CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Chiếc siêu môtô dừng lại trước con đường nhỏ bên ngoài gara. Tần Tu uể oải nhoài người nằm ra đầu xe, từ phía sau kính chắn gió nhìn Thẩm Triệt đang đứng chờ taxi ở ven đường. Tên kia đã đợi được mười lăm phút. Thật ra cũng không phải không đợi được xe trống mà là mỗi lần cậu vừa giơ tay ra ngăn xe lại thì đã bị người phía sau nhanh chân leo lên trước. Một tên đi tập tễnh đương nhiên sao mà đọ được với người khỏe mạnh, hai cẳng chạy như bay được cơ chứ.

Đây đã là lần thứ ba rồi. Tần Tu khẽ hừ lạnh, trước đây không biết ai đó còn khoác lác khoe với anh rằng người sống trong tòa nhà Đan Mĩ này toàn là dân trí thức, học thức cao, có thể cao đến nhường nào? Đi giành xe với một tên thương tật cấp chín, thế mà bọn họ cũng làm được. Cho dù là tên kia có diễn trò thì đồng cảm với cậu ta một chút thì chết ai?

Lại một chiếc xe thấy Thẩm Triệt phất tay mà đỗ lại ven đường. Lần này còn quá đáng hơn, bạn học Thẩm vừa mở cửa xe thì không biết từ đâu một gã đầu trọc lóc lao tới, nhảy vào trong xe trước.

Tần Tu ngồi thẳng lưng lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Thẩm Triệt. Cậu còn không bỏ quách cái đạo cụ trên chân kia ra mà xông lên cho hắn một trận luôn đi!

Thẩm Triệt khập khiễng giữ cửa xe lại, muốn nói lí lẽ với đối phương, nào ngờ trong cửa xe thò ra một cái tay gấu vươn tới chụp lấy lưng cậu mà dúi một cái. Bạn học Thẩm lập tức lảo đảo, nhân cơ hội này cửa xe đóng “phành” một cái rồi nghênh ngang mà đi.

Tần Tu miệng như muốn phun hỏa. Làm bộ làm tịch. Tôi xem cậu còn làm bộ được tới khi nào?!

Năm phút đồng hồ nữa trôi qua mà không có xe trống, Thẩm Triệt đứng ở ven đường lặp đi lặp lại động tác rút điện thoại ra xem giờ. Tần Tu hạ kính chắn gió trên mũ bảo hiểm: “Tên vô dụng.” lập tức khởi động xe. Chiếc môtô phân khối lớn dưới ánh mắt say mê của hai bảo vệ trong gara “Brừm” một tiếng rồi lao vút đi.

Tần Tu phóng đến một con đường ít xe cộ hơn ở phía sau tòa nhà Đan Mĩ, ngăn một chiếc taxi lại, giật cửa xe ra nói trực tiếp với tài xế: “Phía trước tòa nhà Đan Mĩ có một người tàn tật cần giúp đỡ. Phiền anh đi tới đó chở hắn.”

Lái xe gãi đầu bối rối, nhận một tờ tiền mệnh giá lớn màu phấn hồng từ tay lái lãnh khốc kia. Tần Tu đóng cửa xe lại ra hiệu về phía sau cho tài xế, ý bảo mình sẽ đi theo sau xe taxi.

Rốt cuộc ngồi vào ghế sau trong taxi, bạn học Thẩm khổ tận cam lai tự đáy lòng cảm khái rằng trên đời này quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt. Lúc này đây khi có người định tới tranh xe như mọi lần thì chú tài xế mập mạp quả quyết cự tuyệt luôn. Thiện cảm với chú tài xế của cậu càng tăng thêm gấp bội, mồm miệng nhanh nhảu bắt chuyện rối rít.

Ra khỏi chung cư Đan Mĩ là một con đường cái thẳng tắp. Suốt dọc đường Tần Tu đành phải giảm tốc độ mà đi theo sau xe taxi kia, chuyện này đối với siêu môtô phân khối lớn mà nói là chuyện cực kỳ uất hận. Trên đường có một chiếc Suzuki K8(1) màu lam lướt qua.

Hai cậu thanh niên cưỡi trên chiếc xe của Nhật kia khi trông thấy chiếc xe đua BMW 1000cc đều khó tránh khỏi kinh diễm, nhưng lại thấy con dã thú hấp dẫn kia lại đi với tốc độ của rùa bò, nên không biết điều mà huýt gió chế nhạo, đến trước mặt Tần Tu thì bật ngón cái lên rồi chỉa xuống đất. Tần Tu không thèm để ý đến tiếng cười nhạo của hai kẻ kia, tuy nhiên trong đầu lại thầm lôi giấy bút ra ghi thêm một món nợ nữa lên người cậu chàng họ Thẩm nào đó.

Phía trước là đèn xanh đèn đỏ, dòng xe cộ cứ từ từ tiến lên. Mục tiêu đang ngồi ghế sau taxi, một cánh tay với nước da màu tiểu mạch đột nhiên thò ra bên ngoài cửa sổ xe. Tần Tu trợn mắt nhìn một chiếc ô tô khách đang cố vượt lên “Kít” một tiến len vào sát bên cạnh chiếc taxi kia, thân xe cách cánh tay Thẩm Triệt đang thò ra ngoài kia chưa tới một ngón tay. Như thấy anh cả người đều đổ mồ hôi lạnh, cái cánh tay màu tiểu mạch vô phép tắc kia lúc này mới rụt trở về.

Đầu óc của người này, có thể đừng làm những chuyện khiến người ta thót tim như vậy nữa không? Ý thức an toàn giao thông kém cỏi như vậy, bị anh đụng cho một lần còn chưa sáng mắt ra sao! Bạn học Tần hung hăng chau mày, tôi đúng là nên đâm cho cậu vài lần nữa để cho cậu khắc sâu vào não mới được!

Chú tài xế vừa cùng cậu nhóc mặt mũi rạng rỡ như dương quang trò chuyện, vừa quan sát phía sau qua kính chiếu hậu. Lúc chú đúng hẹn đón được khách không bao lâu thì chiếc môtô BMW kia đã đi theo đuôi ngay từ chỗ xe tách khỏi giao lộ.



Giờ phút này trên đường Bắc Tân rộng rãi trống trải chạy xuyên dài xuống dưới, một chiếc Porsche 911(2) màu rượu champage đang diễu võ giương oai, ngăn cản đường đi của chiếc Suzuki K8. Mặc kệ chiếc xe đua hai bánh vọt trái vọt phải muốn vượt qua thế nào, chiếc xe thể thao bốn bánh thì cứ xoay ngang hết bên này rồi lại bên kia không cho người vượt qua.

Hai người cưỡi trên chiếc Suzuki K8 bắt đầu thay nhau chửi má nó. Lúc này từ lối vào đường hầm truyền tới một tiếng gầm rú của động cơ xe phân khối lớn khác. Gương chiếu hậu của chiếc K8 phản chiếu ánh đèn hoa lệ dị thường của chiếc siêu môtô BMW. Hai tay đua ngồi trên chiếc K8 trợn trừng mắt, đèn của chiếc S1000RR sáng lên như cặp mắt dã thú giữa bóng đêm, từ dưới hầm đường bộ gầm rú mà bổ nhào tới.

– Đây là cái máy cày vừa nãy đúng không?

– Không thể nào ….

“Kít.”

Cửa kính chiếc Porsche 911 hạ xuống, một ngón cái thò ra rồi quay đầu hướng xuống đất, hướng về phía chiếc siêu môtô đang tiến tới gần kia.

Tay đua cưỡi chiếc K8 đang làm khán giả mắt thấy chiếc Porsche làm thế thì cũng bắt chước theo, đột nhiên lách sang làn đường bên trái chèn ép chiếc S1000RR, gần như muốn ép sát chiếc siêu môtô kia vào vách đường hầm, sau đó …

Sau đó chiếc siêu môtô kia bị ép sát đến vách hầm, ma sát đến tóe ra những tia lửa, nhưng một-chút-cũng-không-giảm-tốc-độ!

Bạn học Tần, người từng nắm vô-lăng của chiếc Bugatti Veyron(3), trong lúc đang đem hình ảnh kiêu ngạo đầy phong độ của mình lưu lại cho hậu thế chiêm ngưỡng, trong đầu thì lại nghĩ: tên kia nếu biết mình giúp cậu ta đón xe thì sẽ nghĩ thế nào? Có khi nào cho rằng mình có ý với cậu ta không?

– Gâu gâu! Chủ nhân, anh đúng là người yêu của tui mà!

Trong đầu hiện ra hình ảnh con chó lông vàng đang thè lưỡi vẫy đuôi, Tần Tu không nhịn được mà ớn lạnh cả người. Đây là tôi đồng cảm với người tàn tật thôi đấy nhá…

– Gâu gâu! Chủ nhân, xin hãy xén lông cho tui đi! >w< Hừ, Bây giờ cậu muốn tôi xén lông sao? Tôi trước đây gọi cậu như thế nào cậu còn nhớ không? Chết tiệt thật! Mình đang nghĩ cái quái quỷ gì không biết nữa! Thẩm Triệt, cậu đừng có như cái âm hồn không tan như thế nữa?! Cùng lúc đang nghĩ như vậy, chiếc môtô phân khối lớn lại liên tiếp vượt qua N chiếc xe khác, cứ thế mà ngênh ngang đi xa. Xe taxi cứ vậy thẳng tiến tới Học viện điện ảnh Canh Lâm, dừng lại trước tòa nhà của khoa diễn xuất. Thẩm Triệt rút tiền ra trả nhưng chú tài xế không nhận: “Tiền xe bạn cậu đã trả giúp rồi.” “Ơ?” Thẩm Triệt chớp chớp mắt mấy cái, “Chú chắc chứ?” “Ừ.” lái xe khẳng định gật gật đầu, “thực ra là bạn của cậu bảo tôi đến phía dưới tòa nhà Đan Mĩ đón cậu.” Thẩm Triệt vẻ mặt hoang mang bước xuống xe, nhìn theo chiếc taxi nghênh ngang đi ra, thấy biển quảng cáo trên nóc chiếc xe mới chợt hiểu ra. Trên biển quảng cáo là công ty taxi gần đây có đẩy mạnh dịch vụ gọi điện thoại hẹn trước. Nhất định là Hạ Lan Bá sư huynh giúp cậu gọi điện thoại cho công ty xe taxi đó rồi. Thẩm Triệt cười, khoác ba lô lên vai. Cảm giác có bạn thân thật hạnh phúc! Tần Tu đứng ở lan can trên sân thượng tầng ba, cúi đầu nhìn thấy cậu thanh niên đầu quăn chân tập tễnh nhưng mặt sáng lạn dương quang đi vào tòa nhà thì bĩu môi. Lại bán manh, ở đây không có người, cậu bán manh cho ai xem hả? “Tần Tu. Sao còn chưa lên?” Tần Tu nghe tiếng gọi thì quay đầu lại. Nam giảng viên đeo kính không gọng đang từ cầu thang đi lên, quay về phía sân thượng liếc một cái: “Có gì hay mà nhìn vậy?” Tần Tu thản nhiên nhún vai, sóng vai cùng thầy giáo đi lên tầng. “Đúng rồi, em không phải cũng rất hứng thú với ***g tiếng sao? Mới đây có một bộ phim cũng không tồi, tác phẩm của một đạo diễn mới người Tây Ban Nha, muốn tới Canh Lâm tham gia một buổi triển lãm điện ảnh. Đạo diễn Tống muốn dựa vào người quen để tìm một người mới, tôi cảm thấy em rất phù hợp, nếu muốn tôi sẽ giới thiệu em đến thử xem sao…” Lúc Thẩm Triệt tập tễnh leo lên cầu thang vừa vặn nhìn thấy hai bóng lưng đang sóng vai bước lên lầu, một người đương nhiên là Tần Tu, người còn lại là giảng viên môn lời thoại của khoa diễn xuất, Uông Tuấn. Cánh tay Uông Tuấn đưa lên khoác trên vai Tần Tu, động tác thoạt nhìn có chút không tự nhiên. Dù sao với chiều cao một mét tám lăm của Tần Tu không phải ai cũng có thể dễ dàng với tới được. Tần Tu là người được yêu thích nhất trong khoa, có quan hệ tốt với giảng viên cũng không có gì quái lạ, nhưng có thể thân mật đến mức có thể khoác vai bá cổ thế này vẫn làm cậu rất bất ngờ. Mọi người đều nói Tần Tu là băng sơn mỹ nhân chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn mà không thể đùa giỡn được, nhưng thực ra cùng với Uông Tuấn thân mật khoác vai thế kia cũng không thấy Tần Tu có phản ứng bất mãn nào. Nếu nói như vậy, mấy lời đồn đại đúng là lại nói quá lên rồi. Có lẽ thật sâu bên trong Tần Tu cũng là một người có thể ở chung được. Thẩm Triệt chán nản thở dài một hơi. Khoác vai bá cổ hay cái gì tương tự sao, đúng là mơ ước viển vông rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi