CHUNG CỰC TOÀN NĂNG HỌC SINH

Bán Hạ Mời

- ---------------------

- Ta đưa tiểu tử này về Tông Môn, hai người các ngươi ở lại đây trông nom a.

Tô Vũ khẽ nói.

- Ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, không cần vội vã quá đâu.

Nhạc Hiên gật đầu đáp.

Đợi Tô Vũ dẫn Diệp Hạo rời đi, Đông Phương Vân hỏi:

- Sư Phó, vị kia là ai vậy?

- Diệp Hạo.

- Diệp Hạo? Chính là đệ tử Nội Môn bị Tông Chủ trừng phạt đến Đệ Nhất Chiến Khu phục dịch hả?

Đông Phương Vân kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy a!

- Vậy thì tại sao Diệp Hạo lại ở bên trong lổ thủng thế?

Nhạc Hiên chần chờ một chút rồi vẫn hỏi:

- Diệp Hạo là Thiên Tài Trận Đạo, tài hoa không thấp hơn ngươi.

- Sư thúc Tô Vũ là sư phụ của Diệp Hạo hả?

- Tô Vũ, Mộc Nhã, còn có ta đều là sư phụ của Diệp Hạo.

- Cái gì?

Nghe vậy, sắc mặt Đông Vương Vân kinh biến.

Thiên tư của Diệp Hạo sợ đã xa xa bản thân hắn, nếu không sao có thể cùng lúc được ba vị này dạy chứ?

Đông Phương Vân biết rõ bản thân không lọt vào mắt Tô Vũ, càng không nói đến trình độ cao hơn như Mộc Nhã.

- Sau này, người có gì không hiểu có thể tìm Diệp Hạo giao lưu.

Nhạc Hiên nhìn Đông Phương Vân nói.

- Ừm, ta hiểu rồi, ta nhất định sẽ khiêm tốn thính giáo.

Đông Phương Vân vội thu liễm thần sắc trên mặt đáp lời.

Đông Tiên Điện!

Khi lần nữa quay lại Đông Tiên Điện đã qua một năm.

Diệp Hạo quay lại tiểu việc của mình liếc mắt đã thấy Bán Hạ cách đó không xa đang tưới hoa.

- Diệp Hạo.

Bán Hạ hoảng sợ bật thốt.

Diệp Hạo cười cười:

- Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

- Sao ngươi về được?

Bán Hạ nói xong mới phát hiện bản thân đang trù Diệp Hạo chết, vội nói:

- Ta không có ý tứ kia.

- Đến thời gian thì trở về thôi.

Diệp Hạo cười nói.

Hắn hiểu ý của Bán Hạ.

Nguy hiểm ở Đệ Nhất Chiến Khu bắt nguồn từ hai phương diện.

Thứ nhất là Ma Khí ăn mòn, thứ hai là Ma Tộc ám sát.

- Ta nghe nói Ma Tộc tinh nhuệ đuề ở gần Đệ Nhất Chiến Khu.

- Ta không gặp được.

Diệp Hạo lắc đầu.

Diệp Hạo biết Bán Hạ ám chỉ là hậu duệ của Thượng Cổ Ma Tộc.

Mà Thiên Ma Vực chính là nơi tiếp giáp giữa Đệ Nhất Chiến Khu và Phong Ma Vực.

Chuyện này khiến tu sĩ Thiên Ma Vực không ngừng đánh bất ngờ.

Diệp Hạo còn nhớ Lý Thiên Thiên đã từng đánh giá Đông Tiên Điện.

Đông Tiên Điện đã gần đất xa trời.

Một Siêu Cấp Tông Môn đã từng uy chấn toàn bộ Đông Vực lại rơi xuống tình trạng này, không thể không thổn thức a.

Nhưng Diệp Hạo lại cực kỳ kính nể.

Bởi vì, Thượng Cổ Ma Tộc vốn nên bị toàn bộ Tông Môn tại Đông Vực trấn áp mới đúng.

Hiện tại, hắn chưa có thực lực trợ giúp Tông Môn, nhưng khi thực lực của hắn tăng lên đến cấp độ nhất định, lúc đó, hắn khẳng định sẽ trợ giúp Đông Tiên Điện lấy lại huy hoàng ngày xưa.

- Vận khí ngươi thật tốt.

- Đúng vậy a.

Diệp Hạo cười nói.

- Chiều nay, Tông Môn có tổ chức Đấu Giá Hội, ngươi có hứng thú tham gia không?

- Đấu Giá Hội?

- Bên trong Tông Môn, Đấu Giá Hội đều có một vài trân phẩm.

- Vậy thì đến lúc đó gọi ta.

Diệp Hạo cũng không phải ngu bức, Bán Hạ đã nói như vậy thì nhất định muốn mời bản thân hắn.

- Ừm.

Khóe miệng cô lộ ra nụ cười.

Diệp Hạo đẩy cửa ra đi vào phòng, nghe thấy động tĩnh, Dạ Tuyết và Cảnh Lương vội vàng đi ra.

- Công tử.

- Công tử.

Cho dù trong mắt Dạ Tuyết hay Cảnh Lương đề lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Từ khi Diệp Hạo đi về Đệ Nhất Chiến Khu, hai người đều luôn lo lắng, càng không phải nói một tháng trước Điện Chủ mang theo cường giả đi đến Đệ Nhất Chiến Khu.

Cũng may Diệp Hạo đã trở về.

Diệp Hạo nhìn Cảnh Lương.

- Chân Tiên Đỉnh Phong.

Diệp Hạo biết một năm trước, khi bản thân rời đi thì tu vi của Cảnh Lương đã gần đến Chân Tiên hậu kỳ.

Chỉ tăng lên qua loa như vậy?

Dù sao, lúc trước Diệp Hạo đã để lại cho Cảnh Lương đầy đủ tài nguyên.

Nhưng khi hắn nhìn về Dạ Tuyết thì không khỏi giật mình.

Tu vi của Dạ Tuyết đã từ Chân Tiên sơ kỳ tăng lên tới Chân Tiên đỉnh phong.

Tăng lên những ba cảnh giới.

Chuyện này vượt quá dự đoán của hắn.

Trước đó, Diệp Hạo cảm thấy trên người Dạ Tuyết có bí mật, hiện tại, có lẽ bí mật trên người cô ta không nhỏ, còn về phần bí mật gì thì hắn không có hứng thú tìm hiểu.

Dạ Tuyết thấy Diệp Hạo nhìn mình chằm chằm vội vàng cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt quần áo, nội tâm cực kỳ bất an.

- Các ngươi tu luyện có gặp vấn đề gì không?

Diệp Hạo rất nhanh thu hồi ánh mắt trên người Dạ Tuyết.

Lúc này, Cảnh Lương nói ra một vấn đề của bản thân.

Hiện tại, tu vi của Diệp Hạo đã đến Thiên Tiên Cảnh, nên giải đáp những vấn đề này rất dễ dàng.

- Dạ Tuyết, còn ngươi thì sao?

Đợi giải thích cho Cảnh Lương xong, Diệp Hạo nhìn về Dạ Tuyết hỏi.

- Ta không.

Dạ Tuyết trả lời.

- Ừm, vậy ta nghỉ ngơi một lát.

Diệp Hạo đi vào phòng của mình.

Hắn ở trong phòng khoảng một khắc đồng hồ thì có tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

Cảnh Lương đi vào rồi cẩn thận từng li từng tí đóng cửa phòng lại.

- Công tử.

- Chuyện gì?

- Công tử, ta có chuyện này không biết nên nói hay không?

- Nói đi.

- Công pháp Dạ Tuyết tu luyện không phải Mặc Ngọc Công do ngươi ban cho, thời điểm cô ta đột phá đến trung kỳ ba động vượt xa cùng giai. Ta bí mật quan sát thấy thần thông cô ta tu luyện cũng cực kỳ cường đại.

Cảnh Lương chần chờ một chút nói tiếp:

- Ta cảm thấy có lẽ Dạ Tuyết có thể ngang bằng với công tử.

- Sao ngươi lại có kết luận như vậy?

- Ta so sánh với lúc công tử giao đấu với Chu Duyên trên Sinh Tử Đài.

- Vậy ngươi có biết ta dùng mấy phần thực lực giao thủ với Chu Duyên không?

Cảnh Lương giật mình.

- Mỗi người đều có bí mật của bản thân, chỉ cần Dạ Tuyết không nguy hại đến chúng ta thì chuyện này cứ coi như chưa bao giờ xảy ra đi.

Diệp Hạo dặn dò Cảnh Lương:

- Còn nữa, sau này không cần giám thị Dạ Tuyết.

- Công tử, ta lo lắng Dạ Tuyết có ý đồ bất chính.

- Ngươi gọi Dạ Tuyết đến đây.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Vâng.

Cảnh Lương vui mừng nói.

Cảnh Lương báo cáo không phải nhân phẩm của hắn có vấn đề mà hắn hiểu rõ nếu không có Diệp Hạo thì bản thân không được như ngày hôm nay.

Một lát sau, Cảnh Lương dẫn Dạ Tuyết đến phòng Diệp Hạo.

Lúc này, Dạ Tuyết cực kỳ bất an, thân chí cô không dám nhìn vào mắt Diệp Hạo.

- Ta đưa hai người đến một chỗ.

Diệp Hạo vừa nói xong hai nguời cảm thấy không gian xung quanh biến ảo, sau đó, Cảm Lương và Dạ Tuyết xuất hiện tại Tầng Một Thiên Cung.

Dạ Tuyết và Cảnh Lương kinh trụ nhìn tràng cảnh bốn phía.

- Công tử, đây là đâu?

Cảnh Lương hỏi.

- Đây là một tòa Tiên Cung.

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Từ giờ trở đi, hai người ở đây tu luyện, ta sẽ cũng cấp Tiên Đan và tài nguyên.

- Tu luyện trong này có chỗ tốt gì?

- Tu luyện ở đây sẽ nhanh hơn bên ngoài gấp ba lần.

Diệp Hạo nói khiến hai người hoảng sợ không thốt nên lời.

Thật ra, Diệp Hạo không phải không thể tăng tốc độ tu luyện lên năm lần.

Nhưng nếu tốc độ của hai tên tạp dịch tăng lên quá nhanh sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Bản thân thì không có gì quan trọng.

Cao tầng Tông Môn đã sớm biết thân phận của hắn.

Thật ra hiện tại, thân phận của Diệp Hạo có bại lộ ra ánh sáng cũng không sao cả. Nhưng hắn không muốn để lộ Tiên Cung sớm thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi