CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Nội dung kịch bản phim《Cái chết của chú cá bảy màu》 cũng không phức tạp. Họa sĩ trẻ tuổi mắc chứng tự kỷ Cổ Ấn bị chuẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối, người đại diện ôm tiền bỏ trốn. Cha mẹ Cổ Ấn cũng đã mất sớm, cậu chỉ còn hai người thân trên đời đó là chị gái Cổ Mi và em trai Cổ Trận. Sau khi cha mẹ qua đời, Cổ Ấn mắc chứng tự kỷ được thu xếp vào trong viện phúc lợi, Cổ Mi và Cổ Trận thì được gửi cho họ hàng ở xa nuôi dưỡng. Tuy Cổ Ấn vẫn nhớ rõ chị gái và em trai nhưng chị em hai người kia lại chưa bao giờ tới viện phúc lợi thăm cậu.

Khi được biết Cổ Ấn ấy vậy mà đã trở thành một họa sĩ nổi danh trong giới mỹ thuật, hơn nữa chẳng còn sống được bao lâu, hai người chị em kia liền lặn lội đường xá xa xôi tới tìm cậu. Cả hai người hiện tại đều lâm vào cảnh túng quẫn nhưng Linda, luật sư của Cổ Ấn tiết lộ, tình hình tài chính của Cổ Ấn bây giờ cũng rất nguy ngập. Tài khoản ngân hàng đóng băng, tài sản còn lại duy nhất của cậu hiện tại chính là tranh vẽ của chính cậu. Thế nhưng, Cổ Ấn nổi tiếng là vẽ rất ít. Nếu đem toàn bộ ba bản vẽ gần đây nhất ra bán đấu giá, tiền thu được cũng chỉ đủ để giúp đỡ khẩn cấp cho một trong hai người, Cổ Mi hoặc Cổ Trận. Hơn mười năm cuộc sống như người dưng nước lã đã khiến tình cảm ruột thịt giữa ba người hóa thành hư không. Hai chị em Cổ Mi và Cổ Trận sau đó còn vì quyền thừa kế bức tranh mà tranh chấp giành giật nhau. Luật sư Linda đứng ngoài nhìn cũng không chịu nổi bèn đề nghị, bây giờ hai người ở đây tranh giành thiệt hơn chi bằng làm bạn với Cổ Ấn khi cậu ấy vẫn còn chút thời gian thế này, để trước khi qua đời, cậu ấy có thể hoàn thành thêm vài tác phẩm.

Vậy là hai chị em cố nhẫn nhịn, giúp Cổ Ấn đi khắp nơi cho khuây khỏa tìm cảm hứng, thế nhưng hằng ngày Cổ Ấn lại chỉ chơi với chú cá bảy màu, bị ép ngồi trước giá vẽ cũng không thể vẽ được tranh. Cổ Mi cần tiền gấp để chồng đi chữa bệnh, Cổ Trận thì đang bị chủ nợ ráo riết đòi, hai người cố nhẫn nhịn với Cổ Ấn đã lâu rốt cuộc cũng bùng nổ. Cổ Ấn chấp thuận, chỉ cần để cậu đi Venice, cậu sẽ bắt đầu vẽ tranh.

Hai người kia đem một bức tranh đi bán đấu giá, cuối cùng, họ cũng chịu đồng ý cho Linda, cô luật sư riêng vẫn luôn theo Cổ Ấn suốt bao năm nay đưa cậu tới Italia tìm cảm hứng, cũng là hoàn thành cuộc hành trình cuối cùng của cuộc đời.

Tình tiết phim quay trong nước dừng ở đây. Trước tiên, phim tập trung quay hết những cảnh trong nước, sau đó thì chuyển sang Venice quay.

Ngày đoàn phim bắt đầu lễ bấm máy, Thẩm Triệt nhìn cành tượng ồn ào náo nhiệt trước mặt, bỗng dưng cảm thấy có chút khó dung hòa với mọi người xung quanh. Có thể bởi vì đã gần một năm trời cậu chưa tham gia đoàn phim, cũng có thể bởi đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với màn ảnh rộng, khó tránh được chút bồn chồn. Nhưng cũng không phải không có tin tốt. Trong đoàn làm phim, Thẩm Triệt cũng gặp lại anh giai quay phim trước đây ở chung phòng với cậu khi còn quay 《 Thiếu hiệp xin dừng bước 》. Vừa gặp nhau, hai người liền lao vào ôm một cái mạnh như gấu. Cả Phương Viên cũng ở đây, trong phim cậu ta đóng vai người em trai Cổ Trận.

Sau buổi lễ bấm máy, ngày hôm sau, phim nhựa chính thức vào quay. Thẩm Triệt chưa từng thấy Khải Mặc Lũng khi làm đạo diễn trông như thế nào. Cậu phát hiện Khải Mặc Lũng tuy luôn là một tay chơi phong độ phiên phiên, hào hoa phóng đãng, chơi bời chẳng thiếu trò gì nhưng ở trường quay lại nghiêm túc lạ thường. Những đạo diễn khác khi bão nổi đều chửi mắng người, riêng Khải Mặc Lũng chỉ nói một câu, “Đây là phim điện ảnh.”, ngụ ý, NG đều là phạm tội. Mọi người trong đoàn phim, nghe xong ai cũng câm như hến.

Ngày quay phim thứ ba, để chúc mừng tổng số lần NG của mình không quá năm lần, trong bữa chiều Thẩm Triệt đặc biệt lấy thêm cho mình một cái trứng kho ăn mừng. Đoàn phim ở trong một dãy nhà khách, cơm nước cũng đặt riêng ở gần đó. Thẩm Triệt tìm một ghế trống trong nhà ăn, cười chào hỏi hai diễn viên hợp tác ngồi đối diện.

Một người ngẩng đầu ngước nhìn cậu: “Cậu là diễn viên chính sao lại đi ngồi với đám diễn viên quèn chúng tôi thế này.”

Thẩm Triệt cũng không ngờ lại phải nghe câu nói không lấy làm vui vẻ gì thế này, cũng thấy mất tự nhiên, hai người đối diện liền cầm khay cơm đứng dậy đổi bàn khác. Thẩm Triệt chẳng hiểu tại sao, trợn tròn mắt nhìn theo bóng hai người kia, tâm nói, tôi đâu có chọc giận gì các anh chứ?

“Anh Thẩm Triệt.”

Thẩm Triệt nghe tiếng gọi quay đầu lại, thấy Phương Viên cầm khay cơm đi tới, trong lòng cũng dễ chịu hơn đôi chút, tâm nói may mà còn có bạn ở đây.

“Anh đừng để ý nha. Bọn họ chắc lại nghe nói linh tinh gì đó.” Phương Viên vừa ngồi xuống vừa nói, hiển nhiên cũng nghe được đoạn đối thoại vừa nãy, “Dạo này đoàn phim có mấy người nhàn rỗi buôn chuyện, đừng để ý họ.”

Thẩm Triệt nhíu mày: “Nhàn rỗi buôn chuyện gì?”

Phương Viên trợn tròn mắt, bộ dáng “anh chưa nghe nói gì sao”, ngần ngừ một lát mới hé miệng: “Em cũng chỉ tình cờ nghe được bọn họ nói chuyện thôi, họ nói anh là dựa vào quan hệ với Khải đại thủ mới được nhận vai chính…”

Thẩm Triệt nghe thế cũng sửng sốt, chớp chớp mắt, sau đó mới cười lắc đầu, lại tiếp tục ăn một miếng cơm thật to.

Phương Viên cẩn thận đánh giá vẻ mặt Thẩm Triệt, thấy cậu thanh niên tóc xoăn có vẻ như không việc gì, vẫn tiếp tục ăn như heo đói, cũng có chút ngoài dự liệu: “Anh Thẩm Triệt, anh không sao chứ?”

“Ừa.” Thẩm Triệt gật đầu, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, vỗ lưng Phương Viên, miệng đầy đồ ăn nhồm nhoàm nói: “Yên tâm, anh không sao.”

Đã từng trải qua đủ loại chuyện xui xẻo như bị mắng là độc dược rating, lại hơn ba trăm ngày không thể đóng phim, lời đồn đi cửa sau thế này cũng chưa thấm vào đâu cả. Mà bây giờ nghĩ lại, nếu thực sự đi cửa sau để có thể đóng phim, cậu cũng không có bài xích lắm. Biết làm sao được, cậu rất muốn được đóng phim, phim truyền hình cũng được, điện ảnh thì càng tốt, còn nếu không chỉ là phim ngắn thôi cũng đủ rồi, chỉ cần cho cậu có thể lại cảm nhận nhiệt huyết sôi trào khi được nhập tâm diễn xuất thì đi cửa sau thực ra cũng không phải tội ác tày trời gì…

Nghĩ tới đây, cậu không khỏi có chút thất thần, đôi đũa đang và cơm cũng dừng lại. Đột nhiên, cậu lại nhớ tới khoảng thời gian mới ra mắt, lời của An Gia Miện đã nói với cậu trong toilet sau bữa tiệc đóng máy phim 《Cú ném quyết định》ngày ấy.

Từ khi nào mà suy nghĩ của mình đã thay đổi như vậy? Cậu không biết biến chuyển này là tốt hay xấu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu nhận ra, những lời của An Gia Miện cũng không hẳn là sai.

***

“Anh có biết anh sắp chết rồi không?! Anh sắp chết đấy, biết chưa?! Trước đây anh luôn làm liên lụy chúng tôi, mỗi lần anh đi lạc, tôi và Cổ Mi lại phải chạy tới đường hầm xe lửa tìm anh. Ngay cả trong ngày sinh nhật tôi cũng không được yên ổn vì anh đi lạc. Tôi là em trai anh, anh đã khi nào làm được chuyện gì cho ra dáng anh trai chưa? Bây giờ anh sắp chết rồi, trước khi chết anh có thể làm được chút chuyện tốt có được không hả?!”

Người thanh niên tóc xoăn ngồi xổm bên cạnh sô pha, hai tay bịt chặt lỗ tai, chờ Cổ Trận trút giận xong mới hạ tay, nhìn qua bể cá cười cười với người em trai: “Anh có giúp em giả chữ ký của ba, cái lần em kiểm tra toán được 39 điểm đó.”

Phương Viên ngẩn người, nhìn Thẩm Triệt ngồi xổm phía sau bể cá nhìn mình cười. Đây không phải là vẻ tươi cười nên có của Thẩm Triệt, nụ cười kia thoạt nhìn vẫn dương quang xán lạn như vậy, nhưng để ý kỹ hơn mới thấy ánh mắt lại xám ảm đạm như tro tàn, giống như con thú nhỏ, biết cậu tức giận, muốn lấy lòng cậu nhưng lại không biết phải làm sao. Ánh mắt mang theo sự khẩn trương không dám thân cận. Nhìn một Thẩm Triệt như vậy, Phương Viên bỗng chốc đã quên mất lời thoại tiếp theo.

Khải Mặc Lũng hô CUT, nhân viên đoàn phim thấy Khải đại thủ bắt đầu lắc đầu, không ai bảo ai mà cùng nhỏ giọng nói: “Đây là phim điện ảnh.”

Lúc An Gia Miện đi ngang qua studio, nhìn một màn như vậy cũng bị tiếng đồng thanh ăn ý của đám nhân viên “Đây là phim điện ảnh” kia mà làm cho bật cười. Thẩm Triệt sau đó cũng cười rộ lên, trong ánh mắt thoáng cái lại đầy ắp tinh thần.

Ánh mắt xám ảm đạm như tro tàn kia như thể một ảo giác chỉ vụt qua, An Gia Miện lãnh đạm hừ một tiếng, đi qua cửa studio. Trợ lý mới tới xách túi đi theo sau ảnh đế, liếc nhìn qua phim trường, có vẻ như không có ai phát hiện An thiên vương từng đi ngang qua.

An Gia Miện ngồi chờ Khải Mặc Lũng trong phòng nghỉ. Cậu trợ lý đứng một bên nhìn An tiên sinh tựa người trên sô pha, nhắm mắt dưỡng thần. Cả căn phòng im lặng tới mức khiến người ta càng thêm bứt rứt khó chịu. An Gia Miện luôn luôn tỏ ra rất khách khí với trợ lý, nhưng có đôi khi vẫn khiến cho người ta có cảm giác áp bách giống như “Làm bạn với vua như chơi với hổ”.

“Không có việc gì thì cậu cứ ra ngoài đi dạo đâu đó đi, không cần trông tôi.” An Gia Miện nhắm mắt lại nói.

Cậu trợ lý như được đại xá, cuống quýt dạ vâng đi khỏi phòng nghỉ ngơi.

An Gia Miện mở mắt liếc nhìn cánh cửa vừa khép lại, sờ sờ khắp người một chút liền tìm được trong túi quần hai điếu thuốc mà sáng tay thuận tay lấy được của Jason,vừa đắc ý vừa tiếp tục sờ soạng, mẹ kiếp, quên mang bật lửa theo rồi! Lục tung cả phòng nghỉ lên cũng không tìm được một que diêm, An Gia Miện bực bội đứng lên, trong cơ thể lại đột nhiên đau dữ dội.

Dạo này những cơn đau dạ dày ập tới rất bất thình lình, An Gia Miện không chịu đựng nổi, khuỵu xuống đất, tay vịn lấy ghế sô pha cắn chặt răng.

Khốn nạn, sao lại đau đến thế này?! Ánh đèn cũng như đang chao đảo, An ảnh đế tựa người vào ghế, cực lực thở hào hển. Đúng lúc này lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng người.

“Anh Bob, anh thấy Khải đại thủ đâu không?”

Tiếng Thẩm Triệt?

“Không thấy. Bình thường đều ở trong phòng nghỉ ngơi mà.”

“Dạ, cám ơn anh.”

Đùa nhau đấy à?!

An Gia Miện cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực, vội vã chống người dậy, nhào tới chặn cả người trước cánh cửa phòng nghỉ, đưa tay xoay nắm cửa, khóa trái lại.

Thẩm Triệt bên ngoài sửng sốt, lại xoay xoay nắm cửa một cái mới phát hiện cửa đã bị khóa trái bên trong. Vừa mới rõ ràng còn mở mà. Cậu đưa tay gõ gõ: “Đại thủ?”

An Gia Miện cuộn người sau cánh cửa, đè chặt dạ dày đang đau quặn thắt, trong lòng chửi mắng: Thằng ranh con! Trong này là ông nội ảnh đế nhà mày đấy!

” Thẩm Triệt, cậu đang tìm Khải đại thủ à?” Bên ngoài có tiếng người gọi, “Đại thủ ở studio số 2 ấy.”

Cậu thanh niên tóc xoăn lúc này mới đáp tiếng bỏ đi.

An Gia Miện thở phào một hơi, có lẽ Thẩm Triệt gõ cửa làm cho anh ta hoảng hồn không ít. Lại nghĩ tới ánh mắt xám ảm đạm như tro tàn kia, cơn đau thống khổ ban nãy của An Gia Miện bỗng chốc đã tiêu tán.

Bảy năm trước, vào buổi chiều đoạn tuyệt kia, Thẩm Triệt cũng ngơ ngác đứng trong sân bóng rổ như vậy, cả người đều là bụi đất. Lúc ấy, An Gia Miện đi vào bến tàu điện ngầm, nhưng thực ra cũng không bỏ đi mà lại theo một lối khác vòng trở lại, đứng trong hiệu sách chỗ ngã tư nhìn cậu thiếu niên đứng dưới giỏ bóng rổ ở bên kia đường. Đương nhiên đó không xuất phát từ sự luyến tiếc không nỡ xa rời, mà chỉ là được trông thấy thằng oắt con cả ngày vô tâm vô phế, chẳng hiểu cái quái gì kia đột nhiên lại ủ rũ như vậy, một cảnh tượng phấn khích đến thế anh ta sao có thể bỏ qua được. Mãi cho đến khi hoàng hôn buông kín con đường, mẹ Thẩm Triệt người đeo tạp dề mới tìm được cậu nhóc. Cậu thiếu nhiên bướng bỉnh bị người phụ nữ đau thương cho ăn mấy cái bạt tai mới chịu theo về nhà.

An Gia Miện khép tờ tạp chí trên tay lại, liếc nhìn về phía trái banh màu cam lẻ loi lăn dưới rổ bóng, hừ một tiếng: “Đúng là não cá vàng!”

Đây đã là lần thứ ba Thẩm Triệt để quên bóng trên sân bóng rổ. Lần đầu tiên là khi An Gia Miện mới mua cho cậu nhóc trái banh còn chưa tới một tuần. An Gia Miện gặp Thẩm Triệt trong hiệu sách, cậu nhóc tóc xoăn mười bốn tuổi đang cùng một đám bạn học xem truyện tranh đăng trên tạp chí nhiều kỳ. Kỳ quái là cậu nhóc cả người bẩn hề hề, móng tay móng chân cũng đen xì. Thấy ông chủ tiệm đi tới dọn dẹp giá sách, An Gia Miện liền bước tới che lại cái móng vuốt đầy cáu bẩn khó coi của Thẩm Triệt, không thì thể nào ông chủ hiệu sách cũng cho xơi mấy chổi lông gà.

“Sao quần áo em lấm lem hết thế này?”

“A, em vừa chơi bóng rổ.” Tiểu Mạch Quắn ngước nhìn, toe toét cười.

An Gia Miện nhìn cậu nhóc từ đầu tới chân: “Vậy bóng đâu.”

Lúc này Thẩm Triệt mới “Á” một tiến vội vội vàng vàng chạy ra khỏi hiệu sách.

An Gia Miện nhìn chiếc cặp còn vứt bên dưới giá sách, đành phải cầm lên, lau sạch vết bẩn trên mặt rồi mang về nhà.

Lần đầu tiên Thẩm Triệt vẫn may mắn tìm được bóng rổ về, nhưng lần thứ hai lại không hên như vậy. Vì để quên trong sân bóng rổ trong công viên nên đến khi hai người tới nơi tìm không biết đã bị ai mang đi mất rồi.

An Gia Miện nhìn cậu nhóc mặt ỉu xìu, bèn xoa xoa đầu cậu: “Mua trái bóng mới là được mà.”

Cún bự đầu quắn ủ rũ cụp tai: “Đó là trái bóng rổ đầu tiên trong đời của em.”

Mẹ nó, mày lại còn văn vẻ thế nữa à. An Gia Miện thầm hừ trong bụng một tiếng. Còn trách được ai, tự trách cái đồ vô tích sự là mày đi.

Năm ngày sau, An Gia Miện vẫn tìm được trái bóng rổ về cho thằng nhóc vô tích sự kia. Thẩm-vô-tích-sự nhìn anh ta, ánh mắt phải gọi là sùng bái tột đỉnh.

“Sao mà anh tìm được vậy?!”

An Gia Miện tự rót cho mình một cốc nước, uống một ngụm xong mới trôi chảy nói: “Anh đi ngang qua công viên thấy chú quản lý dán thông báo có vật bị bỏ quên, anh đi hỏi thăm một chút, hóa ra có trái bóng của em luôn.”

“Oah, hay quá! Cũng phải nhờ anh tinh mắt mới thấy được nha!” Thẩm Triệt mạnh mẽ chụp lấy cánh tay An Gia Miện.

Bạn đang �

Tinh mắt này cũng phải dùng đến tiền cả đấy, An Gia Miện khinh bỉ trong lòng. Thế nhưng tính Thẩm Triệt chính là như vậy. Một khi đã sùng bái ai, người ta có đánh rắm nó cũng ngửi thấy như mùi nước hoa Chanel.

Thực ra, sau này nhớ lại, ngày đó là do An Gia Miện tìm lại đám trẻ con nhặt được trái bóng kia, mua lại với giá ba trăm đồng. Đúng là lỗ to, mua quả bóng mới cũng không mất nhiều tiền đến vậy. Lại nói, ai biết khi nào thì thằng ngốc này tay vừa mới cầm bóng đã lập tức quăng ngay đi đâu nữa chứ.

Đúng là cẩu không đổi được tính tình.

An Gia Miện ở lại trong hiệu sách thêm một lúc nữa, mãi đến khi toàn bộ con phố đã sáng đèn. Thẩm Triệt cũng không quay trở lại tìm bóng. Lúc này có mấy người trẻ tuổi đi ngang qua sân bóng rổ, có người nhặt quả bóng kia lên, mấy người chơi bóng ngay tại chỗ.

An Gia Miện nhìn mấy người kia chơi một lát liền dừng lại, chuyền bóng, có người quay ra bốn xung quanh vui đùa gọi to: “Ê! Bóng của ai nè?”

An Gia Miện nhìn về phía tiểu khu nhà Thẩm Triệt, không thấy bóng dáng cậu bé tóc xoăn đâu cả.

“Bóng của vị huynh đài nào nè. Nếu không ra nhận tụi tôi cầm về đấy nhé!”

An Gia Miện khép tờ tạp chí, định đi qua lấy lại bóng, nhưng đi đến ven đường đột nhiên lại khựng lại.

Mình làm sao thế này, vậy mà giờ mới nhận ra. Lần này không còn giống như trước đây nữa, Thẩm Triệt sẽ không thể tìm lại trái bóng rổ kia nữa rồi.

Bên kia đường là đám người trẻ tuổi đang nhai kẹo cao su xoay xoay quả bóng cam, có người cầm bóng nhét vào trong ba lô. Hai chiếc xe buýt đột nhiên chạy nhanh qua đường, đến khi nhìn lại, đám người trẻ tuổi kia đã đi thật xa, sân bóng lại vắng vẻ lạnh lẽo đến ảm đạm.

Đó là trái bóng rổ ta mất ba trăm đồng để chuộc lại, được lắm, Thẩm Triệt, cú này mày đánh đẹp lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi