CHỨNG KIẾN THẦN THÁM

Edit: Cải Trắng

[ Q2 ] Chương 17: Án thứ hai – Xong

Vừa nghĩ tới điều này, bỗng Chúc An Sinh thấy không rét mà run.

Cô lắc lắc đầu, cố gắng không để cho mình suy nghĩ lung tung.

< Những việc này, người khác có biết không? >

Chúc An Sinh bỗng nhiên cầm bút lên mà viết ra dòng này.

" Vụ án kết thúc, chân tướng đã bị vùi lấp cùng với Mã Tân Văn rồi. Chúng ta cũng chỉ là phát hiện ra những manh mối để lại, sau đó thấy được cuộc sống của Mã Tân Văn, nhưng, sẽ có ai để ý đây? "

" Vụ án đã kết thúc rồi. "

Cuối cùng Trì Trừng chỉ nói ra một câu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Chúc An Sinh lại cảm thấy nó như là một cánh cửa nặng nề đang dần dần khép lại.

< Bố của Mã Tân Văn đang ở đâu? Cũng nên có một người biết tới chân tướng chứ, ít nhất là hiểu được những đau khổ của hắn trong thời gian qua. >

Khi Chúc An Sinh đang viết, cô không phát hiện ra hốc mắt mình đã đỏ ửng, cô có chút không cam lòng đưa những gì mình viết cho Trì Trừng xem.

Trì Trừng nhìn dòng chữ Chúc An Sinh viết ra, rồi lại nhìn vẻ mặt quật cường cố chấp của cô, anh cảm thấy khó hiểu.

" Điều này quan trọng sao? "

< Ít nhất là đối với Mã Tân Văn, điều này quan trọng! Hắn vẫn luôn nỗ lực để có thể sống sót, mà những chứng cứ đã nói lên chân tướng với anh rồi, anh muốn vùi lấp nó sao? >

Chúc An Sinh lại một lần nữa viết ra giấy, đọc xong câu này anh ngây ngẩn cả người, đột nhiên anh nhớ tới lời nói của Phương Trọng Bình khi tiến cử cô với anh.

Chúc An Sinh vô cùng ưu tú, anh luôn nghĩ rằng đây là những lời để khích lệ tài trí của cô, nhưng giờ anh mới phát giác ra, những lời này còn có một hàm ý khác. Anh nhớ rõ trước kia mình từng xem một bộ phim điện ảnh, mà giờ đây anh như thấy trên người Chúc An Sinh phảng phất giống với bộ phim đó.

Trì Trừng đột nhiên không nhịn được, nở nụ cười.

" Thế thì chuyện này giao cho cô vậy. "

Trì Trừng nói, rồi lấy từ trong túi của mình ra một bao nilon, bên trong bao nilon chính là một lọ thuốc.

Chúc An Sinh nhận lấy lọ thuốc, có chút giật mình.

" Chứng cứ này không cần dùng nữa, hiện tại vụ án đã kết thúc rồi cho nên tôi đành cầm nó, định dùng nó làm tư liệu cho quyển sách sắp tới. Nhưng bây giờ tôi cho cô cái này vậy. "

Chúc An Sinh cầm lọ thuốc trong tay, ngây ngẩn, Trì Trừng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

" Tôi sẽ ở Mỹ chờ cô, mong tới lúc đó cô đã chuẩn bị sẵn sàng. Trong tương lai hy vọng sau mỗi một vụ án cô sẽ không biến thành dạng như này, sau này nếu xảy ra chuyện tương tự như bây giờ tôi sẽ không tính nó vào tai nạn lao động đâu. "

Chúc An Sinh không thể nói chuyện, đợi cô viết xong lên giấy thì Trì Trừng đã rời đi rồi. Cô nắm chặt lọ thuốc trong tay, hung hăng mà nghiến răng lại, cô phải mau chóng khỏe lại mới được, đợi tới khi nào cô sang Mỹ gặp Trì Trừng rồi, nhất định cô phải cho anh một trận.

...

Tám ngày sau, vết thương của Chúc An Sinh khôi phục rất tốt, vết cắt ở tĩnh mạch giờ đã không còn vấn đề gì đáng lo nữa. Trước phải băng bó quanh chỗ đó khá nhiều nhưng bây giờ được xử lý rất nhanh chóng, ngày Chúc An Sinh tới Mỹ cơ bản đã được định sẵn, trước khi qua đó cô vẫn còn một vài việc nhất định phải hoàn thành.

Trì Trừng trước khi đi còn đưa cho cô một lọ thuốc, sau ngày hôm đó cô lại nhận được một phong bì, trong phong bì đó chính là thù lao của Trì Trừng khi phá án.

Mà theo ý của Trì Trừng đã nói thì anh sẽ lấy tư liệu từ vụ án này để viết thành sách, mà khi xuất bản thì đó mới là thu nhập quan trọng của anh, vậy nên theo như lời anh nói, Chúc An Sinh chia phần thù lao này thành hai nửa. Một phần cô đưa tới cho người nhà Quý Hồng Mai, một phần sẽ mang tới cho nhà Giang Tuyết, còn người bị hại cuối cùng kia, cô ấy chỉ còn là một khung xương không hoàn chỉnh, cô không biết người nhà nạn nhân là ai, không biết một ngày nào đó có ai tới nhận thi thể cô ấy không.

Chúc An Sinh càng nghĩ càng cảm thấy đau khổ, cô quyết định sẽ an táng cho nạn nhân vô danh kia trước, sau đó mới đưa tiền tới cho hai gia đình người bị hại còn lại. Cuối cùng cô sẽ đưa lọ thuốc này cho bố Mã Tân Văn. Tuy kế hoạch cô vạch ra rõ ràng là thế nhưng không ngờ lúc tới cô vừa lúc đụng phải ngày đưa Giang Tuyết.

Chúc An Sinh hỏi địa chỉ rõ ràng rồi tìm tới nhà tang lễ, nơi đang làm lễ truy điệu cho Giang Tuyết, cô cẩn thận mà tiến lại gần.

Đi vào đây dường như cô đang đi vào một thế giới khác, nơi đây được bao phủ bởi sự bi thương cùng hai màu đen trắng, sự bi thương ở đây có thể tác động khiến người ta không kìm lòng được mà rơi nước mắt.

" Chào ngài, xin hỏi ngài có phải là mẹ của Giang Tuyết không? "

Chúc An Sinh đi vào linh đường, tiến tới gần nơi để di ảnh của Giang Tuyết, đối mặt với người thân của nạn nhân, ngữ khí cô vô cùng dịu dàng.

Mẹ của Giang Tuyết do quá đau lòng nên không nghe thấy tiếng gọi của cô, mãi tới khi cô gọi lần thứ hai bà mới có phản ứng lại.

" Chào cô, cô có chuyện gì sao? "

Đây khẳng định là một người phụ nữ có văn hóa.

" Ngài là mẹ của Giang Tuyết, đúng chứ? "

" Đúng vậy, xin hỏi cô là? "

" Tôi là người được nhờ tới đây, Trì Trừng tiên sinh sau khi bắt được hung thủ đã nhờ tôi gửi cái này tới người nhà nạn nhân, hy vọng ngài chú ý giữ gìn sức khỏe. "

Chúc An Sinh dứt lời liền đưa phong bao tới trước mặt, bên trong chính là một nửa số thù lao của Trì Trừng.

Người phụ nữ đó không mở phong bao ra xem, bà nhìn chằm chằm vào cổ Chúc An Sinh. Chúc An Sinh bị hành động kỳ quái của bà làm cho không được tự nhiên, mãi tới khi cô ho nhẹ một tiếng bà mới khôi phục lại tinh thần mình.

" Tôi nghe cảnh sát Lý nói, có một cô gái rất thông minh đã giúp tôi tìm được con gái của mình, thậm chí sau đó còn bị hung thủ đả thương, tuy cảnh sát Lý không nói cho tôi biết cô gái đó là ai nhưng tôi nghĩ người đó là cháu. "

Chúc An Sinh sửng sốt, những điều bà nói hoàn toàn không nằm trong dự kiến của cô, mà cô cũng rất nhanh đoán ra được cảnh sát Lý mà bà nhắc tới là ai. Tiểu Lý thực sự là lắm chuyện quá!

" Cảm ơn cháu, cảm ơn đã giúp dì tìm lại được con gái mình. "

Bà nói, hốc mắt trong chốc lát lại ửng đỏ lên, bà định khom người cảm ơn nhưng Chúc An Sinh lập tức ngăn lại.

" Đây là điều mà cháu nên làm. "

Đúng lúc cô đang đỡ bà thì một ông lão 60 tuổi đi tới, ánh mắt nghi hoặc của ông nhìn thoáng qua Chúc An Sinh một chút rồi quay sang nói với bà: " Tới lúc rồi. "

" Tôi biết rồi. " Bà gật gật đầu, sau đó bà lại giới thiệu Chúc An Sinh với ông: " Lão Giang, cô gái này chính là người đã giúp chúng ta tìm thấy con gái. "

Ông nghe xong, nếp nhăn trên gương mặt cũng hơi chuyển động, ông chân thành hướng về phía cô nói một tiếng cảm ơn. Chúc An Sinh đối mặt với sự cảm tạ này của hai ông bà có chút bối rối, cô rốt cuộc biết vì sao Trì Trừng lại nhờ cô chuyển số tiền này tới tay người nhà nạn nhân rồi.

" Đúng rồi cô gái, bây giờ chúng tôi lập tức hạ táng cho Giang Tuyết, cháu có muốn đưa tiễn con bé nốt đoạn đường cuối này không? Dì cảm thấy con bé chắc chắn rất muốn cảm ơn cháu. "

Chúc An Sinh gật đầu, cô nhìn bốn phía xung quanh, rốt cuộc không nhịn được hỏi ra điều mình đang tò mò: " Vụ án đã kết thúc từ mấy ngày trước rồi, sao hôm nay hai bác mới an táng cho Giang Tuyết vậy? "

Bà nghe tới đây lại cảm thấy đau lòng, nhưng bà vẫn giải đáp thắc mắc cho cô nghe.

" Trước khi nhận được thông báo của cảnh sát, cả dì và chú không biết rằng Giang Tuyết đã mất, càng không biết mình có một cháu ngoại nhỏ tuổi mới qua đời. "

" Trước kia bạn trai Giang Tuyết bị tai nạn giao thông, ba tháng sau vụ việc đó thì dì biết được Giang Tuyết mang thai, nhưng Giang Tuyết không chịu đi phá thai, cũng vì chuyện này nên dì và chú mới tranh chấp với con bé, rồi còn dọn nhà tới Thượng Hải nữa. Từ đây thì không nhận được tin tức gì của nó nữa, vì điều này mà cả dì và chú đều rất hối hận, nhưng lại không thể liên lạc được với Giang Tuyết, không nghĩ tới, tới khi liên lạc được thì lại nhận được tin con bé bị sát hại. "

" Đều là lỗi của tôi. " Ông đứng bên cạnh vô cùng hối hận.

" Cho nên dì và chú nghĩ sẽ an táng con bé bên cạnh con nó, vậy nên mới phải trì hoãn lại mấy ngày. "

Chúc An Sinh hiểu ra, hiểu được nỗi khổ tâm của bậc phụ huynh, đáng tiếc, từ trong lời nói của họ, cô còn nghe ra được sự hối hận muộn màng từ câu chuyện xưa.

Sau đó cô cùng với bố mẹ của Giang Tuyết đưa cô ấy về nơi an nghỉ cuối cùng, bên cạnh phần mộ con trai cô ấy, Giang Nam Phong.

Sau khi an táng xong bố mẹ Giang Tuyết vẫn không chịu rời đi, chỉ đứng bên cạnh mộ con gái. Đứng đó, rốt cuộc mẹ Giang Tuyết không nhịn được liền gào khóc nức nở, Chúc An Sinh chưa từng gặp trường hợp như vậy, lúc này cô chỉ có thể đỏ mắt xoay người rời đi. Nhưng đúng lúc này, cô chú ý tới ở sau một thân cây cách đó không xa có một người đàn ông trung niên đang đứng đó nhìn về phía này.

Người đó dường như nhận ra ánh mắt Chúc An Sinh đang nhìn về phía này, ông xoay người rời đi, Chúc An Sinh trong lòng tràn ngập nghi hoặc, liền chạy tới chỗ đó.

" Đứng lại. "

Người đàn ông trung niên đó nghe thấy giọng lạnh tanh của Chúc An Sinh thì chạy càng lúc càng nhanh, nhưng sao Chúc An Sinh có thể để người đó trốn nhanh được? Cô thường xuyên rèn luyện sức khỏe, đây là một lợi thế của cô, cho dù là phải đuổi theo một người đàn ông trung niên cô vẫn đủ sức mà đuổi theo được.

" Ông là ai? " Chúc An Sinh thành công chặn lại được người đàn ông đó, bắt đầu chất vấn.

Ông quay mặt sang một bên, hoàn toàn không có ý muốn tiếp chuyện với Chúc An Sinh.

" Ông đang muốn ép tôi báo cảnh sát phải không? "

Chúc An Sinh dùng giọng uy hiếp nói, trực giác của cô mách bảo, chắc chắn người đàn ông này có vấn đề.

Ông bị câu nói này của Chúc An Sinh làm lay động, lộ ra sắc mặt khó xử. Ông tuy rằng biết mình không phạm pháp gì cả nhưng ông không muốn làm to chuyện lên, càng không muốn làm ảnh hưởng tới người nhà nạn nhân.

" Tôi là bố của Mã Tân Văn. " Người đàn ông trung niên đó miễn cưỡng trả lời.

" Cái gì? "

Chúc An Sinh kinh hãi mà kêu lên một tiếng, chính cô muốn đi tìm bố của Mã Tân Văn nhưng không ngờ ông lại chủ động xuất hiện trước mặt cô.

" Vậy ông tới đây làm gì? Còn nữa, sao ông biết được người nhà Giang Tuyết an táng cô ấy ở chỗ này? " Câu nói của Chúc An Sinh tràn ngập vẻ cảnh giác.

" Thằng nhóc súc sinh kia đã làm ra loại chuyện này tôi còn có thể làm gì được nữa, chỉ có thể đưa tiễn cô bé đáng thương kia một đoạn đường. Đều là tôi sai, không đâu lại nuôi ra một đứa súc sinh như vậy! Tôi thực sự muốn xin lỗi những đứa trẻ vô tội kia. "

Chúc An Sinh thấy được trong mắt ông là sự đau khổ tới vặn vẹo, nước mắt ông cứ thế chảy ra, khuôn mặt ông vàng vọt, gương mặt đã phải đối mặt biết bao sương gió cuộc đời.

Chúc An Sinh lúc này cảm thấy cõi lòng cô như bị cái gì đó xé rách ra, vô cùng đau đớn, đây là giây phút khiến cô đau khổ nhất trong vụ án này.

Bỗng nhiên, Chúc An Sinh nhớ tới lọ thuốc đang nằm trong túi mình, cô vội vàng lấy lọ thuốc từ trong túi ra, đưa cho ông.

" Gây ra việc này không phải là Mã Tân Văn, hắn vẫn là một người lương thiện. "

Ông nghe được lời Chúc An Sinh nói, có hơi khó hiểu ngẩng đầu lên, ông nhìn lọ thuốc trong tay mình, nhìn dòng chữ trên lọ thuốc.

" Khi mẹ Mã Tân Văn chết, hắn đã chịu đả kích quá lớn, nhiều năm như vậy không tìm đến bác sĩ tâm lý để chữa trị. Hắn bị đa nhân cách, chính bản thân hắn cũng biết, cho nên hắn vẫn luôn uống thuốc để điều trị, hắn vẫn luôn nỗ lực, chỉ là người cuối cùng chiến thắng không phải hắn. Hắn không thể chiến thắng được phần tối trong tính cách của mình, nhưng mong ông hiểu được, hắn vẫn luôn là một người thông minh, lương thiện, là một người biết nỗ lực vượt qua. "

Đối với lời nói của Chúc An Sinh, ông chỉ hiểu được một nửa, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là ông đã nắm được kết quả rồi.

Ông biết, con ông là một người lương thiện, là một đứa trẻ hiểu chuyện, sao có thể là một tên sát nhân điên cuồng chứ?

Đột nhiên ông lại nhớ tới thời gian trước đây, trước đây có mấy lần Mã Tân Văn tự nhốt mình trong phòng, sống chết cũng không chịu mở cửa cho ông, mãi cho tới khi tự bản thân hắn mở cửa, hắn lại là một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Ông biết, con ông nhất định là một đứa trẻ lương thiện!

Chúc An Sinh không biết được những ý nghĩ của ông, cô chỉ thấy ông nắm chặt lọ thuốc trong tay, ông thật giống một đứa trẻ kêu lên đầy vẻ đau khổ, ông bi thương tới nỗi không thể đứng thẳng dậy, ông ngồi xổm xuống, gắt gao ôm chặt lọ thuốc trong lòng, tựa như đang ôm ấp bảo bọc một đứa bé vậy.

Chúc An Sinh cảm thấy chua xót, cô ngửa đầu lên ngăn không cho mình rơi nước mắt, lúc đó cô liền nhìn thấy bầu trời thành phố Hộ Thủy đang giăng một tầng mây đen, bao phủ cả thành phố. Mà mỗi giây mỗi phút ở thành phố này, đều xảy ra một câu chuyện.

Chúc An Sinh bỗng nhiên lẩm bẩm một câu, như tự nói cho chính mình nghe:

" Trời muốn mưa rồi. "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi