Ra khỏi thành
- Tại sao?
- Các Đại Thế Lực đã sớm bày ra thiên la địa võng, thậm chí ngay cả Tiên Chủ cũng đã xuất động.
Lâm Kinh Vân trầm giọng nói.
- Chỉ cần ngươi đi ra khỏi Chính Nghĩa Minh, bọn họ khẳng định sẽ ra tay.
- Không sao.
- Không sao?
Lâm Kinh Vân giật mình.
Diệp Hạo chỉ cười cười không nói gì.
Lâm Kinh Vân rời đi, Diệp Hạo liền thúc giục Không Gian Áo Nghĩa, vừa thôi động được một lúc sắc mặt Diệp Hạo liền biến hóa, bởi vì Diệp Hạo phát hiện một đạo Thần Niệm ở gian phòng của mình.
Cái Thần Niệm này ẩn tàng cực kỳ mịt mờ.
Nếu không phải Diệp Hạo vận dụng Không Gian Áo Nghĩa đến cực hạn thì chưa chắc đã phát hiện được.
- Long Hạo Thiên.
Diệp Hạo nhìn về phía phương hướng cư trú của Long Hạo Thiên chậm rãi lắc đầu.
Ở Chính Nghĩa Minh này chỉ có duy nhất một người dưới bản thân một bậc về Không Gian Áo Nghĩa.
Chính là Long Hạo Thiên.
Hay nói một cách khác Phân Thân của bản thân đều bị Long Hạo Thiên phát hiện.
Đương nhiên Long Hạo Thiên sẽ không cho rằng kia chính là Phân Thân, Long Hạo Thiên sẽ cảm thấy đây chính là Thế Lực phía sau màn, đây cũng là nguyên nhân khiến Long Hạo Thiên ra tay xuất thủ.
Ngẫm lại một chút biểu hiện của Long Hạo Thiên cũng quá hoàn hảo.
Mà biểu hiện của Long Hạo Thiên bất quá cũng chỉ muốn trở thành Bá Chủ Hỗn Loạn Vực thôi.
Lúc này Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến Đệ Tử Chính Nghĩa Minh Hoàng Hoàng Nhi.
Những Đệ Tử này cũng thật đáng buồn.
Bọn họ thật sự cho rằng Long Hạo Thiên là hạng người lương thiện sao?
Nghĩ tới đây Diệp Hạo lặng yên không một tiếng động rời koi3 gian phòng của mình, vừa mới đi ra CHính Nghĩa Minh thì đã thăm dò được mấy trăm đạo Thần Niệm, đám Thần Niệm này hoàn toàn phong tỏa Chính Nghĩa Minh, thậm chí Diệp Hạo còn cảm thấy có hơn mười đạo không gian giám thị.
Đáng tiếc những Tiên Chủ này không có một người có Không Gian Áo Nghĩa.
Diệp Hạo rời đi Chính Nghĩa Minh liền đi tới địa phương nơi Phân Thân an bài cho Qua Ngũ
Qua Ngũ nhìn thấy Diệp Hạo đến liền vội vàng nghênh đón.
- Diệp Công TỬ.
Qua Ngũ bị Phân Thân Diệp Hạo đưa đến đây trong lòng vô cùng bất an lo sợ, thẳng đến khi nhìn thấy được Diệp Hạo đến thì Qua Ngũ mới thật sự yên tâm.
- Hỗn Loạn Vực coi bộ các ngươi không thể ở đây được nữa rồi.
Diệp Hạo nhìn Qua Ngũ nói.
- Bởi vì ta đắc tội với rất nhiều Thế Lực Trung Ương Thành rất nhiều, những Thế Lực này không làm gì được ta, những có thể lợi dụng các ngươi uy hiếp ta.
- Thế nhưng nhà chúng ta vừa ổn định ở Hỗn Loạn Vực.
Lão Bà Qua Ngũ nhỏ giọng nói.
- Im miệng.
Qua Ngũ tức giận nói.
Lão bà Qua Ngũ khiếp khiếp nhìn Qua Ngũ một cái không dám lên tiếng.
- Đối với nữ nhân bản thân thì nên tốt một chút.
Diệp Hạo trừng Qua Ngũ một cái.
Qua Ngũ cười một tiếng nói.
- Ta đây không phải cảm thấy nàng không hiểu chuyện sao?
- Tẩu tử, ta biết rõ ngươi không nỡ rời khỏi Hỗn Loạn Vực này, nhưng Hỗn Loạn Vực không thích hợp cho người lương thiện sinh sống.
Diệp Hạo nhìn qua thê tử Qua Ngũ nói.
- Ta sẽ đưa các người tiến về Cửu Dương Vực, vấn đề an toàn các người không cần phải lo.
- A.
Thê tử Qua Ngũ kinh trụ nói.
Nàng không nghĩ Diệp Hạo sẽ xưng hô với mình là tẩu tử.
Bản thân bất quá chỉ là một nữ nhân ti tiện.
- Thế nhưng nhà chúng ta làm thế nào sinh sống ở Cửu Dương Vực? Ca ca ta bỏ ra hơn trăm vạn mới mua được cái cửa hàng.
Lúc này một thiếu nữ vô ý nói.
Diệp Hạo cười cười nói.
- Ngươi hẳn là muội muội Qua Ngũ?
- Đúng vậy, ta là Lương Thu Yến.
- Rất vui được làm quen, đây là một chút lễ vật gặp mặt.
Diệp Hạo nói rồi đưa cho thiếu nữ một cái Càn Khôn Túi..
Thiếu nữ sau khi tiếp nhận Thần Niệm quét qua một cái torng mắt liền hiện ra thần sắc vui mừng.
Trong Càn Khôn Túi ngoại trừ có 30 vạn Hạ Phẩm Tiên Thạch còn có mọt chuôi Hạ Phẩm Tiên Kiếm cùng một bộ Hạ Phẩm Chiến Giáp.
Những vật này vô luận giá trị đều vượt qua 50 vạn.
- Đa tạ Diệp Công Tử.
Thiếu Nữ vui mừng nói.
Qua Ngũ nhìn muội muội cao hứng trong mắt lộ ra vài phần cưng chiều.
- Qua Ngũ đây là cho ngươi.
Qua Ngũ vội vàng từ chối.
- Diệp Công Tử ta không thể nhận.
Diệp Hạo cười nói.
- Những cái tài nguyên này căn bản là không cần, cho ngươi thì ngươi cầm đi.
- Ta không thể nhận.
Qua Ngũ kiên quyết từ chối.
- Diệp Công Tử, ngươi đã cho ta rất nhiều rôi.
Qua Ngũ rất cảm kích Diệp Hạo.
Nếu không có Diệp Hạo thì sinh hoạt của gia đình hắn cũng không có ngày hôm nay.
- Tẩu tử ngươi cầm đi.
Diệp Hạo tiện tay đưa cho lão bà Qua Ngũ.
Nàng vừa muốn cầm lấy thì Qua Ngũ liền trừng mắt nhìn nàng.
Nàng liền vội rụt tay lại nhưng ngay lập tức Diệp Hạo nhét mạnh vào tay nàng.
Bây giờ nàng không cầm không được mà cầm cũng không được
- Nếu không cầm là đang xem thường ta đấy.
Nghe được Diệp Hạo nói như vậy nàng liền đem Càn Khôn Túi nắm chăm chú.
- Thành Chủ Kim Dương Thành là người của ta, ta sẽ nhờ hắn âm thầm chiếu cố các người.
Diệp Hạo nói đến đây liền đem Thôn Thiên Mãng tu luyện bên trong Tiên Cung triệu hồi ra.
- Thôn Thiên, ngươi đem một nhà bọn họ mau chóng đưa đến Kim Dương Thành.
- Vậy còn ngươi?
- Ta hoàn toàn an toàn ngươi không cần lo lắng.
- Được.
- Còn nữa đem cái Càn Khôn Túi này giao cho Lâm Cảnh.
- Ừ.
Thôn Thiên Mãng nhìn Diệp Hạo một cái rồi triệu hoán Chiến Kiếm dùng tộc độ nhanh nhất chở ba người Qua Ngũ hướng về Kim Dương Thành.
Chiến Kiếm này cực kỳ to lớn, đừng nói là bốn người cho dù là bốn mươi người cũng không thành vấn đề.
- Phu Quân.
Qua Ngũ đang ngồi trên Chiến Kiếm suy tư thì nghe lão bà bên cạnh nói.
- Chuyện gì?
Qua Ngũ nói khẽ.
Qua Ngũ xác thực trước kia đối xử không tốt với lão bà, thế nhưng từ khi tỉnh ngộ liền cải biến tâm tính đối xử tốt hơn, về phần trước đó là do lo lắng thê tử chọc giận Diệp Hạo.
Thân phận Diệp Hạo là ua Ngũ làm sao không biết.
Vị này tương lai thế nào cũng đạt tới cảnh giới Tiên Tôn đại danh đỉnh đỉnh.
- Ngươi đoán xem Diệp Công Tử cho chúng ta bao nhiêu Tiên Thạch?
- 100 vạn?
Qua Ngũ dò xét hỏi.
Thê Tử Qua Ngũ nhẹ nhàng lắc đầu.
- 200 vạn?
Qua Ngũ thấy thê tử tiếp tục lắc đầu thì không khỏi mở to hai mắt nói.
- Sẽ không phải là 300 vạn chứ?
- 500 vạn.
Thê tử Qua Ngũ thấp giọng nói.
- Cái gì?
Hai mắt Qua Ngũ lúc này trừng lớn.
- Ngoại trừ 500 vạn Diệp Công Tử còn cho chúng ta mấy chục kiện Pháp bảo, ta chú ý trong tám kiện này là cấp bậc Trung Phẩm.
Thê tử Qua Ngũ nói với bờ môi run rẩy.
Nàng bây giờ mới hiểu tại sao chồng mình tại sao lại không cho bản thân lắm mồm.
Bởi vì Diệp Hạo không cho bọn họ mắc nợ hắn.
Tùy tiện đem cho mà nhiều đến như vậy.
Với đống tànguyên này có thể cho gia đình họ tiêu xài cả đời.
Cự ly cách Trung Ương Thành 300 cây số có một khe núi.
Tên là Ngân Hà Giản.
Thời điểm Diệp Hạo đặt chân đến đây thì phát hiện một số lượng lớn cường giả tụ tập tại đây.
Việt Tú Tông, Tô gia, Long gia các Đại Thế Lực cơ hồ đều tụ tập đông đủ.
Diệp Hạo hơi trầm ngâm một chút liền iểu được.
- Hóa ra các Đại Thế Lực muốn giết bản thân mình ở đây.
Diệp Hạo cười lạnh nói.