CHUNG CỰC TOÀN NĂNG HỌC SINH

Xin lỗi

Hùng Đại vẫn lạc.

Lúc thân thể khổng lồ rơi xuống lôi đài thân thể ngàn trượng không ngừng thu nhỏ lại, lúc rơi xuống mặt đất đã khôi phục lại hình thể bình thường.

Hùng Nhị nhìn thấy một màn không thể tin được nói.

- Không, ca ca.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Hùng Nhị nói.

- Còn nhớ rõ lời ta nói không? Ta nói sẽ khiến ngươi tận mắt chứng kiến đại ca ngươi vẫn lạc.

- Ngươi giết đại ca ta, ta muốn giết ngươi.

Hùng Nhị nói đến đây liền nhào tới Diệp Hạo.

Đan điều Hùng Nhị đã tàn phế, nhưng tu vi nhục thân hắn vẫn tồn tại.

Chỉ dựa vào tu vi nhục thân cũng không phải tu sĩ Thiên Tiên cảnh có thể so sánh được.

Thân ảnh Hùng Nhị vọt tới nửa đường bỗng nhiên nổ tung, tiếp lấy âm thanh sứ giả Tiên Đình ở giữa không trung vang lên.

- Đây chính là kết quả của việc phá hư quy tắc.

Toàn trường câm như hến.

Cho tới nay biểu hiện của sứ giả vẫn tương đối ôn hòa, thẳng tới bây giờ bọn hắn mới ý thức được hiền lành cái rắm, tiện tay đã xử lý một cái 24 chuyển.

Không một chút lưu tình, ngay cả cảnh cáo cũng không.

Diệp Hạo gọn gàng chém giết Hùng Đại, Thiến Kiếm công tử Trưng Bác Quân, Huyết Ẩm Cuồng Đao Mẫn Dận Danh liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ sợ hãi.

Bởi vì cho dù là người mạnh nhất Thiên Lai Vực Lưu Quang Băng đều làm không được.

Nói cái khác thực lực Diệp Hạo còn muốn trên cả Lưu Quang Băng.

- Hiện tại làm sao bây giờ?

Trương Bác Quân hỏi.

- Diệp Hạo nhất định một bước lên trời, chúng ta không cần thiết phải vì một người đã chết đi như Hùng Đại mà cùng hắn kết thù.

Mẫn Dận Danh trầm giọng nói.

- Chúng ta đi tìm Lãnh Hàn Nguyệt dắt đường, xem có thể cùng Diệp Hạo hòa giải được không.

- Có đạo lý.

Ngay lúc hai người Trương Bác Quân đi tìm Lãnh Hàn Nguyệt Diệp Hạo cũng đã đi tới bên người Thanh Thanh.

Thanh Thanh bổ nhào vào trong ngực Diệp Hạo ô ô mà khóc.

Thật lâu sau Thanh Thanh với hai mắt đẫm lệ mông lùng từ trong ngực Diệp Hạo đi ra.

- Công tử, ta rất nhớ ngươi.

- Đồ ngốc, ta cũng nhớ ngươi

- Vậy tại sao ngươi không tìm ta?

- Ta tìm ngươi bằng cách nào đây?

Diệp Hạo cười khổ nói.

Tiên Vực to lớn vượt xa tưởng tượng của Diệp Hạo.

Một cái Đông Vực cũng đã có 108 vực.

Còn có Tây Vực, Nam Vực, Bắc Vực, Trung Vực đây.

- Nói một chút chuyện những năm này của ngươi đi.

Diệp Hạo lập tứ dời chủ đề.

Thanh Thanh liền kể lại ngắn gọn chuyện những năm này.

- Tạp dịch.

Nghe được chữ này ánh mắt Diệp Hạo lóe lên.

- Cũng may có Tống sư tỷ, ta chỉ chăm sóc một chút hoa thảo, ngược lại cũng thoải mái.

Thanh Thanh vội nói.

Trước đó Chu Phương cũng đã truyền âm cầu Thanh Thanh nói một vài lời cho Tông Mon.

Thanh Thanh cũng không phải người không hiểu việc trả ơn.

Nàng rất rõ nếu không phải có Chu Phương bản thân có lẽ cả đời đều không có cơ hội nhìn thấy Diệp Hạo.

- Chu Tông Chủ, Thanh Thanh đã làm ngươi nhọc lòng rồi.

Diệp Hạo hơn trầm ngâm liền nhìn về phía Chu Phương nói.

- Không có gì, đứa nhỏ Thanh Thanh vẫn vô cùng ngoan ngoãn.

Chu Phương phối hợp nói.

Bởi vì Chu Phương thân là chủ một tông làm sao có thể để ý một cái tạp dịch được?

Bất quá Diệp Hạo nâng Chu Phương một phen, Chu Phương làm sao có thể ngốc mà không tiếp nhận được.

- Thanh Thanh ở hạ giới là thị nữ của ta…

Diệp Hạo vừa nói tới đây Chu Phương cắt ngang nói.

- Dựa theo quy củ của Tông Môn, tạp dịch có thể tùy thời mà rời khỏi Tông Môn, nếu Thanh Thanh nguyện ý thì có thể theo ngươi rời đi. Bất quá Thanh Thanh, Ly Hỏa Tông vĩnh viễn đều là nhà của ngươi.

- Vậy thì đa tạ Chu Tông Chủ.

Diệp Hạo chắp tay nói.

- Khách khí.

Diệp Hạo chợt đưa cho Chu Phương một Càn Khôn Túi.

- Đây là một chút tấm lòng nhỏ, mong Chu Tông Chủ không chê.

Thần niệm Chu Phương quét qua con mắt liền nhảy lên một cái.

Cái này cũng tương đương mấy năm thu nhập của Ly Hỏa Tông bọn họ.

- Ở đây còn có một bình Luyện Thể Đan, dưới Ngọc Tiên cửu chuyển đều có thể tăng lên một cảnh giới.

Diệp Hạo suy nghĩ một cái lại đưa cho Chu Phương một bình đan dược.

Chu Phương vừa muốn đưa tay đón, nhưng lại cảm thấy không quá thích hợp.

- Chu Tông Chủ, đây là ngươi nên được.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Vậy ta từ chối chính là bất kính.

Diệp Hạo đã nói đến mức này mà bản thân còn không nhận thì lại quá phận.

Bất quá sau khi tiếp nhận Chu Phương đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Diệp công tử, Tố Thể Đan không phải chỉ có tác dụng dưới tam chuyển sao?

- Ngươi nói chỉ tác dụng dưới tam chuyển là nhị phẩm hoặc tàn thứ đan.

Diệp Hạo cười nói ra.

- Chín khỏa ta cho ngươi đều là nhất phẩm đan.

- Nhất phẩm đan cũng không nên dùng cho 7, 8 chuyển a.

- Ta dùng thủ pháp luyện chế đặc thù, tăng lên thực lực cho Tố Thể Đan.

Xác định đan dược trong tay là nhất phẩm trong lòng Chu Phương cuồng hỉ.

Bất quá chợt Chu Phương lại nghĩ tới một việc.

- Diệp công tử, ngươi còn là một đan sư sao?

- Đúng vậy.

Chu Phương hít vào một ngụm khí lạnh, không biết nên nói cái gì.

Tu vi võ đạo Diệp Hạo cao như vậy mà còn biết luyện chế Tiên Đan.

Chu Phương không phải là người không có nhãn lực.

Chí ít Chu Phương không hề nghe ai nói qua Tố Thể Đan ngay cả tu vi bát chuyển cũng có thể tăng lên.

Chu Phương không cảm thấy Diệp Hạo sẽ lừa nàng.

Bởi vì cái này ảnh hưởng tới thanh danh của Diệp Hạo.

Chu Phương cầm những thứ này đồng thời càng cảm thấy chuyến đi lần này vô cùng đáng giá.

Càng trọng yếu hơi là còn có thể nhờ Diệp Hạo, về sau Ly Hỏa Tông đứng trước nguy cơ sinh tử mà nói, cũng có thể dùng đến tầng quan hệ này.

- Đúng rồi, Tống Du trong miệng Thanh Thanh có ở đây không?

Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến cái gì.

- Đến, đến, đến.

Chu Phương vội vàng nói.

Chu Phương biết rõ Diệp Hạo sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi tới Tống Du, nhất định là muốn cho Tống Du chỗ tốt rồi.

Cho Tống Du chỗ tốt còn không phải trá hình đưa cho Ly Hỏa Tông chỗ tốt sao?

- Chu Tông Chủ nếu không ngại thì có thể cho Tống Du cùng ta đi một đoạn thời gian được không?

Diệp Hạo nhìn Chu Phương nói khẽ.

- Ta muốn hảo hảo cảm tạ nàng một chút.

- Đây là tạo hóa của Tống Du, ta làm sao không nguyện ý được?

Đúng lúc này Lãnh Hàn Nguyệt cùng bốn vị thiên kiêu Lưu Quang Băng, Trương Bác Quân, Tiếu Ngọc Đằng, Mẫu Dận Danh đi tới trước mặt Diệp Hạo.

- Có chuyện gì sao?

Diệp Hạo nhìn Lãnh Hàn Nguyệt nói.

Lãnh Hàn Nguyệt lần nữa nhìn Diệp Hạo thần sắc cũng bất đồng.

Trước đó Lãnh Hàn Nguyệt cảm thấy Diệp Hạo cao không nhiều so với bản thân, hiện tại mới ý thức được Diệp Hạo căn bản không phải như bản thân phỏng đoán.

- Trương Bác Quân cùng Mẫn Dận Danh muốn hòa giải với ngươi.

- Hòa giải?

Diệp Hạo nghiền ngẫm nhìn hai người.

Lúc trước nếu không phải Tiếu Ngọc Đằng kịp thời đến có lẽ Diệp Hạo đã bại lộ thực lực bản thân.

Bây giờ lại chẳng biết xấu hổ mà nói tới hòa giải với mình.

Mình cần hòa giải với bọn hắn sao?

- Diệp Hạo, lần này chúng ta tới là để nhận lỗi với ngươi.

Trương Bác Quân nhìn thần sắc Diệp Hạo là biết nếu tiếp tục che giấu thì chắc chắc phải tan rã trong không vui rồi.

- Đúng vậy, Diệp Hạo, lần trước là do hai chúng ta bị Hùng Đại mê hoặc lúc này mới đến đây.

Mẫu Dận Danh lập tức nói.

- Mong ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân mà bỏ qua cho chúng ta.

Hai người xin lỗi, Lãnh Hàn Nguyệt, Tiếu Ngọc Đằng cùng Lưu Quang Đăng đồng thời nhìn về phía Diệp Hạo.

Bọn họ đều biết rõ quyền quyết định nằm trong tay Diệp Hạo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi