CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

“Tôi nói không muốn ăn! Không muốn ăn, anh có hiểu không hả?!” Doãn Long Nhất quát vào mặt A Tường, đứng dậy đẩy bàn bước ra khỏi nhà ăn.

Sinh viên đang ngồi trong nhà ăn cùng nhân viên đều quay ra nhìn với ánh mắt kì quặc, A Tường không dám phiền tới nhân viên trong nhà ăn, đành phải ngồi xổm xuống thu dọn. Thẩm Triệt nhìn thấy vậy cũng chướng mắt, bèn buông đũa, đứng dậy đi tới một tay giúp A Tường dọn dẹp.

Tần Tu liếc nhìn Doãn Long Nhất nổi giận đùng đùng vừa đi khỏi, vừa vặn lúc Hạ Chinh cầm khay cơm trở về, được một nhân viên trong đoàn làm phim nhắc nhớ mới quay đầu lại, thấy cảnh tưởng như vậy cũng chẳng còn lòng dạ nào ăn cơm nữa, vội nói “xin lỗi” một tiếng với Thẩm Triệt và A Tường đang ngồi xổm dưới đất rồi hấp tấp đuổi theo Doãn Long Nhất. Đám sinh viên xung quanh đã bắt đầu bàn tán nhộn nhạo.

“Sao lại thế này?” Tần Tu quay đầu hỏi.

Nữu Nữu giật mình mới nhận ra Tần Tu đang hỏi mình: “À, nghe nói sáng nay quay phim anh ta NG rất nhiều lần, đạo diễn Ngô có nói anh ta vài câu. Tôi cũng chỉ nghe anh A Tường nói thế thôi.”

“Ừ. Lúc anh ta NG em cũng ở đó mà.” Phương Viên nói, “Nói quá một tí thì mấy diễn viên khách mời kia phải cùng anh ta quay đi quay lại it nhất mười lần.”

Đem khay cơm bỏ vào xe thu dọn, đống lộn xộn trên mặt đất cũng dùng giấy ăn dọn dẹp qua một chút xong, Thẩm Triệt mới quay sang nói xin lỗi với mấy nhân viên trong nhà ăn. Mắt thấy A Tường vẫn không nói gì, cậu lại vỗ vỗ vai an ủi đối phương.

Nam trợ lý miễn cưỡng cười cười, sắc mặt vẫn u ám như cũ.

“Long Nhất! !” Hạ Chinh đuổi kịp Doãn Long Nhất ngoài hành lang.

Doãn Long Nhất hất bàn tay trên vai ra.

Hạ Chinh rống lên gọi hắn lại: “Để người ta cười vào mặt cho như thế này là có ý gì?!”

Doãn Long Nhất xoay người cả giận nói: “Chuyện này trách tôi được chắc? Nhóm chúng ta là ban nhạc, con mẹ nó là động vật quý hiếm diễn xiếc khỉ đấy à?!”

Hạ Chinh cố nén cơn giận: “Còn muốn tôi nói với cậu bao nhiêu lần nữa? Thế giới này không phải cậu muốn thế nào là sẽ được thế ấy! Khó khăn lắm mới có được một cơ hội như vậy. Cậu nói muốn thành lập ban nhạc? Được! Cậu nói cho tôi nghe, đi đâu để lập? Cậu cho là ai cũng có thể trở thành một ban nhạc như DDD sao? Cậu chỉ nhìn thấy một DDD thành công mà có bao giờ nhìn đến những ban nhạc thành lập xong, gặp vô số thất bại rồi lại phải giải tán hay không?!”

Lời nói tàn khốc khiến người ta phải chấn động. Doãn Long Nhất khó nhọc niết môi, không còn gì phản bác.

“Cậu sùng bái DDD cho nên mới muốn ký hợp đồng với Quan Triều, nhưng hiện tại Quan Triều chỉ đồng ý đưa cho chúng ta cơ hội này, điều chúng ta có thể làm đó là nắm chắc lấy cơ hội này!” Hạ Chinh nói, ” Bây giờ, Ngô Tưởng còn đang nằm trong viện, chúng ta cũng không biết bao giờ cậu ấy mới có thể trở lại. Lúc này mà cậu lại muốn lôi kéo Ngô Tưởng thành lập một ban nhạc sao?!”

“Bọn họ cứ như vậy một cước đem Ngô Tưởng đá văng đi…” Doãn Long Nhất cắn răng, vẫn chưa chịu cam lòng.

“Bọn họ là người kinh doanh, chúng ta chỉ là hàng hóa, chuyện này cũng chẳng có gì mà oán hận cả.” Hạ Chinh đặt tay lên vai Doãn Long Nhất, “Hãy tin tưởng tôi. Hiện tại phải nhẫn nhịn, tất cả đều vì giấc mộng ban nhạc, vì một ngày Ngô Tưởng trở lại bên cạnh chúng ta.”

Doãn Long Nhất có chút khó hiểu nhìn Hạ Chinh: “Thật vậy sao? Chúng ta còn cơ hội thành lập ban nhạc sao? Một ban nhạc chân chính ấy?”

“Tôi cam đoan.” Hạ Chinh chớp chớp mắt, trịnh trọng nói, “Nhưng trước hết, cậu cần kiềm chế tính khí của mình lại. Quay phim không tốt thì quay nhiều sẽ tốt lên, cố gắng đừng để người ta nói.”

***

Trong toilet, mất diễn viên khách mời vừa rửa tay vừa trêu chọc.

“Mấy đứa mà Quan Triều ký hợp đồng đều là hạng gì vậy, diễn gì mà đơ đơ như tượng.”

“Cái phân cảnh kia có gì khó đâu chứ. Thế mà cũng NG tới mười lần. Đúng là bó chiếu!”

“Sao không ký hợp đồng với lão tử nhỉ. Ông đây tuy bộ dạng không đẹp giai lắm nhưng diễn xuất chắc chắn là ngon hơn thằng oắt kia nhiều!”

“Anh thì biết cái gì, người ta xuất hiện là để bán gương mặt đó. Không phải mấy con hàng mà Quan Triều ký ước với đều là loại bán mặt kiếm tiền sao …”

Lời còn chưa dứt thì cánh cửa liền “Phành” một tiếng, từ bên trong văng ra. Ba diễn viên khách mời đang đứng trước bồn rửa tay ngạc nhiên nhìn qua gương thấy Doãn Long Nhất gương mặt tối sầm.

Doãn Long Nhất đi lên trước, giận đến sôi gan: “Mày, con mẹ nó nói ai là bán mặt kiếm tiền?”. Hạ Chính nói phải nhẫn nhịn nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Hắn vừa nãy còn nín nhịn nhưng ba kẻ không biết tự lượng sức mình này lại khinh người quá đáng, một phát dẫm trúng bom ngầm của hắn.

Ba người kia nhếch mép, không muốn ở cùng chỗ với một Doãn Long Nhất đang nổi cáu liền rời khỏi toilet. Doãn Long Nhất đâu có chịu để yên, vươn tay chụp mạnh lấy vai một người, gằn từng chữ nói: “Có giỏi thì nói rõ từng chữ trước mặt tao đi.”

“Muốn làm gì hả?” Tay diễn viên bị giữ lại cũng không vừa.

Giữa lúc bầu không khí đang giương cung bạt kiếm thì lại có người bước vào toilet.

Vóc dáng cao gầy đến mức khiến ngơời ta không thể không chú ý, là Tần Tu.

Tầm mắt cả bốn người đều tập trung lại về phía người vừa bước vào. Ba người vừa nãy mới bàn luận về bán mặt kiếm tiền biểu tình nhất thời có chút chột dạ. Tần Tu bước tới thản nhiên nhìn lom lom ba người: “NG nhiều lần như vậy là chuyện chẳng ai muốn cả. Bị nói là bám mặt kiếm tiền thì ai cũng sẽ không vui, các anh nói xem có phải không?”

Doãn Long Nhất có chút giật mình. Tần Tu mạnh mẽ chụp lấy bàn tay hắn đang nắm lấy vai người kia kéo xuống. Ba người kia cũng không ho he gì, lặng lẽ rời đi.

Trong toilet yên tĩnh trở lại.

“Mày oó ý gì?!” Doãn Long Nhất nổi giận nhìn Tần Tu chậm rãi đứng rửa tay điềm nhiên như chưa hề xảy ra chuyện gì.

“Con mẹ nó, mày muốn giả làm người tốt à?! Đừng tưởng rằng như vậy thì ông đây sẽ cảm kích nhé!”

“Nói anh là chó cắn Lã Động Tân thì chó cũng thấy không vui vẻ gì.” Tần Tu chậm rãi khóa vòi nước, ngẩng đầu nhìn Doãn Long Nhất đứng phía sau đang nổi sùng lên mà không làm gì được.

“Anh muốn nổi điên một mình như thế nào tôi cũng không cấm cản, nhưng tôi sẽ không để cho anh kéo cái nhóm này cùng tụt lại phía sau đâu.”

“Mày nói ai gây cản trở! Ai là người gây cản trở còn chưa biết đâu!”

“Người NG tới mười lần còn có tư cách nói ra câu này?” Tần Tu nhìn qua gương cười lạnh nói, “Chính mình không làm tròn công việc lại còn phát hỏa lên người kẻ khác. Rõ ràng người NG mười lần chỉ có một mình anh thế nhưng bây giờ, tất cả các nghệ sĩ của Quan Triều đều bị anh kéo tụt xuống một bậc. Trong mắt người khác tất cả chúng tôi đều chỉ là loại chỉ có mã ngoài. Đây còn không phải cản trở thì còn là cái gì?”

“Tần Tu!” Doãn Long Nhất quả thực sắp nổ tung vì tức. “Không phải chỉ đang quay một bộ phim rẻ tiền sao? Cố làm ra vẻ cái đéo gì chứ!”

“Được. Nếu vậy thì làm ra vẻ tốt một chút cho tôi xem.” Tần Tu quay đầu liếc hắn một cái, rời khỏi toilet.

***

Thẩm Triệt trên đường đi thì bị một người đuổi theo phía sau gọi lại, vừa quay đầu thì thấy Phương Viên đang mỉm cười đuổi theo sau, chủ động tới gần nói:

“Anh Thẩm Triệt, Anh và học trưởng Tần Tu quan hệ tốt ghê a. Em nghe Nữu Nữu nói hai người là bạn đại học?”

Cái tiếng gọi “Anh Thẩm Triệt” kia khiến cho trong lòng Thẩm Triệt có chút lâng lâng, thế nhưng cậu cũng chú ý tới cách xưng hô của Phương Viên: “Sao em lại gọi anh ta là học trưởng?”

“Em và anh ý trước học chung một trường cao trung a. Anh ý học trên em một lớp.” Phương Viên cười nói, “Em còn từng được anh ý cứu mạng nữa.”

Nghe Phương Viên nói về chuyện thời cao trung của Tần Tu, Thẩm Triệt có điểm kinh ngạc, cậu cũng không biết chuyện gì của Tần Tu trong quãng thời gian này, Tần Tu cũng không từng nhắc đến với cậu lần nào, nghe thế không khỏi có chút kinh hỉ: “Như vậy xem ra chúng ta có thể hợp thành một nhóm quả nhiên là duyên phận a!”

Phương Viên chỉ mỉm cuời, từ chối cho ý kiến về việc này, đang đi dưới trời nắng bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt yếu ớt có vẻ không được khỏe.

“Làm sao vậy?” Thẩm Triệt đi tới, cúi đầu nhìn mỹ thiếu niên thấp hơn mình tới nửa cái đầu, sắc mặt tái nhợt, “Em thấy khó chịu chỗ nào à?”

Phương Viên cúi đầu vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói: “Thực ra, em muốn xin anh Thẩm Triệt giúp em một việc…”

Thẩm Triệt có chút buồn cười. Học đệ này mở miệng nói chuyện lại cẩn thận đến mức này, nhưng được người ta kêu một tiếng “anh”, cậu cũng dương dương bày ra bộ dáng của một “đàn anh”, vỗ vỗ vai đối phương hùng hổ tuyên bố: “Ừ, nói đi. Nếu giúp được anh nhất định sẽ giúp mà.”

Phương Viên ngẩng đầu nhìn Thẩm Triệt, mím môi: “… Em có thể đổi phòng với anh không?”

“Hử?”

***

Buổi chiều chỉ quay vài cảnh phim ngắn. Thẩm Triệt tìm thấy Tần Tu ở trong phim trường dựng trong sân vận động, người kia đang ngồi trên một chiếc ghế tựa đong đưa, cúi đầu nghịch di động.

“A, nóng muốn chết luôn. Ở cạnh biển đúng là nóng thật đấy!” Thực ra cũng không phải nóng thật, Thẩm Triệt chỉ là tìm đại một câu bắt chuyện, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Tu mà thôi. Ngón tay đang chọt chọt di động của Tần Tu dừng lại một nhịp, vẻ mặt vẫn lạnh lùng thản nhiên như cũ. Thẩm Triệt nghĩ nghĩ, có phải mình ngồi gần quá không, thế là lại đem ghế kéo ra xa một chút, ước chừng khoảng cách như thế là vừa đủ không mạo phạm đến yêu tinh meo meo rồi mới yên tâm ngồi xuống. Tần Tu vẫn cúi đầu không rời mắt khỏi điện thoại nhưng khóe miệng lại khẽ dẩu lên một chút.

“Lại đang chơi Temple Run đấy à?” Vừa mới kéo ghế ra xa quả là thất sách, định bụng rằng kéo xa thêm chút nữa nhưng lúc này vươn cổ mãi mà cũng không nhìn thấy màn hình.

“Tôi đang làm bài tập trên lớp, đâu có giống cái kẻ nào đó lúc ăn cơm thì cứ như là được thả khỏi chuồng đâu.” Tần Tu nhấc chân vắt chéo, tựa lưng vào ghế, cứ liên túc quét quét chạm chạm trên màn hình.

“Ăn xong phải đi lại cho xuôi cơm chứ, nếu không bụng sẽ chảy xệ ra đấy.” Thẩm Triệt tâm tình vui vẻ cười nói.

Tần Tu vẫn dán mắt vào cái điện thoại, lông mi nhíu nhíu: “Bụng tôi có chảy xệ hay không cậu rõ quá còn gì. Cậu ngày nào cũng đi dạo khắp nơi như vậy, bụng sẽ thon gọn đến mức nào nào?”

Thẩm Triệt sờ sờ cái bụng, quyết định chấm dứt đề tài này tại đây. Dù sao nói chuyện với Tần Tu, dù anh ta không có lý đến đâu cũng có thể phá ra ba phần.

“Anh đang xem cái gì vậy?” Thẩm Triệt quả thực là nhìn không tới, đành phải đem mông kéo ghế lại gần một chút, lúc này mới thấy màn hình chi chít là chữ.

“Anh đang đọc tiểu thuyết?” 《 Cú ném quyết định 》dài gần ba trăm vạn chữ đó đại ca! Bây giờ nước đến chân mới nhảy có vẻ hơi muộn quá rồi à nha.

“Lúc này mà đọc bù tiểu thuyết thì sao mà kịp. Tôi bảo Nữu Nữu tìm giúp tôi chút miêu tả và bình luận của người đọc về nhân vật Lãnh Liệt này.”

“Anh có thể hỏi ngay tôi nè!” Tôi rất vui nếu được cùng anh nói chuyện a, tìm người khác làm chi chứ …

“Cũng được.” Tần Tu bỏ di động xuống, “Cậu nói xem, Lãnh Liệt là kiểu người như thế nào?”

“Lãnh Liệt này à.” Thẩm Triệt nghiêng đầu nghĩ ngợi. “Bình thường thì ít nói, người lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững, đánh bóng rổ siêu giỏi. Cơ bản chính là…” Hình dung đến đây lại có chút bí từ, Thẩm Triệt suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra một từ chuẩn xác để miêu tả, Thẩm Triệt kích động quay sang Tần Tu bật ra lời: “Ngoài lạnh trong nóng!”

Tần Tu lắc đầu tiếp tục nghiên cứu di động: “Trông cậy vào cậu thà trông cậy vào một con heo còn hơn.”

Thẩm Triệt không còn gì để nói, đành ngồi im một lúc lâu, mãi đến khi Tần Tu mở miệng:

“Nói đi, tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì? Còn không nói mau, nhìn cậu nghẹn sắp chết rồi kia kìa.”

Lúc này, Thẩm Triệt không biết là nên cảm khái “người hiểu tôi còn ai ngoài hoa khôi trường” hay là nên yên lặng chửi mắng thuật đọc tâm của đối phương đã đạt đến cảnh giới siêu phàm nữa.

“Ban nãy Phương Viên tới tìm tôi,” Thẩm Triệt cất lời, “Cậu ấy muốn tôi đổi phòng với cậu ấy.”

Tần Tu nghe xong, buông di động ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Triệt, giọng nói trầm xuống: “Tại sao?”

“Vốn cậu ấy là chung một phòng với A Tường, nhưng mà cha mẹ A Tường hôm trước tới Canh Lâm thăm anh ấy, buổi tối anh ấy đều ở lại khách sạn với ba mẹ. Phương Viên không quen ngủ một mình, hình như sợ bóng đêm, cả đêm hôm qua không chợt mắt được chút nào nên hôm nay sắc mặt mới tệ như vậy.”

“Mười chín tuổi đầu rồi còn sợ tối cái gì nữa!” Tần Tu tức giận nói, cuối cùng lại quay sang nhìn Thẩm Triệt đang ngồi bên cạnh không dám lên tiếng. “….. Đừng nói với tôi cậu đồng ý rồi nhé?”

Thẩm Triệt nhún nhún vai: “Tình huống như vậy rất khó mà cự tuyệt được á. Dù gì cũng cùng nhóm với nhau cả, với cả đổi phòng ngủ thôi cũng không phải chuyện to tát gì.”

“Cậu đồng ý rồi còn tìm tôi nói làm gì nữa? Chẳng lẽ còn muốn nhắc nhờ tôi chăm sóc hắn thật tốt?”

Tần Tu sắc mặt đen thui. Thẩm Triệt không ngờ đối phương lại phản ứng mạnh như vậy, cậu chỉ là đến báo với Tần Tu một tiếng, cho rằng Tần Tu hẳn là cũng thông cảm. Đương nhiên, nếu là người khác thì Thẩm Triệt chưa chắc đã đồng ý đổi phòng, nhưng là Phương Viên không chỉ …. mà còn là một thành viên trong nhóm, hơn nữa còn là em út, quan trọng nhất cậu ta còn là học đệ thời cao trung của Tần Tu, Thẩm Triệt đương nhiên biết Tần Tu tính tình có chút quái, nhưng lại nghĩ bụng anh ta chắc là sẽ không đến nỗi bài xích, không chịu ở chung một phòng với học đệ thời cao trung của mình đâu. Nhưng có hơi bất ngờ là Tần Tu lại phản ứng dữ như vậy: “Nếu anh không muốn đổi thì tôi đi từ chối…”

Tần Tu trừng mắt nhìn anh chàng đầu quắn vẻ mặt vô tội, cau mày bực tức mà không làm gì được: “Đồng ý rồi còn từ chối kiểu gì nữa? Về sau nếu gặp chuyện như này mong cậu thông minh cho tôi nhờ chút. Thiếu gì cách khéo léo từ chối mà không làm mất đoàn kết trong nhóm chứ!”

Có cách khác sao, nhưng mà là tui thì tui cũng không nghĩ ra được … Nhưng mà vẫn rất vui đi, ít ra Tần Tu cũng bằng lòng rồi.

“Anh đồng ý rồi?”

Tần Tu nhìn khuôn mặt cười sáng lạn, tươi roi rói của ai kia, liền thả đôi chân đang bắt chéo xuống, một cước đạp lên bàn chân Thẩm Triệt.

Á! Cái đậu má! Một dẫm này quả thực giống người nặng 100 ký đạp dẹp lép một con gián. Thẩm Triệt cúi xuống ôm chân đau đớn, mắt thấy Tần Tu tự dưng nổi điên, tuy ủy khuất nhưng lại không hiểu tại sao: “…. Sao lại đạp chân tôi?”

Tần Tu không thèm quay đầu lại, đi thẳng. Phân chia phòng với tôi mà còn vui vẻ như vậy, không tẩm quất cậu một trận là may cho cậu lắm rồi đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi