CHUNG HỈ TỬU

Chung Yêu Yêu nghe thấy, trong lòng mềm nhũn ra. Một tay quàng lên vai hắn, ôm lấy hắn, một tay vuốt khuôn mặt đỏ bừng của hắn. "Ta xin lỗi, ta làm chàng sợ rồi sao? Chàng... chàng cũng sẽ, ghét bỏ ta sao...?" Nàng hơi ngập ngừng, hiển nhiên là e ngại chuyện đó, lần trước hôn má thôi mà hắn cũng giận dữ bỏ về nhà đóng chặt cửa không muốn nhìn mặt nàng.

Linh Lang mở đôi mắt mơ hồ ra nhìn nàng, mím môi một lúc, lắc đầu. Hai tay lúc nãy đang víu lấy áo nàng cũng bắt đầu vòng qua ôm chặt lấy eo nàng, lại rúc mặt vào trong cổ hít lấy hương hoa.

Trời đã tối hẳn, có lẽ vì hôm nay hơi mệt nên hắn cứ như vậy ngủ mất trong lòng nàng. Chung Yêu Yêu thấy không thể cứ để hắn ôm nàng ngủ bên ngoài như thế này được, nàng dịu dàng ôm hắn lên, đi vào trong phòng đặt hắn lên giường. Nàng phất tay, xuất hiện mấy chuỗi hoa vàng chỉ to cỡ một chùm nho, búng tay một cái, chúng phát sáng. Mấy chuỗi hoa tự động bay đến treo giữa nhà một chuỗi, đầu giường một chuỗi, bàn trà một chuỗi, khu bếp cũng một chuỗi.

Căn phòng sáng bừng lên. Nàng quay lại cởi giày cho hắn, đắp chăn cho hắn. Ngồi bên giường nhìn hắn một lúc, vẻ mặt lại là nét dịu dàng.

Gặp lại chàng sau mấy trăm năm cũng thật ngoài ý muốn. Ta... không muốn buông tay chàng nữa.

Nàng cúi xuống, vén tóc hôn thật nhẹ lên môi hắn, lên mắt hắn.

Bên ngoài đang yên tĩnh, đột nhiên đưa đến mấy ánh lửa, ồn ào tiếng vó ngựa, kiếm mác. Chung Yêu Yêu nghe thấy thì ngồi dậy, đi ra mở cửa xem có chuyện gì.

Một đám người mặc y phục xanh thẫm, hông đeo trường kiếm, cưỡi ngựa chiến xếp thành ba hàng đứng bên ngoài. Một tên đứng đầu trong đám đó hô lớn vào bên trong. "Linh tứ công tử! Ngươi không trốn được đâu, tưởng chạy tới cái nơi hoang vu này là bọn ta tìm không được à?"

Nàng hơi nhíu mày. Linh Lang làm gì rồi? đám người này nếu không nhầm thì là người của triều đình. Sau lưng vang lên tiếng lộp bộp, nàng khẽ liếc mắt nhìn Linh Lang lúc này đã tỉnh giấc. Mi hắn nhíu rất chặt, vẻ mặt căm phẫn nhìn đám quan binh bên ngoài.

Thấy hắn bất động vẫn ngồi đó, chỉ là ánh mắt đã rất sa sầm. Chung Yêu Yêu đã ngợ ra việc gì.

Linh gia là gì? Là một thế gia rất giỏi độc dược lẫn y thuật, nhưng độc dược chiếm số đông. Hắn bảo gì? Gia quyến đã không còn, một mình hắn từ kinh thành chạy đến trốn ở nơi thôn trấn bé nhỏ này.

Sự việc thế này, một là chính tay hắn diệt gia rồi chạy đến nơi này, hai là, Linh gia bị triều đình truy sát toàn gia.

Với tính cách của hắn thì vế đầu tiên chắc chắn không thể, chỉ có thể là vế thứ hai. Với thực lực của Linh gia, đắc tội hoàng đế chắc chắn có thể.

Lúc này Linh Lang đứng dậy, bước đến nắm lấy tay Chung Yêu Yêu, kéo nàng vào lòng siết thật chặt rồi thả tay ra vuốt mặt nàng. Hắn kê trán hắn lên trán nàng, hai đầu mũi chạm nhau. Chỉ trong một chốc thì hắn thả ra, đẩy nàng vào trong phòng, từ bên ngoài khóa cửa lại nhốt nàng bên trong. Tất cả chỉ trong tích tắc.

"Yêu Yêu, xin lỗi."

"Chết tiệt Linh Lang! Chàng thả ta ra! Linh Lang! Ngươi muốn nhốt ta trong này sao? Linh Lang! ..."

Mặc kệ nàng thét toáng lên, đá cửa thật mạnh, hắn lưu luyến một chút rồi đi ra bên ngoài đối mặt với đám quan binh.

Có lẽ rất lâu, cũng có lẽ rất nhanh. Bọn quan binh nói chuyện một chút với Linh Lang thì tiến lên bắt giữ hắn. Chúng gặng hỏi nhiều thứ, Linh Lang chỉ trả lời hắn không biết. Tên cầm quyền trong đám quan binh không kiên nhẫn nữa muốn cầm đuốc đốt nhà của hắn. Hắn kinh hãi nhìn mấy tên lính cầm đuốc đi về phía nhà, một tên khác lại cầm đuốc đi về phía cây hoa. Linh Lang lúc này đầu như ong ong vài tiếng, dùng hết sức bình sinh vùng khỏi tay mấy tên lính, lao về phía cây hoa mà che chắn.

Cửa phòng bên kia bị đạp gãy, thân hình người con gái màu lục vụt một cái chớp tắt xuất hiện bên cạnh Linh Lang. Nàng giận lắm.

Chung Yêu Yêu kéo hắn ra sau lưng, nàng vung tay, mấy lá cây xào xạc rụng như mưa, nhưng cơn mưa này thật nguy hiểm. Mấy chiếc lá như những lưỡi dao cắt thẳng vào động mạch cổ của mấy tên lính. Thế nhưng chỉ chống đỡ được một lúc, sắc mặt hoa yêu đã có chút không ổn. Thực vật khỏe nhất vào buổi sáng. Chiến đấu vào buổi tối đối với hoa yêu mà nói chính là dùng gậy gỗ đánh giáo sắt. Nàng vừa vận yêu lực vừa phải bảo hộ người bên cạnh nàng đã có chút khó khăn.

Dẫu thế, đánh được địch trước mặt, không đánh được địch sau lưng. Hai tên lính từ phía sau cầm kiếm xông tới, Hoa Yêu trở tay không kịp, trong con ngươi đen của nàng chỉ có thể thấy thân ảnh màu lam kia đưa thân chắn kiếm cho nàng.

"Không được...!!!"

Tích tích...

Thời gian như ngưng đọng, mấy giây trôi qua nhanh như cả thế kỉ. Khoảnh khắc nàng trừng to đôi mắt thét lên hai tiếng không thể ấy như thước phim quay chậm. Nhưng thiếu niên chỉ nhẹ mỉm cười, chắn cả hai thanh kiếm, hắn không được nữa rồi. Phải từ biệt thôi.

"Yêu Yêu... Ta có lẽ... thích nàng."Một nụ cười bi thương tỏa sáng giữa màn đêm.

Thân ảnh màu lam ngã xuống, bốn phía ngưng đọng. Hoa yêu như bức tượng lặng yên đứng nơi đó giương mắt nhìn thân thể nam nhân đang nằm trước mặt. Như nghẹn ngào, nước mắt trào ra. Ta đợi người năm trăm năm, chỉ đổi được tương ngộ hơn một tháng ngắn ngủi, chỉ đổi được chàng gọi tên ta hai tiếng "Yêu Yêu", cũng chỉ đổi được cái hôn rực cháy như tích tắc giọt nước rơi xuống mặt hồ.

Hoa yêu như điên cuồng, gió táp nổi lên thổi bay mái tóc xoăn, thổi nước mắt trêи mặt nàng khô lại, mắt nàng trừng lớn, chất chứa toàn bộ thù hận.

Đêm ấy, có nàng hoa yêu thảm sát điên cuồng, kim chung tắm máu. Hoa vàng biến thành sắc đỏ, người ta gọi chúng là hoa diêm chung.

Hoa yêu nâng xác chàng lên, lặng lẽ ôm ở nơi đó.

Bình minh ló dạng, ánh sáng mặt trời dần dần phủ lên thân ảnh hai bóng người nơi đó, có chàng thiếu niên đang ngủ say trong lòng cô nương nhỏ. Nàng cảm nhận được ánh mặt trời, cảm nhận được sức mạnh cuộn trào trong cơ thể.

Nàng cúi đầu dịu dàng nhìn người trong lòng, đặt lên môi hắn cái hôn chan chứa tình yêu thật dạt dào. Nàng mỉm cười. "Dẫu sao cũng là số phận, ta dùng năm trăm năm tu vi này trả cho chàng một đời bình an, kiếp trước chàng trao cho ta sinh mệnh, kiếp này, ta dùng sinh mệnh của mình gửi lại chàng."

"Lần trước chàng còn nợ ta một lời hứa, bây giờ ta muốn chàng phải sống, ta cũng muốn chàng đời sau hãy đến tìm ta."

Nàng đặt môi hôn hắn, truyền vào cổ họng hắn một viên ngọc châu màu lục.

"Nếu thật sự có kiếp sau, đôi ta lại tương ngộ. Ta sẽ không nói lời từ biệt đâu, vì ta còn muốn gặp lại chàng một lần nữa. Ta, yêu chàng."

_______

Linh Lam được thôn dân đưa về chăm sóc, Quý gia chi trả toàn bộ tiền thuốc thang. Hắn hỏi nàng ở nơi đâu, bọn họ không ai thấy nàng cả, chỉ thấy lúc hắn thoi thóp nằm dưới gốc kim chung kia, tay đang nắm chặt hai chiếc trâm cài.

Một chiếc trâm gỗ giống hệt trêи tóc hắn, một chiếc trâm ngọc rướm máu đỏ diễm lệ.

Về sau, cây kim chung ấy không còn ra hoa nữa. Có chàng thiếu niên sống bên cạnh cây xanh, ngày ngày tưới nước, chăm cây, lặng lẽ đợi một đóa hoa mãi mãi không nở rộ. Chàng thi thoảng hành y cứu người, lại dùng cả đời mình ngẫm mãi những bình chung hỉ tửu trân quý, ai ngỏ ý mua chàng cũng không bán.

Cuối đời, chàng cho người đào toàn bộ những chung rượu còn sót lại dưới gốc cây hoa lên, dặn dò mỗi khi trong thôn có hỉ, hãy gửi tặng mỗi nhà một chén rượu hoa thơm.

Tang sự của chàng, trêи tóc chàng vấn ba chiếc trâm, ngôi mộ đá lặng lẽ nằm dưới gốc hoa, cây hoa lúc này chỉ nở duy nhất một chuỗi hoa màu đỏ, như tiếc thương chàng, rơi xuống trước bia mộ...

_______

Thế kỉ XXI, có chàng bác sĩ nọ, một ngày bỗng bị mấy món đồ mỹ nghệ trong một cửa tiệm thủ công ở Đà Lạt thu hút. Anh rất thích hai chiếc trâm cài khắc hình hoa kì lạ, cô thợ thủ công có mát tóc xoăn mượt cười thật ngọt ngào. "Hôm nay không muốn bán, tôi gói chúng lại, chỉ tặng cho anh thôi."

Anh cầm hai chiếc trâm, nói với cô nàng hai tiếng cảm ơn.

Lần đó là lần cuối cùng cửa tiệm thủ công ấy còn mở cửa.

Đã tương ngộ rồi, còn lý do gì để luyến lưu...

_HOÀN_

_______

Phong Tỷ Chưa Ăn Cơm.

_______

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi