CHỨNG KIẾN THẦN THÁM

Edit: Cải Trắng

Đúng như những gì Trì Trừng suy nghĩ về người đàn ông lạ mặt trong camera theo dõi. Không lâu sau đó, Aidan đã mang về tin tức chứng minh được suy nghĩ của anh, người đàn ông xa lạ kia đúng là một nhân vật nguy hiểm.“Cậu nói đó là tội phạm mà cảnh sát Đức đang truy nã?”

Tuy Trì Trừng đoán người đàn ông lạ mặt kia không phải người lương thiện gì nhưng không ngờ thân phận của anh ta có thể khiến anh kinh ngạc tới thế.

“Tôi đã điều tra từ ngoại hình của anh ta, xác nhận anh ta chính là người cảnh sát Đức đang truy nã, Jonathan Douglas.” Aidan giao cho Trì Trừng những thông tin về Jonathan Douglas mà mình tra được.

Đầu tiên, Trì Trừng nhìn thấy ảnh chụp Jonathan Douglas, xác nhận anh ta đúng là tên luật sư giả mạo, là người đàn ông lạ mặt trong camera ghi hình. Sau đó, Trì Trừng nhanh chóng xem tài liệu liên quan tới anh ta.

Jonathan Douglas luôn là đối tượng quan trọng được cảnh sát Đức chú ý, vì cảnh sát Đức cho rằng Jonathan Douglas là nhân vật quan trọng nhất trong gia tộc mafia Bayer nổi tiếng của quốc gia.

Một năm trước, cảnh sát phát hiện ra chứng cứ phạm tội của Jonathan Douglas, chính thức ban hành lệnh truy nã.

Hiện giờ, Trì Trừng có thể khẳng định rằng nhóm người đuổi theo muốn giết Anna không tránh khỏi liên quan tới Jonathan Douglas. Nếu thế, người hôm qua uống rượu cùng Anna là anh ta.

Có điều Trì Trừng hơi khó hiểu, sao Anna lại có quan hệ với Jonathan Douglas? Thậm chí Jonathan Douglas còn thay cô ấy tới xét xử Vlad Borman nữa.

Khả năng duy nhất Trì Trừng có thể nghĩ tới là lệnh truy nã đó. Nhưng dựa theo lẽ thường mà nói, Anna không nên quen biết gì Jonathan Douglas mới đúng, càng không cần phải nói tới việc hợp tác cùng anh ta.

Nhưng nếu Anna vì muốn bắt giữ Jonathan Douglas mới quen biết thì sao cô ấy lại bỏ qua cho anh ta? Thậm chí, cuối cùng Jonathan Douglas còn giúp Anna một việc lớn.

Rốt cuộc bọn họ có quan hệ như thế nào? Trì Trừng nghĩ không thông.

Ban đầu Trì Trừng còn tưởng Anna muốn bức tử Vlad Borman, nhưng giờ mới thấy Anna chỉ muốn hắn từ bỏ việc kháng án thôi. Nhìn từ góc độ này, Trì Trừng có thể tin rằng Anna vẫn chưa đánh mất bản ngã của mình, không sa đọa vào mấy tội ác tày trời. Vậy thì rốt cuộc là nguyên nhân nào đã khiến cô ấy từ bỏ việc bắt giữ một tên tội phạm đang bị truy nã, thậm chí cuối cùng còn hợp tác với anh ta nữa?

Trì Trừng lập tức hiểu ra ở khía cạnh này có gì đó bất thường, anh cảm thấy nếu như mình có thể biết rõ được điểm đáng ngờ này thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.

Sao Anna lại hợp tác cùng với một tên tội phạm đang bị truy nã? Ngày hôm qua cô ấy rời đi để làm cái gì? Từ lúc chào tạm biệt, Trì Trừng đã biết chắc chắn Anna muốn đi làm một việc vô cùng nguy hiểm, thế nên anh rất lo lắng cho cô.

Thậm chí Trì Trừng còn muốn biết, những người đuổi giết Anna là ai? Mục tiêu thật sự của bọn họ liệu có phải là Jonathan Douglas không? Nếu đối tượng của bọn họ đúng là Jonathan Douglas thì sao người tên Jonathan này lại lọt vào cuộc truy đuổi của cả hắc bạch đạo?

Tất cả những điều này đều khiến Trì Trừng tò mò không thôi, thế nên anh quyết định ở lại đây điều tra việc này. Sau đó, anh định lôi điện thoại ra gọi cho Chúc An Sinh thì phát hiện ra điện thoại mình rơi rồi.

Điện thoại của anh rơi lúc nào thế nhỉ? Trì Trừng hồi tưởng lại, anh cảm thấy rất có thể là nó đã rơi vào lúc anh chạy trốn với Anna hôm qua, nhưng do mải đắm chìm trong việc phá án nên giờ mới phát hiện ra.

Trì Trừng mượn tạm điện thoại của Aidan, nhưng sau khi ấn gọi Chúc An Sinh thì phát hiện ra cô tắt máy.

Sao Chúc An Sinh lại tắt máy chứ? Trì Trừng lo lắng nên liên lạc với cảnh sát Anh, biết được cô chỉ rời khỏi Anh thôi nên anh yên tâm hơn.

Thế thì chắc Chúc An Sinh đang ở trên máy bay nên điện thoại mới tắt máy, nhưng sao đột nhiên cô lại rời khỏi Anh? Trì Trừng quyết định chút nữa anh sẽ liên lạc lại với Chúc An Sinh.

“Aidan, cậu có biết nhân vật nào trong băng xã hội đen tại Vienna không? Chỗ tài liệu này chưa đủ, tôi cần thông tin hoàn chỉnh hơn thế này, tốt nhất là nắm bắt được kha khá tình hình thực tế. Tôi nghĩ, cao tầng của giới xã hội đen có thể giải quyết được vấn đề của tôi.”

Aidan nghe Trì Trừng yêu cầu như thế thì lập tức lộ ra vẻ ngượng ngịu: “Cái đó, hình như hơi nguy hiểm đấy.”

“Chỉ là hỏi thăm chút thôi mà, không tới nỗi chọc bọn họ đi giết chết tôi đâu. Huống hồ bọn họ cũng biết giết tôi rồi sẽ gây ra làn sóng như thế nào, bọn họ không ngu ngốc vậy đâu.”

Lúc này Aidan mới nhớ ra thân phận của Trì Trừng có lực ảnh hưởng như thế nào. Hơn nữa, hiện giờ giới xã hội đen hoạt động khá ít, cho nên Trì Trừng sẽ không gặp nguy hiểm gì.

“Thật ra tôi có biết một địa điểm tụ tập bọn họ, một sòng bạc tư nhân.”

Nghe vậy, Trì Trừng nở nụ cười. Ba mươi phút sau, Aidan đưa anh tới sòng bạc tư nhân đó.

Cái gọi là sòng bạc đó là một tòa nhà nhỏ ba tầng, trong khi Aidan đi đỗ xe thì Trì Trừng gõ cửa sòng bạc.

Mở cửa là một người đàn ông luôn mỉm cười, hắn quan sát Trì Trừng một phen rồi ôn hòa nói: “Xin lỗi ngài, ở đây chúng tôi không tiếp khách lạ.”

Có lẽ người đàn ông này tưởng Trì Trừng là người địa phương nên nói tiếng Đức, nhưng Trì Trừng có biết tiếng Đức đâu, thế nên anh hơi ngại: “Ngại quá, tôi không biết nói tiếng Đức. Còn nữa, đây là danh thiếp của tôi.”

Người đàn ông nhận lấy tờ danh thiếp, sau khi nhìn lập tức lộ ra vẻ cảnh giác: “Xin lỗi Trì Trừng tiên sinh, nơi này của chúng tôi không chiêu đãi người lạ.” Lúc này người đàn ông đó đã đổi sang nói tiếng Anh một cách lưu loát.

“Tôi không có hứng thú với công việc của mấy người, tôi tới đây chỉ muốn hỏi mấy người vài câu thôi. Hi vọng anh có thể giúp tôi báo lại một chút, tin là ông chủ của các anh sẽ đồng ý gặp mặt.”

Người đàn ông đó nhìn Trì Trừng, do dự trong chốc lát. Cuối cùng, hắn cũng nhận lấy danh thiếp.

“Anh chờ một lát.” Nói xong thì đóng cửa lại.

Aidan đỗ xe xong thì chạy tới bên cạnh Trì Trừng, tò mò hỏi: “Sao rồi? Chúng ta có thể đi vào không?”

“Chắc là được.”

Trì Trừng nói xong câu đó được một lúc thì người đàn ông đó lại mở cửa ra. Trì Trừng và Aidan thuận lợi đi vào bên trong tòa nhà nhỏ.

Vừa mới vào cửa, Aidan và Trì Trừng đã tiếp nhận kiểm tra toàn thân, sau khi xác nhận hai người không mang vũ khí mới dẫn bọn họ đi lên tầng ba. Trong một phòng trên tầng ba, Trì Trừng và Aidan gặp được một người đàn ông trung niên.

“Mời ngồi.”

Người đàn ông trung niên đó nói với Trì Trừng một cách thân thiện. Trì Trừng cũng không khách khí, anh cùng Aidan nhanh chóng ngồi xuống sofa.

“Nghe nói Trì Trừng tiên sinh tìm tới đây muốn hỏi tôi mấy vấn đề? Không biết người như tôi đây có thể giúp gì cho Trì Trừng tiên sinh?”

“Chỉ có mấy vấn đề đơn giản thôi, chẳng qua người bình thường không cách nào biết được tình hình bên trong.”

“Ồ?” Nghe Trì Trừng nói vậy, người đàn ông trung niên có chút hứng thú.

“Chắc là ông không thể không biết vụ đấu súng ngày hôm qua nhỉ, tôi cảm thấy đám người đó không liên quan gì tới ông. Chỉ là không biết mấy người đó là ai mà dám ban ngày ban mặt nổ súng trên đường phố Vienna?”

Trì Trừng hỏi, giọng điệu mang theo chút khiêu khích, ngay lập tức người đàn ông trung niên đó hơi tức giận. Đương nhiên Trì Trừng biết rõ lòng người này, đối với các băng xã hội đen mà nói, vấn đề địa bàn là vấn đề hàng đầu của bọn họ.

“Còn có thể là ai chứ, ngoại trừ đám người gia tộc Bayer thì còn ai dám làm càn như thế?”

“Vậy xem ra suy đoán của tôi không sai, nhưng tôi muốn biết sao đám người của gia tộc Bayer lại chạy tới đường phố Vienna để nổ súng?”

Người đàn ông trung niên đó tức giận tới thiếu chút nữa thì nói hết ra cho Trì Trừng, nhưng tới lúc lời chuẩn bị ra khỏi miệng thì đột nhiên ông ta đóng chặt miệng lại.

Người đàn ông trung niên suy nghĩ, tuy việc này cũng chẳng liên quan gì tới ông nhưng ông có nên nói cho Trì Trừng biết không?

Trì Trừng nhận ra sự do dự của ông, lập tức nói: “Là vì Jonathan Douglas sao?”

Nghe Trì Trừng nhắc tới Jonathan Douglas, người đàn ông trung niên kinh ngạc: “Hóa ra cái gì cậu cũng biết cả rồi, cậu còn muốn hỏi tôi cái gì nữa?”

“Tôi muốn tới xác nhận thôi.” Trì Trừng làm ra vẻ trấn định. Tuy anh cái biết cái không nhưng anh không thể biểu hiện hết ra ngoài được, bởi vì như thế người đàn ông trung niên này mới có thể buông bỏ do dự và nghi ngờ, đây là kỹ xảo do nhiều năm thẩm vấn tạo nên.

Người đàn ông trung niên không nhìn ra được chút sơ hở nào của Trì Trừng thế nên ông quyết định thuận nước đẩy thuyền cho anh.

“Chắc là vào khoảng một tháng trước, không biết ai đã tuồn ra thông tin Jonathan Douglas thật ra là cảnh sát nằm vùng, thế nên sau đó Jonathan luôn bị người của gia tộc Bayer đuổi giết. Chỉ là tôi không ngờ ngay cả chút mặt mũi, người gia tộc Bayer cũng không để lại cho tôi, trực tiếp ra tay trên địa bàn của tôi.”

Aidan và Trì Trừng đè nén lại sự kinh sợ trong lòng mình, đặc biệt là Trì Trừng. Anh đã nghĩ tới vô số khả năng có thể xảy ra, nhưng lại không nghĩ tới việc Jonathan Douglas là cảnh sát nằm vùng.

“Hóa ra là như thế, xem ra chuyện này không liên quan gì tới Áo cả. Chúng tôi yên tâm rồi, đây là rắc rối của Đức thôi.”

Trì Trừng giả vờ thoải mái nói. Sau khi chào tạm biệt người đàn ông trung niên đó, Trì Trừng và Aidan rời khỏi tòa nhà.

Mãi cho tới khi Aidan ngồi lên xe rồi mới có thể nói ra nỗi khiếp sợ trong lòng mình cho Trì Trừng: “Không ngờ người đó lại là cảnh sát nằm vùng!”

Trì Trừng im lặng, đối với việc này đúng là cũng không thể tin được nhưng anh cần phải duy trì lý trí của mình.

“Không đúng, nếu Jonathan Douglas là cảnh sát nằm vùng của Đức thì tại sao sau khi anh ta bị bại lộ thân phận, cảnh sát không bảo vệ anh ta chứ? Chỗ này có vấn đề, chúng ta cần phải chứng thực với cảnh sát Đức.”

Nghe xong phân tích của Trì Trừng, Aidan mới nhận ra được mình đã xem nhẹ vấn đề này. Hắn khôi phục lý trí, dẫm chân ga, hắn sắp gấp không chịu nổi, muốn về cục cảnh sát nói ra tất cả rồi.

Trì Trừng cũng mong nhanh chóng trở về cục cảnh sát. Có điều, anh không biết lúc này trong cục cảnh sát Vienna có một người đang chờ anh.

Nhìn thấy Chúc An Sinh, phản ứng đầu tiên của Trì Trừng là đầu óc trống rỗng, sau đó anh lập tức tiến lên ôm lấy cô.

“Sao em lại tới đây?”

Chúc An Sinh cười đầy bất đắc dĩ, ôm lấy Trì Trừng, nhưng nụ cười của cô lại mang phần hơi nôn nóng.

“Trì Trừng, chúng ta không có thời gian đâu. Lại có cha xứ bị sát hại vào ngày hôm qua rồi.”

Tác giả có lời muốn nói: Giống như tôi đã nói ở chương trước, đây là khúc ngoặt đầu tiên của câu chuyện, vẫn còn những khúc ngoặt đằng sau nữa. Nhưng tới đây chắc mọi người cũng phát hiện ra hai vụ án chuẩn bị nhập làm một rồi chứ?

Giới thiệu lại cho mọi người một chút về tuyến nhân vật chủ chốt: Anna (bạn thân của Trì Trừng, thợ săn tiền thưởng), Vlad Borman (hung thủ vụ án giết người liên hoàn), Aidan (cảnh sát phụ trách đón tiếp Trì Trừng ở Vienna), Kevin Brana (cha xứ đầu tiên bị sát hại), Michael Cabrillo (luật sư chính nghĩa theo đuổi vụ án xâm hại), Jonathan Douglas (trước mắt là người bí ẩn nhất)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi