CHỨNG KIẾN THẦN THÁM

Trì Trừng không phản bác, bởi cái bệ bồn cầu ấy đúng là thứ đã giúp anh xác định chính xác phương hướng. Phán đoán ban đầu của anh bị lệch, cho nên anh rất tự nhiên đi lướt qua chân tướng.

Sự hỗn loạn trong phòng Ricky Reward đúng là có người cố ý bố trí. Chẳng qua, người bố trí hiện trường này không phải tên hung thủ sử dụng thuốc mê. Thực chất, nó do chính Ricky Reward bố trí.

Ricky Reward bố trí như vậy là vì không muốn người khác biết bản thân tự nguyện tìm cái chết.

Trì Trừng không ngờ lại có người trăm phương nghìn kế muốn tự giết bản thân. Vì vậy, anh đưa ra một suy đoán sai lầm nhưng hợp logic trinh thám.

Cứ cho là Trì Trừng thông qua bệ bồn cầu xác nhận được thân phận đặc biệt của Nicole Chez đi, nhưng sao anh có thể biết cả việc Nicole Chez là em trai của Ricky Reward?

Tuy Nicole Chez chưa phẫu thuật hết các bộ phận trên cơ thể nhưng đã tiến hành can thiệp vào dây thanh quản, mở lồng ngực và một chút liên quan đến chỉnh dung. Thêm nữa là sau nhiều năm dùng thuốc kích thích sắc tố, cô ta dường như đã biến thành một người khác. Thế, Trì Trừng dựa vào đâu mà xác định cô ta là em trai Ricky Reward?

Đầu tiên, Trì Trừng chú ý đến vóc dáng cao ráo của Nicole Chez. Song, đến lúc phát hiện ra thân phận đặc biệt của cô ta, chẳng hiểu sao anh lại liên tưởng đến em trai Ricky Reward. Trong tấm ảnh chụp chung đã phai màu, Trì Trừng nhớ là chiều cao của Darren Reward và Ricky Reward sêm sêm nhau. Mà khi bỏ giày cao gót ra, vóc người Nicole Chez với Ricky Reward cũng gần bằng.

Thứ hai, mối liên hệ bí ẩn giữa Shanny Fox và Joseph Gerstein đã làm anh nảy ra ý tưởng mới, liệu có ai đang ở trong lâu đài cổ, có quan hệ bí ẩn lẫn chuyện xưa với Ricky Reward không?

Thứ ba, đây cũng chính là nguyên nhân giúp Trì Trừng xác nhận được thân phận của Nicole Chez.

Người ở trong lâu đài cổ ai cũng hận không thể giết chết đối phương, vậy sao Ricky Reward có thể yên tâm to gan mở cửa cho người đến gõ cửa vào giữa đêm?

Khúc mắc này cứ đọng lại trong lòng Trì Trừng mãi cho đến khi khám phá ra được thân phận đặc biệt của Nicole Chez. Anh đã tìm được câu trả lời cho tất cả các câu hỏi còn tồn.

Nicole Chez chính là người em trai Darren của Ricky Reward. Vì vậy, Ricky Reward mới yên tâm mở cửa cho Nicole Chez.

Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Ricky Reward. Hắn đặt chân vào lâu đài cổ chỉ với một mục đích, đó là cứu rỗi Nicole Chez. Thế nên, hắn đã che giấu thân phận người vô tội với Trì Trừng. Bởi, ngay từ khi bắt đầu, hắn ôm theo quyết tâm một đi không ngoảnh lại mà đến.

“Nicole, tôi có thể hỏi cô một câu không?” Trì Trừng nói với Nicole Chez.

“Anh muốn biết lý do tại sao tôi giết chồng mình?” Nicole Chez nhanh chóng đoán ra được mục đích của Trì Trừng.

Anh yên lặng chờ cô ta thẳng thắn mọi chuyện, thấy khá thương cảm cho số phận cô ta.

“Tôi biết, Trì Trừng tiên sinh rất muốn nghe mấy lý do như kiểu tôi khi ấy đã bị dồn vào đường cùng, không còn cách nào khác mới làm thế nhưng tôi không thể không thừa nhận rằng, sau nhiều năm phiêu bạt khắp nơi kiếm miếng cơm manh áo, tôi đã trở nên thối nát vô cùng. Chồng tôi chẳng phải người tốt đẹp gì. Ông ta có đam mê rất biến thái lẫn thói vũ phu. Có điều, đấy không phải nguyên nhân khiến tôi giết ông ta. Tôi là người xấu, là một kẻ phạm tội. Xin lỗi, đã để anh thất vọng rồi.”

Sự thật là vậy sao? Trì Trừng rất buồn nhưng cũng hiểu, hiện thực phũ phàng luôn chiếm đa số.

Hoàn cảnh của Nicole Chez đáng thương và bất hạnh thật đấy, nhưng không thể bù trừ nổi tội nghiệt cô ta tạo nên. Đó là hai khía cạnh hoàn toàn khác nhau. Trì Trừng chỉ có thể nói, cuộc sống bi thảm đã đẩy Nicole Chez đi trên con đường cực đoan.

Chắc hẳn, Ricky Reward cũng biết rõ điều này. Và hắn càng nhớ rõ việc bản thân phải bảo vệ Nicole Chez. Hắn vẫn là anh trai của Nicole Chez.

Hắn phải cứu người thân của mình bằng được, chẳng màng việc phải hi sinh tính mạng. Chỉ cần có thể để Nicole Chez tỉnh ngộ, hắn nguyện ý trả bất cứ giá nào!

Trong giây phút hoảng hốt, Nicole Chez như nghe thấy cuộc trò chuyện với anh trai mình tối qua. Lời hứa hẹn với anh trai in sâu trong đầu cô ta.

“Trì Trừng tiên sinh, anh yên tâm đi. Nếu tôi có thể sống sót rời khỏi đây, chắc chắn sẽ đi tự thú. Từ nay về sau, tôi là một người hoàn toàn tự do.”

Cô ta sẽ sống thật tốt quãng đời lại. Cho nên, hôm nay mới giả vờ thành người vô tội trước mặt Trì Trừng.

Dù tối qua đau thương muốn chết nhưng vì lời hứa, hôm nay Nicole Chez vẫn trang điểm lộng lẫy xuất hiện trước mặt mọi người.

Cô ta nhất định phải sống! Sẽ mang theo niềm vui sướng và sự tự do mà sống!

Nicole Chez thật sự rất hối hận. Trước kia, cô ta luôn oán hận cuộc đời bất công với mình, cứ tự thương xót cho thân mình. Nhưng đến nay lại ngộ ra rằng, mình đã sớm có món đồ quý báu nhất thế giới.

**

Nửa đêm, nghe thấy tiếng gõ cửa, Ricky Reward ngừng bút.

Trong tay hắn là chiếc bút máy đã bầu bạn bên mình mười mấy năm. Ricky Reward cảm thấy rất tiếc nếu mình vứt nó đi. Có thể cũng bởi nguyên nhân đó, đã giúp hắn có cơ duyên trở thành thương nhân buôn đồ cổ.

Hôm nay, sau khi viết xong bức di thư, Ricky Reward hiểu rằng, chiếc bút máy này đã đến lúc nghênh đón cái chết và nghênh đón tuổi thọ.

Vì vậy, Ricky Reward giữ bình tĩnh tuyệt đối.

Cả căn phòng đã được hắn bố trí xong xuôi, chỉ chờ nhân vật chính đến để trò hay được diễn ra.

Ricky Reward chậm rãi mở cửa, gặp lại người thân thất lạc suốt hai mươi năm làm mình ngày nhớ đêm mong.

Gặp lại Darren, à, giờ phải “hắn” là Nicole mới đúng, Ricky Reward bình tĩnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Nicole Chez lệ nóng quanh tròng nhìn Ricky Reward, gắt gao cắn chặt môi mình. Cô ta không ngờ, vị khách cuối cùng của lâu đài cổ lại chính là anh trai ruột.

Sau vài giây đối mặt ngắn ngủi, hai người nước mắt tuôn rơi ôm lấy đối phương.

Ôm lấy Ricky Reward, Nicole Chez như hóa điên mà đập mạnh vào lưng hắn liên tục. Nhưng có vẻ hắn không hề thấy đau, chỉ để lộ ra nụ cười mỹ mãn.

“Sao anh lại ở đây? Tại sao anh lại ở chỗ này!”

Nicole Chez hỏi mà cảm tưởng linh hồn như bị xé đôi. Cô ta không quan tâm việc mình có bước vào địa ngục hay không. Cái duy nhất cô ta không thể chấp nhận được là mình sẽ gặp anh trai ở địa ngục.

Ricky Reward kéo Nicole Chez vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Khung cảnh trong phòng làm Nicole Chez ngây ra. Cô ta không biết anh trai mình muốn làm gì.

“Darren, à, chắc giờ em muốn anh gọi là Nicole hơn nhỉ? Mặc kệ em là anh, anh vẫn hi vọng em hiểu rằng, em chính là người thân duy hất của anh trên thế giới này.”

Gần hai mươi năm trôi qua, chưa ai gọi cô ta một tiếng Darren. Nước mắt Nicole Chez tuôn ra như vỡ đê, tay bấu chặt lấy cánh tay anh trai. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng tay anh trai vẫn rất ấm áp.

“Anh, sao anh lại ở đây? Nói cho em biết đi. Anh không…”

Nicole Chez biết rõ người thế nào mới được tiến vào lâu đài cổ. Cô ta không tin Ricky Reward đã làm thế, bởi cô ta biết, hắn chính là người lương thiện nhất, hiền lành nhất.

Dù cả thế giới chìm trong bóng tối, Nicole Chez vẫn tin rằng, anh trai mình chính là tia sáng cuối cùng.

“Em yên tâm. Sau khi em đi, anh sống rất tốt.”

Ricky Reward đau lòng vuốt ve gương mặt của Nicole Chez. Hắn đã biết đại khái cuộc sống của Nicole Chez mấy năm nay qua miệng người đưa mình vào.

Một mình lang thang khắp nơi, để sống sót, Nicole Chez đã làm không ít chuyện xấu. Có điều, Ricky Reward vẫn quý trọng cô ta như bảo bối.

“Nicole, em nghe anh nói đây, em có đồng ý từ nay về sau sẽ sống thật vui vẻ hạnh phúc không?”

Nicole Chez chăm chú quan sát con ngươi xanh biếc của Ricky Reward. Ban đầu, cô ta thấy rất hoang mang. Dần dà thế nào, cô ta ngộ ra.

Quy tắc trò chơi từng đề cập đến việc không phải ai vào lâu đài cổ cũng là tội phạm.

Giờ phút này, Nicole Chez hoàn toàn sụp đổ! Há mồm muốn nói mà cổ họng bị tắc nghẹn, chẳng phát ra được âm nào.

“Em biết không, Nicole? Từ trước đến nay, không có cái gì gọi là bước đường cùng cả. Em có cơ hội lựa chọn lần nữa. Đồng ý với anh, sau này phải…”

Chưa nói hết câu, cơ thể Ricky Reward đã chịu lực co rút vô cùng đau đớn làm hắn mất hết sức lực ngay tắp lự. Nicole Chez hoảng loạn đỡ hắn ngồi lên ghế. Ricky Reward cứ ngồi cứng đơ như gỗ mục.

Giờ đây, hắn đang chào đón giây phút cuối cùng của mạng sống.

“Anh, anh làm sao thế? Anh ơi?”

Nicole Chez sốt sắng gọi tên. Ấy vậy mà, Ricky Reward lại cảm thấy âm thanh bên tai mình càng ngày càng nhỏ.

“Nicole, trên bàn có vài món đồ, em đem nó lại đây.”

Tuy sức lực Ricky Reward đã yếu đến mức giống một cụ già tới tuổi gần đất xa trời nhưng giọng điệu lại khiến người ta không thể không tuân theo. Nicole Chez làm theo, cầm lấy một bức thư, một cây bút lẫn một con dao găm Thụy Sĩ.

“Những gì anh viết trong thư là lời muốn nói với em. Cái bút này tuy hỏng rồi nhưng cứ coi như đây là món đồ cuối cùng anh tặng em nhé.”

Đã sớm đoán được kết cục nên Ricky Reward rất bình tĩnh, coi như mình chuẩn bị đón một giấc ngủ sâu.

“Bây giờ, anh muốn em cần con dao Thụy Sĩ đó giết anh!”

Trong phút giây hấp hối, giọng Ricky Reward như sét đánh ngang tai.

“Không!”

Nicole gượng hết sức lực toàn thân mới thốt ra được một từ.

“Nicole, em không hiểu sao? Anh đã uống thuốc độc, đó chính là kết cục mà anh lựa chọn. Anh rất vui. Cho nên, em hãy dùng con dao kia giết chết anh trước khi thuốc độc hoàn toàn phát tán đi. Hãy để cái chết của anh ít ra còn có ích.”

“Không…”

Nicole cầm con dao, không ngừng lùi về phía sau. Sau đó, cô ta bất ngờ va phải một quyển sách. Đồng thời, cô ta cũng hiểu ngay tại sao phòng anh trai mình lại có cảnh tượng này.

Tất cả do một tay hắn sắp xếp, hao tổn tâm trí như vậy chỉ vì mục đích tự giết bản thân.

Sao lại thế? Nicole không chấp nhận được!

“Nicole, hãy để anh được gọi em bằng cái tên Darren một lần cuối cùng đi. Em có biết tại sao mèo thích ăn cá, Jerry thích ăn phomai không?”

“Cho nên, hãy giết anh đi.”

“Anh yêu em, hãy giết anh đi.”

“Chết không phải là kết thúc. Cho dù anh rời khỏi thân xác này thì anh vẫn sẽ sống mãi trong lòng em, trí nhớ của em. Anh có thể trở thành một ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, một cơn gió thoảng qua. Anh sẽ có mặt ở khắp mọi nơi, em không cô đơn đâu.”

“Cho nên, mau giết anh đi.”

Nicole Chez không thể nào quên cảnh tượng Ricky Reward thanh thản nhắm mắt lại. Căn cứ theo lời thỉnh cầu cuối cùng của Ricky Reward, cô ta lấy giúp hắn cái áo gió, để hắn có thể ôm theo nó rời khỏi thế giới này như ý nguyện.

Lúc đó, Nicole Chez không hiểu tại sao nguyện vọng cuối cùng của Ricky Reward lại là ôm lấy áo gió.

Nicole Chez nhớ khi Ricky Reward từ từ khép hai mắt lại, có cơn gió đêm ùa tới đập vào cửa sổ.

Gió đêm dịu dàng như một đôi tay ấm áp, mơn trớn khuôn mặt Nicole Chez, thổi bay mái tóc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi