượng không thể đuổi kịp khi đứng giữa những người trẻ tuổi sôi nổi nhiệt tình, không có gì ngăn cản kia lại có vẻ cô đơn dị thường.

Jason không nhìn thấy thần tình của An Gia Miện sau cặp kính râm, chỉ có thể phỏng đoán phương hướng ánh mắt cậu ta. Chắc đang nhìn Thẩm Triệt thôi. Đến tận bây giờ Jason vẫn không biết rốt cuộc An Gia Miện và Thẩm Triệt là có quan hệ sâu xa gì. Thi thoảng lại có ý nghĩ biết đâu khi An Gia Miện hứng lên, hoặc là sau này khi mình rửa tay gác kiếm quy ẩn giang hồ, An tiên sinh có thể có lòng từ bi mà nói cho anh biết. Có khi lại nghĩ có lẽ cả đời này mình sẽ không có cách nào mà biết được. An Gia Miện là loại người nếu muốn giấu chuyện gì đó thì có thể cố chấp đến mức mang theo xuống mộ.

Hình ảnh Thẩm Triệt xuất hiện trên màn hình lớn, chạy băng băng hết từ đầu này đến đầu kia sân khấu, sức lực đúng là kinh người, giọng hát gần như không hề nặng nề, nước da màu tiểu mạch sáng lấp lánh, mồ hôi thấm ướt mái tóc quăn màu nâu vàng. Kiểu người tràn đầy năng lượng, căng tràn sức sống thế này đúng là sáng sủa vô cùng. Jason xoa xoa cằm nghĩ, giống như một mặt trời nhỏ, Jessica thực sự là nhặt được món hời lớn quá rồi.

Đến giữa buổi diễn là một ca khúc ballad nhẹ nhàng, năm người TAKE FIVE đi ra sân khấu ngoài cùng tiếp xúc với fan. Tần Tu đi trước phát hiện Thẩm Triệt không theo kịp, nhìn lại quả nhiên thấy tên kia đang ngồi xổm bên rìa sân khấu, mải bán manh với fan.

Jason nhìn Tần Tu đi được một nửa lại quay trở lại tìm Thẩm Triệt, cười đến đau ruột. Anh phát hiện suốt một giờ vừa rồi, Thẩm Triệt cứ chạy qua chạy lại miết, bị cả nhóm bỏ lại, sau đó Tần Tu lại phải dùng đủ mọi cách gọi, kéo, túm trở về. Ngay cả mấy fangirl bên cạnh cũng thích thú trò chuyện:

“A Triệt đúng là ngố thật đó!”

“Chỗ nào có fan gọi mình là anh ý liền tót ra chỗ đó, sao lại vô tổ chức thế chứ. Tui cười chết mất!”

“Tần Tu đi dắt cún cũng mệt ha ha!”

“Cún cũng đâu có giống anh ý chứ. Tùy tiện ai gọi cũng vẫy đuôi chạy lại như thế thì đã bị bắt đi nhắm rượu từ đời nào rồi”

“Tần gia, anh mau dạy dỗ cậu ấy đi. Người này rất thiếu đòn, anh mà dạy dỗ cậu ấy tụi em đảm bảo không có ý kiến a!”

Jason nghe thế cùng phì cười, nhìn lên sân khấu hình tròn chỉ thấy Tần Tu đi qua gõ lên đầu Thẩm Triệt một cái. Cậu chàng đầu quắn đang ngồi thả hai chân vung vẩy ở mép sân khấu lúc này mới ngẩng đầu nhìn thấy đối phương liền cười toe toét, ngay cả Jason cũng cảm thấy điệu bộ kia hệt như đang vẫy vẫy cái đuôi, giương cặp mắt to tròn ngây thơ lên nịnh nọt chủ nhân. Fan bên dưới thì khỏi nói, phấn khích đến mức nào, cả đám thét lên chói tai vươn tay muốn chạm đến hai người. Sân khấu tròn vốn ở gần khán phòng, Tần Tu kéo Thẩm Triệt lên nhưng chính mình lại bị một đám fan phía dưới bắt lấy ống quần, kéo tuột xuống khỏi sân khấu.

Thẩm Triệt vội vàng túm lấy cánh tay Tần Tu, tay đang cầm mic kia thì cố sống cố chết ôm lấy thắt lưng Tần Tu, vất vả lắm mới cướp người trở về được. Thế nhưng, micro lại rơi xuống dưới.

Bảo vệ chạy tới ngăn fan lại dưới khán phòng. Thẩm Triệt tháo tai nghe xuống đánh giá Tần Tu từ trên xuống dưới một lượt: “Anh không sao chứ?”

Tần Tu bị kéo bị túm đến nỗi quần áo dúm dó cả, cố gắng lắm mới giữ được vẻ mặt hòa nhã, sau đó quay về hướng fan dưới sân khấu, dùng tay ra hiệu để nhân viên đem micro đưa lên. Trong khán phòng hỗn loạn một lúc lâu mới có người đem micro đưa cho bảo vệ chuyền lên sân khấu.

Jason thích thú nhìn lên sân khấu xem tiếp xem thế nào. Sau đó Thẩm Triệt quả nhiên ngoan ngoãn hơn, thành thành thật thật đi theo sau Tần Tu, không dám rời khỏi Tần Tu trong phạm vi vượt quá bán kính hai mét. Jason càng xem lại càng thấy buồn cười, đây sao có thể xem là concert chứ, giống như đi xem đoàn xiếc thú thì đúng hơn.

Trong suốt concert có xen kẽ tiết mục solo của cả năm người. Lúc này cũng chỉ còn lại Thẩm Triệt và Tần Tu chưa biểu diễn. Jason đoán màn solo của Tần Tu là màn cuối, như vậy tiếp theo chắc sẽ tới lượt Thẩm Triệt.

Ca khúc trước đó là một bài hát sôi động vũ đạo mạnh mẽ, các thành viên khác đều vào cánh gà nghỉ ngơi, chỉ còn lại một mình Thẩm Triệt đứng lại sân khấu, sau đó giàn giáo sau lưng chậm rãi dâng lên một chiếc đàn dương cầm.

Các fan bắt đầu vỗ tay, Thẩm Triệt quay đầu lại ngắm nhìn chiếc đàn dương cầm tam giác xinh đẹp, có chút ngượng ngùng: “A, đừng hiểu lầm, tôi sẽ không đánh đàn dương cầm đâu.” Fan dưới sân khấu lại ồn ào muốn cậu phải đàn, cậu thanh niên tóc xoăn vẻ mặt khó xử, “Vị trí này là của người khác. Nếu người này biết tôi ngồi vào thì tôi xui xẻo to rồi.”

Dưới sân khấu có fan kích động thét lên chói tai: “Là Tần Tu phải không—“

Thẩm Triệt làm bộ không nghe thấy: “Nếu đem so với các thành viên khác, tôi thực sự không có tài năng gì, ở trên sân khấu cũng không thể chơi bóng rổ, vậy nên tôi sẽ hát một ca khúc, để một người khác giúp tôi đệm nhạc, có được không các bạn?”

Tiếng vỗ tay cổ vũ kéo dài mãi không ngớt.

Thẩm Triệt quay đầu lại nhìn vị trí ngồi của đàn dương cầm đang trống không: “Người đó còn chưa ra, vậy nói chuyện thêm mấy câu nữa nhé.” Cầm micro hướng mặt về phía mấy vạn người hâm mộ, Thẩm Triệt thầm nghĩ xem mình nên nói cái gì. Từng đốm sáng nhỏ phát ra từ những gậy lightstick trên sân vận động tạo thành một vệt sáng lấp lánh giống như dải ngân hà, cậu nhận ra mình không cần phải cố gắng suy nghĩ, linh cảm cùng ý tưởng liền không ngừng trào ra, “Trước buổi biểu diễn này tôi có nhận được một bức thư fan hâm mộ gửi cho tôi. Là một fanboy. Ở trong thư cậu ấy nói, lúc xem chương trình 《 Lời giãi bày 》 khi nghe chúng tôi trò chuyện về khoảng thời gian mối tình đầu của mình, cậu ấy đã lấy can đảm tỏ tình với cô bạn hàng xóm. Cậu bé năm nay mười hai tuổi. Cậu ấy hỏi tôi như vậy có tính là tình yêu hay không, nếu đây là tình yêu thì có đủ kiên định hay không. Tôi không biết nên trả lời thế nào, bởi vậy với ca khúc sau đây, thay như câu trả lời của tôi đến cho cậu bé ấy cũng như các bạn trẻ có cùng câu hỏi. Tôi thấy ca khúc này trả lời còn tốt hơn lời tôi nói.”

Phía sau sân khấu, tay ghita kẹp Capo bí mật huýt sáo, Thẩm Triệt quay đầu lại thấy Tần Tu đã thay xong trang phục đang đi lên sân khấu. Toàn sân vận dộng tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.

(Capo: là một dụng cụ được kẹp trên cần đàn để chặn dây, mục đích là nâng tone lên cao hơn so với ban đầu)

Tần Tu ngồi xuống trước đàn dương cầm. Thẩm Triệt quay mặt hướng về người đằng sau, hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt nịnh nọt: “Dựa vào anh cả đó, Lãnh gia!”

Tần Tu uống một ngụm nước hướng về phía anh chàng tóc xoăn ngoắc ngoắc ngón tay. Tiếng thét chói tai lại nổi lên bốn phía.

Thẩm Triệt vội bước qua, Tần Tu ý bảo cậu đứng bên cạnh đàn dương cầm, tháo tai nghe xuống. Thẩm Triệt làm theo, còn thoải mái tựa người lên cây đàn. Jason tinh tường nhìn thấy một bàn tay Tần Tu đập nhẹ lướt qua lưng Thẩm Triệt, anh chàng đầu quắn mới xoa xoa lưng vẻ mặt vô tội đứng thẳng lên.

Đây sao có thể gọi là concert được chứ, chính xác là đoàn xiếc thú mà! Người đại diện át chủ bài cảm thấy mình như sắp nội thương.

Khúc nhạc dạo từ đàn dương cầm vang lên, âm thanh yên bình giống như từ hộp nhạc nhỏ mở ra mỗi đên Giáng Sinh. Cả sân vận động đang ồn ào cũng dần lắng lại. Jason cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác giống như một concert nghiêm chỉnh. Khi Thẩm Triệt hát lên câu đầu tiên, anh mới ngờ ngợ nhận ra giai điệu này quen tai, chỉ nhớ được đây là một bài hát tiếng Anh xưa cũ, nhưng không nhớ nổi tên.

Cậu thanh niên tóc xoăn hai tay nắm micro, giọng hát vừa không từ tính lại không trầm bổng, nhưng giọng hát có phần ngây ngô cùng dè dặt này không ngờ lại động tới trái tim mọi người.

When I was small, and Christmas trees were tall. ♫ ♪ Khi ta còn rất nhỏ, thì cây thông Nô-en còn rất cao. ♫ ♪

We used to love while others used to play. ♫ ♪ Những đứa trẻ khác còn đang mải chơi đùa còn hai ta đã yêu nhau. ♫ ♪

Đon’t ask me why, but time has passed us by. ♫ ♪ Đừng hỏi tôi tại sao cảnh còn người mất, bạn biết đấy thời gian sẽ mang đi hết thảy. ♫ ♪

Someone else moved in from faraway. ♫ ♪ Có một ngày một ai đó từ phương xa tới, bước vào giữa hai chúng ta. ♫ ♪

Thẩm Triệt rất khiêm nhường, bài hát này cậu hát rất khá, Jason thậm chí có thể nghe hiểu mỗi một câu, mỗi một ca từ. Trên tay bọn họ không có lời bài hát, Jason quay sang hỏi An Gia Miện: “Đây hình như là một bài hát trong một bộ phim điện ảnh nước ngoài nào đó, tên là gì nhỉ?”

An Gia Miện không có động tĩnh gì. Trên chiếc kính râm siêu bự phản chiếu ánh sáng từ sân khấu ánh lên vẻ cô đơn. Jason suýt chút nữa đã nghĩ cậu ta đang đứng ngủ, một lúc lâu sau, mới nghe An Gia Miện nói một tiếng “Tôi không biết.”

Jason có chút bất ngờ, không phải vì An Gia Miện không biết tên bài hát mà là An ảnh đế suốt cả concert không hề nói một lời lưu manh, cũng không đùa giỡn một chút nào, trạng thái rất không bình thường. Nói là đến đây thư giãn xem trò vui, nhưng Jason không nhìn ra cậu ta thả lỏng chỗ nào, cảm thấy vui vẻ ở nơi đâu.

When I was small, and Christmas trees were tall. Khi ta còn rất nhỏ, thì cây thông Nô-en còn rất cao. ♫ ♪



Do do do đo do do… ♫ ♪

An Gia Miện trầm mặc nhìn bóng người đang đứng giữa ánh đèn sân khấu. Trí nhớ Jason đúng là tệ thật. Bộ phim kia tên là 《 Hai nhỏ vô tư 》. Lúc xem bộ phim này Thẩm Triệt mới mười bốn, còn đang ở cái tuổi đối với tất cả các loại nghệ thuật đều “biết cái quái gì”. Lúc An Gia Miện ngồi trên sô pha xem bộ phim, Thẩm Triệt còn đang chui trong bếp mò đồ ăn, mãi đến khi nhạc nền bộ phim vang lên.

“Hát gì vậy? Thật dễ nghe a.” Rột rột rột, tiếng gặm dưa hấu truyền đến.

Mày thì biết cái quái gì. “Là First of May của Bee Gees”

“Ngày Quốc tế Lao động á? Cái tên kì quặc thiệt.”

Mày thì biết cái quái gì. “Anh nghĩ nên dịch thành 《 Ngày đầu tiên của tháng Năm》 thì có vẻ ổn hơn.”

“Dạ, vẫn là anh hai dịch tốt hơn.”

Đương nhiên, mày thì biết cái quái gì.

Cậu nhóc tóc xoăn cầm miếng dưa hấu ngồi xuống bên cạnh An Gia Miện, thế mà còn an an phận phận cùng hắn ngồi xem bộ phim một hồi. Thế nhưng vừa đến đoạn có nhạc nền, nó kìm không được lại rên hừ hừ theo.

Ừ ư ự ứ ư ư small, ư ừ ư tall, ư a ú ơ i love, ư ư ủ ư ừ play, một câu cũng không hát hoàn chỉnh nổi

Vốn đang đắm chìm trong sự thương cảm với nội dung phim thì đã bị tiếng rên ư ử như chó gặm trôi đi hết cả, An Gia Miện hận không thể đem miếng dưa hấu nhét vào mồm thằng oắt chết tiệt kia.

Thằng nhãi tóc xoăn còn không biết xấu hổ mà quay sang cậu cười một cái thật to. Cười trơ tráo giống hệt cái vỏ dưa hấu kia, rốt cuộc kẻ vô tâm vô phế không có một tí chút tế bào nghệ thuật đến thế nào mới có thể cười như thế vậy.

“Phim này hay không anh?” Cậu nhóc nhìn chằm chằm nam nữ diễn viên trong phim.

“Cũng không tệ lắm.” Nói xong liếc mắt nhìn cậu nhóc họ nhà cẩu bên cạnh mình một cái, đối phương quả nhiên bày ra bộ mặt “Em cũng phải xem ngay mới được”

Khi ấy, Thẩm Triệt cơ bản không hề có một chút tự nhận định nào, với thứ gì nó cũng chỉ biết nói gì nghe đó. An Gia Miện đôi khi cũng đem điều này ra để chỉnh Thẩm Triệt, ví dụ như đem bộ phim sử thi tệ hại 《 Địa cầu chiến trường 》 giới thiệu cho Thẩm Triệt xem. Thẩm thiếu gia năm đó mất cả một đêm nằm trên sô pha xem bộ phim rồi ngủ lúc nào không rõ. Đương nhiên có đôi khi mánh cũng bị bể, ví dụ như cậu lại không ngờ bộ phim hollywood rác rưởi 《 Alien vs Predator 》, Thẩm Triệt ngu ngốc kia xem lại thích đến như vậy.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

” Mợ nó, An Gia Miện à, mày cũng xấu xa quá đấy, nói gì thì nói nó cũng là em trai mày mà, a ha ha ha.” Tại quầy AV trong tiệm cho thuê băng đĩa, một cậu nam sinh cười đến mất kiểm soát, cuối cùng huých vai cậu nam sinh đứng bên cạnh mình một cái: “Sao mày không thử cho nó xem vài bộ phim đen đi?”

An Gia Miện thản nhiên liếc xéo cậu nam sinh không có ý tốt bên cạnh: “Trong đầu mày toàn là phân đấy à, tao có thể tùy tiện mang mấy cái phim *** này về nhà được chắc?”

“Ờ, cũng phải ha, đó đâu phải nhà mày.” Cậu nam sinh nhớ ra điều gì đó nhún nhún vai.

Một câu nói vô tình thôi nhưng lại giống như móng tay cạo thủy tinh đâm vào màng nhĩ, An Gia Miện nhíu mày. Đúng lúc này, một đám nam sinh sơ trung kéo nhau vào tiệm băng đĩa, An Gia Miện liếc mắt một cái nhận ra bóng Thẩm Triệt trong số đó.

“Kia không phải em trai mày sao?” Người bên cạnh vươn cổ cò ra ngó thử, cười nhạt nói, “Mịa, mấy thằng ranh hôi sữa. Trẻ con thì chỉ nên xem 《 Vua hải tặc 》thôi!” Nói xong lại xoa xoa tay nói, “Hay là để cho anh giai này giới thiệu cho mấy nhóc vài bộ phim hay đi.”

(Vua hải tặc chính là One Piece)

An Gia Miện cũng không bước ra đó, đứng giữa giá CD từ xa nhìn đám nhóc kia, thấy tên bạn đưa tay khoác lên vai Thẩm Triệt, cùng mấy cậu học trò chưa trổ mã tán dóc có vẻ rất hợp cạ, sau đó lấy mấy đĩa phim trên giá xuống cực lực đề cử.

Đám học sinh cấp hai thỏa mãn mang mấy đĩa phim rời đi rồi, An Gia Miện mới hỏi: “Mày giới thiệu cho tụi nó cái gì vậy?”

“Ha ha.” Cậu nam sinh cười hề hề bí hiểm vỗ vai An Gia Miện, “Coi như món quà tao tặng em trai mày đi.”

Buổi tối trở về, quả nhiên thấy Thẩm Triệt cùng hai cậu bạn đang chuẩn bị mở đĩa xem phim. Thẩm thiếu năm đó còn chào cậu: “Anh hai! Anh về đúng lúc ghê, cùng xem với em đi, còn chưa bắt đầu nè!”

An Gia Miện đứng ở cửa đổi giày, hỏi một câu: “Phim gì vậy?”

Thẩm Triệt lấy hộp DVD trên bàn trà: “《 Sát thủ A Nhất 》!”

An Gia Miện đứng trước cửa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn màn hình TV đã bắt đầu chiếu phim. Cậu bước hai bước vào nhà tóm lấy điều khiển dừng máy quay DVD. Ba cậu học trò nhỏ đều ngơ ngác.

Thẩm Triệt nói: “Sao vậy?”

An Gia Miện đoạt lấy hộp DVD: “Không thấy trên này viết R18 à?”

Thẩm Triệt ngó sang nhìn: “A, đúng rồi… viết bé xíu hà…”

An Gia Miện nhìn cậu bé tóc xoăn xác nhận cái logo phân loại bé xíu kia, lại cất mắt lên nhìn hắn, bộ dạng thật vô tội. Hắn cũng biết cái này không thể trách Thẩm Triệt, cuối cùng cũng chỉ lấy lại đĩa, lấy trong ba lô ra một đĩa khác: “Xem cái này đi.” Sau đó đi lên lầu.

Không bao lâu sau, dưới lầu truyền đến giọng nói của ba tên nhóc:

“Anh tớ giới thiệu toàn phim hay thôi! Cùng xem nhé!”

“Đúng rồi, phim hay, hay đến nỗi xem ngủ gật luôn…”

“Mặc kệ cậu đấy Thẩm Triệt, cậu xem một mình đi, tụi tớ về đây.”

“Ớ! Này! Đừng vậy mà, tớ xem một mình thì ngủ mất!”

An Gia Miện đứng trên lầu uống nước thiếu chút nữa đã phun cả ra. Cậu vẫn làm bộ điềm nhiên như không lén xuống lầu, quả nhiên chỉ còn lại một mình Thẩm Triệt đáng thương đang ngồi trên sô pha xem 《 Mảnh kí ức》. Cậu đi qua ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc: “Anh sợ em xem không hiểu, hai anh em mình cùng xem đi.”

Cậu bé họ nhà cẩu ngồi thẳng lưng, vui vẻ trở lại nói: “Chỗ này em xem không hiểu, rốt cuộc ai là người giết vợ của ông ta thế?”

An Gia Miện vừa kiên nhẫn giải thích, vừa nghĩ, tao đang bảo vệ tâm hồn nhỏ bé vừa ngu ngốc vừa đần độn của màu đấy có biết không. Mày đương nhiên không biết rồi.

Mày thì biết cái quái gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi