CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Lời nói của Jason mất một lúc lâu mới thấm được vào đầu của Thẩm Triệt. Ngay lập tức có thể cho cậu được gặp An Gia Miện?…… WTH? Cậu thế nào lại không nghĩ ra, việc Jason xuất hiện trong bệnh viện không thể nào là ngẫu nhiên được! Cách giải thích duy nhất đó là An Gia Miện cũng ở trong này. Nghĩ đến đây, cậu thanh niên tóc xoăn không kìm lòng được mà ngồi thẳng người lại, ánh mắt nhìn đăm đăm ra ngoài phòng bệnh, tưởng tượng đến việc có lẽ An Gia Miện đang ở cùng một tầng với các cậu, thậm chí có thể là ở ngay phòng bên cạnh, cậu lại không cách nào bình tĩnh được.

Bốn năm rồi, trong bốn năm này ngoài nhìn thấy hình dáng An Gia Miện trên TV, Internet hay tạp chí, bọn họ đương nhiên chưa bao giờ được gặp mặt. Hiện tại người đàn ông này xác nhận với cậu rằng, An Gia Miện và bọn họ chỉ cách mấy chục mét…

“…Anh ta nằm viện sao?” Thẩm Triệt lúng túng hỏi, nhớ lại dòng người như thủy triều đổ ập xuống quảng trường buổi chiều hôm đó.

“Không có gì to tát cả. Chỉ cảm mạo chút xíu thôi.” Jason đáp, nói xong khóe mắt còn liếc về phía gương mặt nhăn nhó của Tần Tu, chậm rãi rít một hơi thuốc, bồi hồi nói như có thâm ý sâu xa, “Sức mạnh của thần tượng đúng là không thể khinh thường được nha. Muốn có sức ảnh hưởng như vậy thì tự mình trước tiên cũng nên trở thành một ngôi sao khiến muôn người ngước nhìn đi.”

Lời khiêu khích lộ liễu trắng trợn như vậy không có gì bất ngờ khi đổi lại được ánh nhìn đằng đằng sát khí của Tần Tu. Jason âm thầm đắc ý nhún nhún vai, thầm nghĩ, cậu đúng là rất xuất sắc, giữa đám người vây xung quanh kia, tôi không hề nghi ngờ gì mị lực cùng sức cuốn hút của cậu, nhưng khi đem treo cùng với một đám ngôi sao trên bầu trời kia thì cậu, dù có chói mắt thế nào cũng chỉ là một đốm sáng nhỏ nhoi trên mặt đất thôi.

Thực ra, anh không sao hiểu nổi vì sao Tần Tu năm lần bảy lượt đều từ chối cành hồng mà Tinh Bang Entertainment tung ra. Lúc đầu anh nghĩ rằng những bông hoa cao quý lãnh diễm đều kiêu ngạo như vậy, nhưng anh tự thấy mình đối với Tần Tu rất kiên nhẫn và thành ý, thế mà đối phương vẫn cứ thờ ơ như vậy, điều này quả thực không sao hiểu nổi. Vậy thử khích tướng xem sao. Nói xong lại quay sang Thẩm Triệt thúc giục: “Cậu suy nghĩ đến đâu rồi?”

Chiêu này nói không chừng lại có thể thành công. Bởi vì vừa dứt lời thì anh liền thấy Tần Tu quay sang nhìn Thẩm Triệt vẫn còn hồn vía treo trên mây, cái ánh mắt nhìn như muốn đổ máu kia quả thực trắng trợn đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thẩm Triệt cũng không nhận ra ánh mắt Tần Tu đang ở đâu, chỉ cứng nhắc ngồi trên sô pha, đầu óc chạy lòng vòng một lúc lâu, rốt cuộc cũng thở dài một hơi, hai tai ôm lấy đầu gối: “Cám ơn, nhưng tôi không thể,” Cậu nhìn về phía Tần Tu bên cạnh, “Tôi nghe anh ấy.”

Điếu thuốc trên miệng Jason lập tức rơi xuống đất, ngay cả Bội Hi đang dự tính sẽ được chế nhạo một phen cũng bất ngờ.

Tần Tu kiêu căng quay đầu lại, dựa vào sô pha, thản nhiên nhìn Jason.

“OK, OK. Các cậu thắng.” Jason rốt cuộc phải thỏa hiệp, giơ tay lên đầu hàng, “Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ, Tần tiên sinh? Chuyện đến mức này rồi, xin lỗi cậu không nhận, tiền cậu cũng không muốn. Vậy cậu nói xem, phải giải quyết thế nào?”

Thẩm Triệt quay sang Tần Tu, nhỏ giọng hỏi: “Ừ, vậy anh rốt cuộc muốn làm gì?”

“Xin lỗi thì có ích gì, tiền thì có lợi gì.” Tần Tu cúi đầu liếc cái chân bó như đòn bánh tét của Thẩm Triệt, buồn buồn nói.

” Dẫm thì cũng dẫm rồi.”

Thẩm Triệt quả thực muốn chết. Anh đang đùa đấy à? Nhưng… Tại sao khi thấy Tần Tu như vậy, cậu lại thấy yếu lòng nhỉ?

Jason nhất thời cũng dở khóc dở cười. Tần đại mỹ nhân oán giận cau mày, nhìn chằm chằm chân Thẩm Triệt, bộ dạng so đo muốn chết, thấy vậy thì không khỏi cười rộ lên: “Thế… Tôi để cậu giẫm lại nhé?”

“Tôi không biết cái này có gì đáng cười nhỉ.” Tần Tu khi hiểu ý đối phương thì đen mặt, chỉ vào cái chân bị thương của Thẩm Triệt, giọng giận dữ: “Anh có biết cái chân này bây giờ quan trọng với cậu ta thế nào không? Anh cho tôi dẫm lại sao? Tôi đem chân anh nghiền nát thì cũng có tác dụng gì. Chân cậu ta có thể đứng lên chạy nhảy được luôn sao?”

Thẩm Triệt kinh ngạc nhìn Tần Tu cả người đang tản ra khí áp thấp, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần.

“Tôi hiểu.” Jason hòa nhã gật đầu, “Nhưng hiện tại chuyện đã như vậy, cậu có bực tức cũng chẳng ích gì.”

“Không ích gì, nhưng tôi vẫn cứ tức giận thì sao.” Tần Tu rành rọt nói từng chữ. Bội Hi cảm thấy tầm mắt đối phương quét ngang qua nhưng cũng không dám nói nửa lời. Tần Tu liếc người phụ nữ đang ôm chiếc túi Hermes: “Tại sao trên thế giới này lại có người như thế nhỉ. Có thể tùy ý mà dẫm đạp lên cơ hội của người khác? Nếu cô ta không phải phụ nữ tôi đã sớm đá gãy xương sườn của cô ta rồi.”

Những lời này là nói thật. Bội Hi tái xanh mặt, quay ngoắt lại muốn nổi cơn nhưng lại đụng phải ánh mắt xinh đẹp nhưng lạnh lùng tàn nhẫn kia, chỉ biết há miệng thở dốc không thốt ra lời.

Jason dúi điếu thuốc xuống gạt tàn: “Tôi có thể đền bù được không?”

Tần Tu đảo mắt liếc anh một cái, khôi phục lại vẻ băng sơn không sao sánh nổi: “Tôi mong là vậy.” Anh đứng lên, ” Đợi điện thoại của tôi.”

Thẩm Triệt đứng dậy theo, rồi lại nghe thấy Jason giữ Tần Tu: “Tôi sẽ chờ điện thoại của cậu, nhưng cậu thật sự không định cân nhắc một chút sao, chuyện kí hợp đồng?”

Tần Tu quay đầu lại, lãnh đạm liếc Jason một cái, ánh mắt lơ đãng xẹt qua Thẩm Triệt: “Tôi không muốn làm cái bóng của An Gia Miện.”



Jason vừa hút thuốc vừa nhìn cánh cửa vừa mới đóng sập lại kia, bật cười. Bội Hi thấy thế liền trỏ một cái vào mũi ông chồng còn đang rất thích chí của mình, nhíu mày có chút bất an: ” Anh có thấy là Tần Tu này rất giống một người không?”

Jason thu hồi ánh mắt, bật cười khiến tàn thuốc trong chiếc gạt tàn khẽ run rẩy bay ra. Phòng bệnh VIP không cho phép hút thuốc, gạt tàn này cũng là vật Jason mang theo bên mình. Thực ra đó là cho An Gia Miện. An đại thiên vương do áp lực công việc nên đã tập thành thói quen hút thuốc. Nhưng để đề phòng bị đám paparazi chụp trộm được, ảnh hưởng đến hình tượng cao quý không giống người phạm tục của ảnh đế An nên tất cả thuốc lá, bật lửa, ngay cả cái gạt tàn này đều do anh với trách nhiệm là người quản lý phải cầm lấy. Quả thực có chút giống với cái túi đeo bên người đại thiên vương.

“Giống ai?” Jason hỏi, “Anh thật không nghĩ ra ai.”

Bội Hi nâng cằm, có chút đăm chiêu: “Lúc đầu tiên em gặp cậu ta ngoài thang máy đã nghĩ ngay đến Mễ Huệ.”

Điếu thuốc của Jason bên cạnh chiếc gạt tàn khẽ run lên một chút, biểu tình cũng có chút kinh ngạc: “…….Em đừng nói là, thật sự giống sao.” Nhớ tới mỹ nhân từng làm kinh diễm khán giả trước kia thật không khỏi thương cảm cho hồng nhan bạc mệnh. Rồi lại hỏi Bội Hi, “Giống điểm nào?”

Mễ Huệ ngày đó cũng chỉ tham gia đóng vài bộ phim truyền hình, được công chúng biết đến cũng chưa tới ba năm, phim điện ảnh cũng chưa tham gia bộ nào thì đã chết trong một trận lở tuyết. Từ lâu cũng đã nhạt nhòa trong trí nhớ của khán giả, Bây giờ có lẽ cũng chỉ có đám người bọn họ luôn lẩn quẩn trong cái giới giải trí này là còn nhớ rõ từng có một cái tên như vậy.

Bội Hi khoanh tay, đắc ý cười: “Nói gì thì nói, vợ anh cũng là số một trong cái khoản tin tức giải trí cơ mà. Chuyện của Mễ Huệ ,năm đó em còn là một cô phóng viên nắm tin tức rất nhanh đó, Anh nói xem, có khi nào Tần Tu và cô ấy có quan hệ gì không?”

“Cũng có chút giống nhưng cũng không đến mức có quan hệ huyết thống,” Jason không mấy quan tâm chuyện này, chỉ cười cười: “Em lúc ấy đi theo nửa ngày cũng không moi ra được tin tức gì, nhớ chưa? Với cả lúc Mễ Huệ tự sát mới có hai mươi sáu tuổi, vẫn còn độc thân. Với tính cách thanh cao, lãnh ngạo của cô ấy thì không thể có thai trước khi kết hôn được. Hơn nữa cha mẹ Tần Tu đều còn khỏe mạnh, gia thế nghe nói cũng không tồi, vậy nên mấy cái suy luận vô lý kia của em cũng dẹp đi thôi.”

Bội Hi nhún nhún vai: “Em nói chơi thôi mà. Đây là bệnh nghề nghiệp rồi, anh cũng biết rồi đấy.”

Jason hờ hững cười không nói tiếp nữa, nhưng trong lòng lại âm thầm suy nghĩ gì đó.


Thẩm Triệt tâm sự nặng nề đi ra khỏi phòng bệnh VIP. Cả tầng một này đều là phòng bệnh VIP như vậy. Trước mặt hai người là dòng người đi qua đi lại trong bệnh viện lớn hạng A, nhưng không phải ai cũng biết rằng mới hôm qua ở quảng trường đã xảy ra một tai nạn nhỏ. Người ngồi trên chiếc xe bị tông vào đuôi trong vụ tai nạn kia chính là ảnh đế trẻ tuổi nhất, lúc này đây đang ở ngay trên đỉnh đầu bọn họ.

“Không được thấy người thật nên rất tiếc nuối, đúng không?”

Giọng nói không nặng không nhẹ của Tần Tu kéo suy nghĩ của Thẩm Triệt trở lại. Cậu không biết phải giải thích ra sao về tình cảm kì lạ mà mình ôm ấp đối với An Gia Miện, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười: “Dù sao cũng chỉ là ảnh đế thôi.”

“Lại còn nói không phải fan cuồng của anh ta,” Tần Tu cười nhạt, lại nhíu mày: “Ban nãy còn dám làm tôi dao động.”

“Tôi không có mà, tôi nói đều nghe lời anh………”

“Vậy cái vẻ mặt lúc nãy của cậu tính là gì? Bao công sức của tôi suýt chút nữa bị cậu phá hỏng cả!”

Thẩm Triệt nhìn điệu bộ ‘lát nữa tính sổ sau’ của Tần Tu lại nghĩ tới một màn vừa rồi. Cậu chưa từng nghĩ rằng Tần Tu lại để ý đến cái chân bị thương của cậu đến vậy, khiến cho Jason cũng phải xuống nước thế nhưng chỉ đơn thuần là đang giận dỗi thôi.

“Cám ơn anh.”

Tuy đang cười nhưng ba chữ này cậu nói ra đều rất thật lòng. Cám ơn sự bảo hộ của anh. Anh không biết lúc đó tôi cảm động thế nào đâu. Nhân tiện tôi cũng muốn cám ơn chính mình, hoàn toàn không để cho niềm kiêu hãnh của anh chịu bất cứ tổn hại nào trước mặt người đàn ông kia. Một giây kia tôi thực sự cảm thấy niềm kiêu hãnh của anh so với cái cảm mạo kia của An Gia Miện thì quan trọng hơn nhiều.

Tần Tu quay sang vừa kịp nhìn thấy vẻ mặt tươi cười lấy lòng kia của đầu xoăn, lại quay về vẻ băng sơn: “Đừng nghĩ gì nhiều. Tôi giúp cậu chỉ vì vừa khéo cậu đi phía sau tôi thôi.”

“À.” Thẩm Triệt đã quen với đủ loại lô-gic không tự nhiên của băng sơn Ma vương nên chỉ cười, gãi gãi mặt.

“Không tới nhìn ảnh đế An một cái sao?” Lúc ấn nút mở cửa thang máy, Tần Tu đột nhiên liếc mắt hỏi.

Thẩm Triệt không tự giác mà quay đầu nhìn về hai dãy cửa phòng đóng chặt cửa chạy dọc hành lang, nếu nói không muốn gặp mặt một lần thì đúng là nói dối. Suốt bốn năm qua, cậu vẫn luôn dõi theo hết thảy mọi lời nói, mọi hành động của người kia. Có thật tất cả đều là ngụy trang hay không? Cứ như vậy một lúc lâu đứng nhìn hành lang nhỏ hẹp, tưởng tượng thấy An Gia Miện hiện tại đang ở một phòng bệnh nào, đang làm cái gì, ngủ, xem TV hay là đang mỉm cười dịu dàng với cô y tá đang chăm sóc mình, vừa quay lưng là thay ngay bằng vẻ mặt phiền chán, trước mặt là một bộ mặt, sau lưng lại là bộ mặt khác… Thẩm Triệt đang nghĩ đến đần người ra, bỗng nhiên nghe tiếng cửa thang máy te te khép lại.

Ơ này?! Tần Tu thế nhưng đã bước vào, chẳng những không thèm đợi cậu mà còn nhanh tay ấn nút đóng cửa.

“Ê, Tần Tu ——–” Ấn nút mở thang máy cũng không kịp nữa rồi. Trên hành lang dài đã yên tĩnh trở lại chỉ còn lại một mình cậu ngây ngốc đứng đực ra đó.

Đậu má! Nói lòng dạ mỹ nhân là kim rơi đáy bể đúng là không điêu tí nào! Không phải tui chỉ đờ người ra một chút thôi mà, thế mà cũng bực sao?

“……. Tôi thất thần anh chỉ gọi tôi một cái là được mà.” Đảm bảo một tiếng là hồi thần ngay lập tức à. Thẩm Triệt uất ức víu lấy cửa thang máy đã khép chặt lại. Tiếp đó bỗng nhiên nghe thấy từ bên kia hành lang truyền đến “cách” một tiếng, là tiếng mở cửa phòng.

Rõ ràng chỉ là một tiếng mở cửa rất bình thường, có thể là một bệnh nhân, bác sĩ hay y tá ở tầng này bước ra thôi, nhưng Thẩm Triệt không hiểu sao tim lại đập dồn dập, cậu vội quay đầu lại.

Cửa phòng bệnh thứ ba đối diện với góc hành lang chậm rãi mở ra như một cảnh quay chậm trong phim. Một bóng người cao gầy xuất hiện trước cửa, đang quay đầu ra hành lang nhìn xung quanh, không nhìn thấy được mặt, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc ngắn mềm mại màu nâu đậm và một thân tây trang trắng tao nhã.

Thang máy phía sau Thẩm Triệt “đinh đinh” một tiếng mở ra. Người nọ đang đứng trước cửa phòng nghe thấy tiếng liền quay lại … Thẩm Triệt trong một khắc nghe thấy được âm thanh nuốt xuống cổ họng của chính mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi