CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Tần Tu liếc mắt nhìn về phía cậu thanh niên tóc xoăn vẻ mặt có chút ngẩn ngơ đang bên cạnh, nhướn mi hỏi: “Cậu không phải là fan của anh ta sao. Không đến xem à?”

“Tôi không phải fan của anh ta.” Thẩm Triệt nói, nhíu mày kiên định.

Tần Tu cười nhạt: “Ngay cả bộ phim rác rưởi đầu tay của anh ta cũng cất giữ, còn biết tường tận lộ trình được thông báo hàng ngày của anh ta, không phải fan thì là cái gì?”

Thẩm Triệt không quay sang nhìn Tần Tu mà chỉ nhìn đám đông đang dồn lại đen đặc bên dưới, nét mặt có chút đăm chiêu: “À, Tần Tu này, anh có bao giờ nghĩ tới cảm giác trở nên nổi tiếng nó như thế nào không?”

Chỉ vì có thể được tận mắt nhìn thấy anh một lần, mặc kệ mặt trời chói chang, bấp chấp mưa to gió lớn vẫn chờ đợi một bước cũng không chịu đi. Bị cảm nắng hay cảm mạo cũng không tiếc, thậm chỉ nửa đêm ngày mùa đông rét muốt vẫn chờ đợi ở ngoài sân khấu, chỉ vì có thể sớm hơn một chút, gần hơn một chút được nhìn thấy anh. Thức trắng đêm lên mạng để ngồi bầu chọn cho anh, chỉ để anh có thể giành được mấy danh hiệu không mấy giá trị như “Nam nghệ sĩ được phái nữ yêu thích nhất.” hay thậm chí là danh hiệu “Người yêu trong mộng hoàn hảo nhất.” … Được nhiều người đứng mỏi chân trông ngóng, chờ đợi, điên cuồng truy đuổi đến cuối cùng thì cảm giác thành công đó như thế nào mà hấp dẫn vô số người trẻ tuổi đi vào Canh Ảnh, hướng về Tinh Bang, Quan Triều, MEG, tham gia đủ loại đủ kiểu các cuộc tuyển chọn nhan sắc, chỉ tâm tâm niệm niệm tương lai sẽ trở thành một ngôi sao được trăm ngàn người hâm mộ?

Tần Tu khoanh tay hừ lạnh một tiếng: “Nổi tiếng rồi sẽ biết.”

Thẩm Triệt nhìn về phía Tần Tu. Hai người họ đều đang ngóng ra biển người như sóng triều ập tới quảng trường nhưng biểu cảm lại hoàn toàn khác nhau. Cậu thì vừa nhỏ bé lại đầy ao ước, còn Tần Tu lại rất bình thản quan sát, giống như một con chim cắt kiêu ngạo. Mặc dù chỉ là con chim nhỏ xinh yếu ớt trước mặt chim ưng oai phong hùng mạnh, nhưng không hề sợ sệt, bởi vì chim cắt là thợ săn nhanh nhất trên bầu trời. Anh biết chính mình sớm muộn gì cũng có thể đuổi theo con chim ưng kia.

“Vậy anh cố lên nha,” Thẩm Triệt cười cười, “An Gia Miện hai mươi lăm tuổi đã đạt danh hiệu ảnh đế, anh còn có năm năm nữa.”

“Cậu cảm thấy tôi không làm được?” Tần Tu nghiêng đầu đánh giá cậu, nói có vẻ mất hứng.

“Ha ha, không dám.” Thẩm Triệt cười pha trò, trong lòng thực ra rất muốn hỏi, anh rõ ràng đã có cơ hội kí hợp đồng với Tinh Bang, vì sao lại không nắm lấy?

Tần Tu đặt hai tay lên thành cầu, hơi cúi lưng nhìn về phía quảng trường đông nghìn nghịt người phía xa xa: “Cậu đoán xem ở đó có bao nhiêu người?”

Thẩm Triệt nhún vai: “Chẳng biết nữa, ba -bốn ngàn? Hay bốn – năm ngàn người?”

Tần Tu đứng thẳng lưng dậy: “Coi như anh ta có năm ngàn đi. Được rồi, vậy tôi sẽ khiến số người vượt gấp đôi con số này.”

Thẩm Triệt nghẹn họng trân trối nhìn Tần Tu. Khi anh ta nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ khiến số người vượt gấp đôi con số này”, bâng quơ nhẹ nhàng tựa như ghi sổ cho mình vậy. Cảm giác không thể không ngưỡng mộ này lần thứ hai lại ùa tới, Thẩm Triệt yên lặng chăm chú nhìn nửa mặt nghiêng nghiêng của Tần Tu. Gương mặt xinh đẹp này khiến cho đám người nhiều chuyện trong Canh Ảnh dùng từ ”hoa khôi trường” để trêu chọc lại khiến cho cậu lần đầu tiên trong đời hiểu được thế nào là “Yến tước an tri hồng hộc chi chí(1)“. Chim cắt là thợ săn nhanh nhất trên bầu trời, cậu suýt chút nữa đã quên đây là thợ săn duy nhất có thể săn lại chim ưng. Cậu sao lại đi chờ mong con chim cắt này đuổi theo con chim ưng kia chứ.

(Yến tước an tri hồng hộc chi chí: ý là chim sẻ (yến tước) thì sao hiểu được chí lớn của hồng hạc)

Cậu cũng muốn đuổi theo con chim ưng kia. Những đêm khuya một mình ngồi xem phim của An Gia Miện cậu thực sự có những ý nghĩ như vậy. Lúc ở khoa diễn xuất, cảm giác mới mẻ khi được vào một vai thuyết minh cũng khiến cậu sục sôi ý chí chiến đấu. Nhưng khi thấy dòng người đổ tới nơi này đông như vậy, tất cả đều vì An Gia Miện mà điên cuồng, giữ vững được bình tĩnh quả thực rất khó khăn. An Gia Miện luôn luôn là tiêu điểm giữa một đám đông người. Thẩm Triệt thực ra trong lòng cũng hiểu nếu đem so sánh với An Gia Miện thì mình đúng là quá mức tầm thường. Nhưng Tần Tu thì không như vậy. Anh ta cũng là vật phát sáng, so với ánh sáng ôn hòa của An Gia Miện thì còn thu hút ánh mắt người khác hơn. Cậu thậm chí cảm thấy rằng, nếu Tần Tu muốn ngàn vạn người bấp chấp trời nắng chói chang hay mưa to xối xả để ngắm nhìn thì anh ta chỉ cần cười một cái là có thể…

“Có thể làm được không?” Nghe thấy tiếng thì thầm của chính mình, trong ***g ngực lại có chút mất bình tĩnh mà nhịp tim lại dồn dập. Một người là Tần Tu đang đứng cạnh, một người là An Gia Miện ở tít xa, bất kể là ai nhìn vào chắc chắn cũng sẽ cười nhạt rằng, với địa vị của Tần Tu hiện tại, ngay cả một chút tư cách khiêu chiến với An Gia Miện cũng không có.

“Cái tên fan cuồng này còn cố gắng bảo vệ thần tượng nữa đấy.” Tần Tu bỗng nhiên quay về phía Thẩm Triệt, khiêu khích cười: ” Tôi nghe liền càng muốn tiêu diệt anh ta tới mảnh-giáp-không-còn.”

Ánh chiều tà nhuộm hồng nét cười vừa lướt qua, mang theo ngạo khí không chịu thua kém nhưng cũng đặc sệt tính trẻ con. Thẩm Triệt chỉ cảm thấy ***g ngực chấn động, trái tim đập điên cuồng mà không hiểu lí do. Tuy rằng đây chỉ là một nụ cười khiêu khích nhưng đây là lần đầu tiên Tần Tu cười với cậu. Nụ cười cmn đầu tiên à nha!

Băng sơn mỹ nhân vừa dứt lời liền bước đi, hướng về phía chiếc môtô đang đỗ ở ven đường, bộ dáng tiêu sái, không gì có thể lưu luyến. Thẩm Triệt không tin nổi tự nhéo má một cái, đúng là mơ rồi, nếu không Tần Tu làm sao lại có thể tự nhiên cho cậu một viên kẹo đường như thế chứ?Cái này giống như việc bạn cho là cả tổ kịch ai cũng phải tự chuẩn bị bữa trưa cho mình, nhưng lại phát hiện trong tay đang ôm một hộp sôcôla Perrero(3) màu vàng chói lọi, phải nói là mừng đến phát điên luôn ý chứ!

“Thẩm Triệt!”

Nháy mắt đã lại nghe thấy giọng nói bực bội của Tần Tu. Thẩm Triệt hồi phục tinh thần, lại thấy Tần Tu rất không kiên nhẫn ném cái nón bảo hiểm vào trong lòng cậu.

“Nhăn mặt gì vậy? Nhìn ghê tởm thế cơ à?”

Tần Tu vẻ mặt chán ghét khiến Thẩm Triệt cũng đổ mồ hôi đầy đầu. Cái động tác ngu ngốc như vậy tất nhiên là rất ghê tởm rồi, mau mau chóng chóng đội mũ bảo hiểm vào không dám cãi nửa lời.

Ngồi ở sau lưng Tần Tu, Thẩm Triệt không muốn bỏ qua cơ hội mà vất vả lắm quan hệ hai người mới hòa thuận lên được một xíu thế này, thế là bèn đào bới trong đầu tìm đề tài nói chuyện: “Chẳng lẽ anh không từng hâm mộ ai sao? Ảnh đế, ảnh hậu hay gì gì đó chẳng hạn?”

“Không có.” Tần Tu lãnh đạm nhún vai, “Tại sao phải hâm mộ? Hâm mộ một người thì sẽ chỉ biết bắt chước người đó, ngược lại, chỉ mãi mãi sống dưới cái bóng của người đó thôi.” Nói xong liền liếc mắt nhìn người đang ngồi phía sau qua gương chiếu hậu, “Giống như cái động tác lật cổ tay đem mũ bảo hiểm đội lên đầu kia của cậu, vừa nhìn là biết học của An Gia Miện.”

Thẩm Triệt lắp bắp kinh ngạc, hoàn toàn không nhận thức được mình lại theo bản năng bắt chước cái động tác kia của An Gia Miện. Mà lời nói kia của Tần Tu mới là điểm chính yếu. Cậu thực sự bắt chước An Gia Miện quá nhiều sao? Hoảng hốt khi lại nghe thấy giọng nói đầy chế nhạo của Tần Tu:

“Không phải nhăn mặt kia cũng là học từ thần tượng đấy chứ?”

Thẩm Triệt im lặng nhìn bóng Tần Tu phản chiếu qua chiếc gương xe, gần như không thể tin được vào mắt của mình, thế mà …. lại cười!

Cái cảm giác giống như nhảy bungee(4) xuống địa ngục rồi bật trở lại thiên đường này, đúng là nghẹt thở quá đi!

“Tôi mời anh ăn cơm nhé!” Giây tiếp theo, Thẩm Triệt nói ra câu này mà không hề suy nghĩ, lời thốt ra rồi mới nhận ra lời mời đầy kích động kia rõ ràng là rất khả nghi: “Hợ, coi như là đáp lễ, cảm ơn anh đã chở tôi, haha.”

Tần Tu hừ lạnh một tiếng, lập tức nhìn ra ý đồ muốn tiến một bước phát triển mối quan hệ này, sao có thể lộ liễu đến vậy chứ, đang định đáp trả một câu: ” Ăn ở mấy cái máng lợn ấy rồi về mua thuốc à?”, nhưng nhìn thấy cặp mắt chờ mong lấp lánh phản chiếu trong gương chiếu hậu thì lời nói ra khỏi miệng lại biến thành: “Mời tôi ăn gì?”

Thẩm Triệt phấn chấn hẳn lên, ngồi thẳng lưng lại: “Nhớ có lần tôi với anh rằng phía sau tòa nhà Đan Mĩ có một phố ăn vặt không. Ở đó có một nhà hàng bán cơm rang siêu ngon luôn! Cá là anh sẽ thích!”

Tần Tu lưỡng lự giật giật khóe miệng. Đúng là con cún lông xù, cái bộ dạng dương quang xán lạn đến dường này, chỉ cười với cậu một cái mà có thể vui sướng đến mức này sao? Cái tên không có khí phách này, đổi lại nếu là thần tượng cười với cậu một cái, chắc cậu lên cơn đau tim luôn ấy nhỉ … Nghĩ đến đây Tần Tu chợt nhíu mày, cái cảm giác khó chịu không sao hiểu nổi này là sao vậy?

“Này, Thẩm Triệt,” Tần Tu quay đầu lại không chút tế nhị nào hỏi, “Cậu muốn mời tôi ăn cơm, hay là muốn nhìn thấy thần tượng. Còn rề rà là không trông thấy anh ta nữa đâu đấy.”

“Đương nhiên là mời anh đi ăn cơm rồi! Đi thôi!”

Hoa khôi trường hài lòng khi nghe thấy câu nói đầy cảm động kia, khóe miệng bí mật nhếch lên một cái, hừ, thế còn nghe được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi