CHỨNG KIẾN THẦN THÁM

Edit: Cải Trắng

[ Q7 ] Chương 111: Nạn nhân mới

" Làm sao thế? " Thấy vẻ mặt của Chúc An Sinh và Trì Trừng, Aidan cảm thấy khó hiểu.

" Người này là Vlad Borman? " Chúc An Sinh đưa kết quả tìm kiếm mà mình vừa tìm được cho Aidan xem, xem ảnh xong, Aidan gật đầu: " Đúng vậy, chính là người này. "

Nhận được đáp án khẳng định, Chúc An Sinh phải hít một hơi thật sâu mới có thể giữ được sự bình tĩnh: " Buổi sáng ngày hôm nay chúng tôi gặp được hắn ta, hôm nay hắn ta vừa mới phỏng vấn cục trưởng xong. Nội dung phỏng vấn liên quan tới ba vụ án gần đây. "

Chúc An Sinh vừa nói xong câu này, tất cả mọi người ở đây đều dừng công việc trong tay mình lại, quay sang nhìn. Bọn họ dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cô và Trì Trừng.

" Hôm nay hắn tới phỏng vấn cục trưởng? " Aidan cũng cảm thấy điều này rất khó tin. Hơn nữa, chuyện hung thủ có hành động to gan, gọi điện tới cho người nhà nạn nhân và chuyện Vlad Borman tới phỏng vấn cục trưởng có liên quan tới nhau sao?

" Trước khi anh được gọi tới phòng cục trưởng thì chúng tôi đã thấy hắn ta ở bên ngoài văn phòng. " Chúc An Sinh đưa cho Aidan một đáp án chắc chắn.

" Nói theo cách khác, nếu Vlad Borman là hung thủ thì mục đích thật sự của hắn ta tới đây không phải là để phỏng vấn? "

" Nếu như hắn ta là hung thủ thì rất có thể mục đích thật sự của hắn ta khi làm buổi phỏng vấn ngày hôm nay là thăm dò tiến độ phá án của mọi người. Thậm chí cũng có khả năng là hắn ta tới đây để cười nhạo mấy người, nhìn mấy người giống như con rối bị hắn ta xoay vòng vòng. Hắn ta đứng ngay ở trước mắt mấy người, nhưng mấy người lại không biết gì cả. " Trì Trừng phân tích: " Thế nên hành động hung thủ gọi điện tới cho người nhà nạn nhân cũng có thể lý giải được. Hắn ta đang cảm thấy rất thỏa mãn, trêu chọc được mấy người, hắn ta cảm giác như mình là thượng đế vậy. Hắn ta cứ đứng ở trên cao mà quan sát mọi người. "

Nghe phân tích của Trì Trừng xong, Aidan rùng mình một cái. Trên đời này thật sự có người đáng sợ như thế sao?

Chờ tới khi Trì Trừng nói xong, Chúc An Sinh mới có cơ hội nói ra vấn đề khó hiểu trong lòng mình.

" 20 năm trước Vlad Borman từng giết hại một mạng người, sao giờ đây hắn ta lại thành công như thế? "

Chúc An Sinh cảm thấy vô cùng khó hiểu. Một tên tội phạm giết người, hắn ta dựa vào cái gì để trở thành tác giả, MC, phóng viên, dựa vào cái gì để có được địa vị cao trong xã hội hiện nay? Như thế có công bằng không? Cái này có công bằng với người bị giết cách đây 20 năm trước không? "

" Tôi có quen một người bạn thích Vlad Borman, tôi cũng từng hỏi cô ấy như thế. Theo như lời cô ấy nói thì Vlad Borman là người có sự hấp dẫn trí mạng, Hắn không chỉ có khuôn mặt anh tuấn, khiếu nói chuyện hài hước, cách dẫn dắt ưu nhã, thậm chí hắn còn có một quá khứ nguy hiểm. Tất cả điều này đã làm cho cô ấy cảm thấy mình bị hắn mê hoặc. "

Chưa bao giờ Chúc An Sinh cảm thấy hoang mang hơn lúc này, cô cảm tưởng như cả thế giới này bị điên rồi.

Không phải Chúc An Sinh chưa từng gặp qua những người hâm mộ của mấy kẻ sát nhân hàng loạt, nhưng đây là trường hợp rất hiếm gặp, hơn nữa trong trường hợp này khác hoàn toàn. Giờ đây, cái Chúc An Sinh nhìn thấy là một tên tội phạm giết người sau mười năm ở tù được thả ra, hắn ra tù xong đã trở thành tác giả, MC, phóng viên. Tự truyện của hắn còn được bán rất chạy. Tất cả điều này khiến cho Chúc An Sinh không thể giải thích bằng lý lẽ.

Đây là cái mà cuộc đời đối xử với tội ác sao, thế điều cô và Trì Trừng đang làm có ý nghĩa gì chứ? Mọi người đều dùng sự thiện lương và rộng lượng của mình để bao dung, tha thứ cho sai lầm, liệu có ai đã hỏi qua ý kiến của nạn nhân chưa? Liệu nạn nhân có tha thứ cho người đã làm hại mình không?

Đáp án là không thể, bởi vì bọn họ không có cách nào cất giọng nói lên được nữa, bởi vì bọn họ đã bỏ lại cuộc sống tươi đẹp, biến thành một vũng bùn. Mọi người thì dẫm qua vũng bùn đó, dùng sự thiện lương và rộng lượng của mình để mở ra một thế giới mới.

" Trì Trừng, anh có cảm thấy chúng ta rất buồn cười không? "

Chúc An Sinh nhìn về phía Trì Trừng, trên khuôn mặt cô là nụ cười tự giễu. Anh hơi hé miệng, tựa như muốn nói với cô cái gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được cái gì.

Aidan cảm thấy bầu không khí này không ổn, hắn vội vàng chuyển đề tài: " Tôi đi gọi Vlad Borman đến. "

Aidan đi rồi, những cảnh sát khác cũng sắp xếp lại hồ sơ và rời đi, chỉ còn lại Chúc An Sinh và Trì Trừng vẫn ngồi nguyên chỗ cũ.

Lúc này, Trì Trừng mới mở miệng nói chuyện.

" An Sinh, anh biết em đang suy nghĩ điều gì, những điều mà em đang trải qua anh cũng đã từng trải qua. Sau này, anh đã hiểu được một đạo lý, thế giới của chúng ta vốn không hoàn mỹ. "

" Chúng ta đang sinh sống trong một thế giới không hoàn mỹ, chúng ta cố gắng hết mình để sống sót trong thế giới này, giống như là các loài sinh vật đang tiến hóa theo từng ngày. "

" Hươu cao cổ vì muốn có thể ăn được lá cây cao nhất nên nó đã tiến hóa trở thành loài có cổ dài nhất thế giới, gấu trúc vì sinh tồn cũng lựa chọn loại đồ ăn dễ dàng tìm kiếm nhất. Cho nên chúng ta chỉ có thể cố gắng không ngừng thay đổi chính mình, sau đó đuổi theo thứ mà chúng ta coi là hoàn mỹ nhất. "

Trì Trừng nói xong, Chúc An Sinh im lặng mất một lúc lâu. Sau đó, cô nhoẻn miệng cười với anh một cái.

" Trì Trừng, anh đúng là người thích nói đạo lý đấy. "

" Ai bảo mọi người đều thích nghe những đạo lý lớn chứ? Bằng không thì sao Chicken Soup(1) có thể nổi tiếng toàn cầu chứ? "

(1)Chicken Soup: Tên đầy đủ là "Chicken Soup for the Soul" là một công ty truyền thông tự giúp đỡ và tiêu dùng. Nó được biết đến với hàng loạt sách "Chicken Soup for the Soul" Nếu các bạn muốn tìm hiểu thêm về loạt sách này thì có thể xem thêm thông tin trên wikipedia nhé ^^

Chúc An Sinh nhún vai rồi đứng dậy rời đi, Trì Trừng cũng nhanh chân đuổi theo, đồng thời nắm lấy tay cô.

**

Một tiếng sau, Alad Borman được đưa tới cục cảnh sát. Trước Chúc An Sinh và Trì Trừng thì cũng có cảnh sát khác thẩm vấn nhưng không có kết quả gì.

Chúc An Sinh và Trì Trừng vừa mới ngồi xuống thì Alad Borman đã mở miệng.

" Hai người không phải cảnh sát. " Alad Borman nhìn chằm chằm hai người.

" Sao anh lại biết? "

Chúc An Sinh quan sát Alad Borman. Đúng như lời Aidan nói, hắn có một khuôn mặt anh tuấn, một đôi mắt thâm thúy. Nhưng cho dù là thế, khi nhìn hắn, Chúc An Sinh vẫn cảm thấy vừa chán ghét vừa ghê tởm. Hơn nữa, Chúc An Sinh cực kỳ không thích nụ cười giả dối trên gương mặt Alad Borman. Nụ cười quỷ dị như thế khiến Chúc An Sinh cảm thấy hắn đang một cái mặt nạ mỉm cười.

" Năm ngoái Trì Trừng tiên sinh đã trở thành tác giả đứng thứ hai trên thế giới, là đồng nghiệp thì sao tôi lại không biết chứ? " Alad Borman giữ nguyên nụ cười bên môi.

" Đồng nghiệp? Cái anh viết là tự truyện liên quan tới việc giết người sao? " Chúc An Sinh cố ý hỏi ngược lại.

" Lúc trước tôi đúng là người rất ngu ngốc, nhưng giờ tôi rất chân thành hướng về thượng đế để sám hối. "

" Đáng tiếc, thượng đế chỉ có một, và chúng tôi thì không phải thượng đế. " Chúc An Sinh nhìn chằm chằm vào Alad Borman, như là muốn nhìn thấu cả bộ mặt thật của hắn.

" Xem ra hai người cũng cảm thấy tôi là hung thủ nhỉ? "

Chúc An Sinh thu hồi ánh mắt, cô quay sang liếc nhìn Trì Trừng. Bỗng nhiên trong đầu cô lóe lên hình ảnh quãng thời gian trước mình ở chung với Trì Trừng, cái lần đầu tiên mà cô và Trì Trừng phá án với nhau.

" Tôi tin vào chứng cứ. " Chúc An Sinh nói một cách lạnh nhạt: " 20 năm trước có cô gái chết vì treo cổ. Bây giờ những cô gái này cũng chết do bị siết chết, chẳng lẽ anh không cảm thấy ở đây có chỗ rất kỳ quặc sao? "

" Chẳng lẽ vì trước kia do tôi ngu ngốc giết chết một cô gái mà bây giờ mấy người nghĩ những cô gái này cũng do tôi giết? " Vlad Borman dùng giọng nói vô cùng chân thành đối đáp với Chúc An Sinh.

Trong chốc lát, Chúc An Sinh không biết trả lời sao cho phải, may là Trì Trừng đã tiếp tục hỏi Vlad Borman.

" Vậy anh thử giải thích cho tôi xem, khi nạn nhân thứ hai xuất hiện vào sáu tháng trước, tại sao anh cũng có mặt tại Klagenfurt? " Trì Trừng đưa ra vấn đề cách đây một tiếng trước bọn họ mới phát hiện.

" Ngày ấy tôi có buổi ký sách tại Klagenfurt, chuyện này chắc mấy người đã tra ra được rồi. Có vấn đề gì không? " Vlad Borman bình tĩnh hỏi lại.

" Vấn đề là, anh không cảm thấy mấy chuyện này quá trùng hợp sao? Họ đều chết do bị siết cổ, đều là phụ nữ, và khi anh đang có mặt tại Klagenfurt thì một cô "gái bán hoa" ở đấy đã chết một cách kỳ lạ. Anh đang muốn nói tất cả những điều này là trùng hợp sao? "

" Xem ra ngay cả Trì Trừng tiên sinh cũng nghi ngờ tôi. Nhưng tôi muốn hỏi Trì Trừng tiên sinh một vấn đề, với tư cách là một thần thám của nước Mỹ, anh có từng nghĩ tới khả năng những việc này không phải do tôi làm không? "

Vlad Borman mỉm cười nhìn Trì Trừng. Khuôn mặt hắn vẫn giữ nét bình tĩnh, không hề có chút cảm xúc nào thay đổi trên đó, tâm tư sâu không thấy đáy.

Trì Trừng im lặng mất một lúc, anh đang suy nghĩ vấn đề mà Vlad Borman đưa ra.

Trì Trừng có nghi ngờ Vlad Borman là hung thủ không? Đương nhiên là có, vì đã tồn tại quá nhiều sự trùng hợp.

Thủ pháp giết người tương tự, nạn nhân cùng là giới tính nữ. Thêm nữa, vừa nãy bọn họ vừa mới tra được, khoảng sáu tháng trước, vào thời điểm phát hiện ra nạn nhân thứ hai, bọn họ thấy Vlad Borman cũng có mặt tại Klagenfurt.

Sự trùng hợp liên tục kéo đến, tất cả những sự trùng hợp này đồng loạt chĩa mũi về hướng Vlad Borman, nhưng liệu điều này có chứng minh Vlad Borman là hung thủ không?

Chúc An Sinh và Trì Trừng đều biết đáp án là phủ định. Bởi vì bọn họ vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực. Nếu chưa có chứng cứ xác thực trong tay thì bọn họ không thể nào loại trừ khả năng Vlad Borman không phải hung thủ.

" Thế thì anh đúng là người xui xẻo nhất trên thế giới này rồi, một vụ án giết người liên hoàn như này mà có quá nhiều sự trùng hợp chĩa thẳng vào anh. "

" Trước mắt thì đúng là như vậy. " Vlad Borman nói một cách thản nhiên: " À, nếu Trì Trừng tiên sinh không còn vấn đề gì khác thì tôi nghĩ tôi nên rời đi rồi. Giờ mấy người đang quấy rầy giờ giấc nghỉ ngơi của tôi rất nghiêm trọng. Nếu như còn lần dò hỏi vô nghĩa như thế này nữa, tôi nghĩ tôi có thể tố cáo mấy người đấy. "

Cuối cùng, Chúc An Sinh và Trì Trừng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vlad Borman nở nụ cười thắng lợi rời khỏi cục cảnh sát.

Hai giờ sáng tại Vienna, Chúc An Sinh và Trì Trừng ngồi trên xe trở về khách sạn.

Trên xe, hai người đều im lặng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, người cảnh sát nhận nhiệm vụ đưa hai người về khách sạn cũng tập trung lái xe.

" Trì Trừng, anh cảm thấy Vlad Borman có phải hung thủ không? " Chúc An Sinh lại hỏi vấn đề này.

" Em tin là thế sao? " Trì Trừng hỏi ngược lại.

" Em tin là như thế. " Chúc An Sinh trả lời không chút do dự: " Nhưng trước khi tìm được chứng cứ xác thực, em cũng tin vào khả năng Vlad Borman vô tội. "

Trì Trừng cười, trong lòng anh lẫn Chúc An Sinh đều đã có đáp án thuộc về riêng mình rồi.

...

Trở về khách sạn, hai người tạm biệt nhau trở về phòng của mình và ngả mình lên chăn đệm. Hôm nay bọn họ đã quá mệt mỏi rồi, ngay cả chút sức lực đứng dậy đi rửa mặt cũng không có.

Chúc An Sinh còn muốn kiên trì thêm chút nữa nhưng cô phát hiện ra mình không thể đứng dậy được, cơn buồn ngủ đã xâm chiếm toàn bộ đại não cô.

Ngủ một giấc tới tận 9 giờ sáng hôm sau, Chúc An Sinh bị một cuộc gọi đánh thức khỏi giấc mơ đẹp.

Mơ mơ màng màng nhận điện thoại, Chúc An Sinh nghe thấy giọng nói quen thuộc của Trì Trừng.

" An Sinh, nhanh lên chút, phát hiện ra nạn nhân mới rồi. "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi