CHỨNG KIẾN THẦN THÁM

Edit: Cải Trắng

Bởi vì cục cảnh sát New York tăng cường người theo dõi nên đúng vào buổi trưa hôm diễn ra lễ tang của Bradley Ray Caver, bọn họ đã tìm được chiếc xe màu đen trong camera theo dõi.

Tới khi cảnh sát phát hiện ra chiếc xe màu đen đó thì nó đã bị vứt lại ở Brooklyn, địa điểm cụ thể là ở một con đường vắng vẻ. Cuối cùng, ở trên xe ngoài mấy vỏ lon bia ra, Chúc An Sinh còn phát hiện ra được hai dấu vân tay.

Thông qua việc tìm kiếm dấu vân tay trong kho, cảnh sát đã xác định được thân phận của một kẻ tình nghi, nhưng mà Chúc An Sinh vẫn không thể cười nổi.

" An Sinh, cô không cao hứng chút nào sao? Chúng ta đã tìm được kẻ tình nghi rồi mà. " Jennifer nhìn Chúc An Sinh đang cau mày, cảm thấy khó hiểu.

" Tôi cảm thấy người này không phải là người chúng ta cần tìm, không phải là bọn bắt cóc. " Chúc An Sinh nhìn dấu vân tay đã xác định được thân phận kia, giọng nói cô để lộ ra chút thất vọng.

" Vì sao? Đây không phải là dấu vân tay cô phát hiện được trên xe sao? " Jennifer có chút không hiểu.

" Đúng là tôi đã tìm thấy dấu vân tay này ở trên xe, nhưng mà, Jennifer này, cô có để ý tới chuyện này không, ở chỗ ghế lái của chiếc xe này có một số mảnh kính do cửa kính bị đập vỡ. Mà chiếc xe này lại xuất hiện ở khu Brooklyn, tôi nghi ngờ tên trộm này nhân lúc không có ai đã lấy luôn chiếc xe này đi thôi. "

Chúc An Sinh nói ra suy đoán của chính mình. Và sau đó, khi kết quả đã được đưa ra thì suy đoán của cô đã được chứng minh một cách rõ ràng. Vân tay lưu lại trên xe kia chẳng qua là dấu vân tay của một kẻ ăn không ngồi rồi mà thôi, bình thường hắn hay có thói trộm vặt nên trong kho mới lưu lại dấu vân tay của hắn. Mà sau khi trộm xe xong thì hắn biết được tin tức về hình dáng xe của bọn bắt cóc, vì sự trùng hợp này nên hắn quyết định vứt xe ở ven đường luôn.

Trên mặt Jennifer cùng một người cảnh sát khác tỏ rõ thái độ không vui của mình, chỉ có Chúc An Sinh là vẫn giữ được bình tĩnh vì cô sớm đã đoán ra kết quả này. Hơn nữa, sau chuyện này không phải bọn họ không có thu hoạch gì, ít ra thì bọn họ biết được chiếc xe này ban đầu đỗ ở đâu.

Nhưng mà hiện tại Chúc An Sinh phát hiện ra một vấn đề mới, tuy rằng đã khoanh vùng lại được vị trí của bọn bắt cóc, nhưng bọn họ nên làm thế nào để tìm được bọn bắt cóc đây?

Jennifer đưa ra ý kiến đó là dùng chó nghiệp vụ để điều tra, nghe thấy ý kiến này, lập tức Chúc An Sinh nghĩ tới một đối tượng hoàn hảo.

Chúc An Sinh có thể thừa nhận không chút do dự rằng Sean chính là chú chó thông minh nhất, thần kỳ nhất mà cô từng gặp.

Cho dù là mãi tới sau này, sau khi bọn bắt cóc bị sa lưới, Chúc An Sinh vẫn không hiểu được tại sao Sean lại có thể tìm được tới chỗ của Bradley Ray Caver.

Theo như lời của bạn thân Bradley Ray Caver nói thì lúc trước Bradley Ray Caver có thuần dưỡng một chú chó nghiệp vụ khác nữa, nhưng không may chú chó đó đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, vì thế nên Bradley Ray Caver vô cùng đau lòng. Sau đó, hắn từ chức. Sean cũng là một chú chó được Bradley Ray Caver thích nhất và thương yêu nhất.

Sau khi Sean hoàn thành nhiệm vụ của một chú chó nghiệp vụ xong thì nó đã được nhà ở Pennsylvania nuôi dưỡng. Từ đó trở đi, Bradley Ray Caver không thể thường xuyên tới đội cảnh sát để thăm nó. Nghe tới đây thì Chúc An Sinh càng kinh ngạc hơn, cô không thể tưởng tượng được làm thế nào mà một chú chó như Sean có thể vượt hàng trăm km để tới New York, hơn nữa nó còn tìm được cả Bradley Ray Caver?

Đặc biệt, Chúc An Sinh không thể nào quên được hình ảnh khi chú chó Sean xuất hiện, đó là một chú chó hơi gầy cùng với bộ lông bị bẩn. Từ đó, Chúc An Sinh có thể hiểu rằng, trên chặng đường nó đi tới đây nó đã phải chịu không ít sự khổ sở, nhưng nó vẫn vượt qua được, đây đúng là kỳ tích! Cho nên, Chúc An Sinh có thể tin rằng, nó cũng sẽ tìm được bọn bắt cóc.

" Thế này cũng quá thần kỳ rồi!! " Sau khi nghe Chúc An Sinh kể lại xong, Jennifer cảm thấy khó mà tin nổi, cô còn tưởng những tình huống như thế này chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh thôi chứ.

" Việc Sean có thể tìm thấy Bradley Ray Caver thì tôi có thể hiểu được, nhưng dù sao nó cũng đã ra khỏi hàng ngũ chó nghiệp vụ, hơn nữa nó cũng không quen bọn bắt cóc, cô nghĩ một chú chó như vậy có thể tìm được bọn bắt cóc không? Có lẽ chúng ta vẫn nên tìm một số chú chó nghiệp vụ đáng tin cậy hơn, cô cảm thấy thế nào? " Jennifer đưa ra kiến nghị.

" Làm như vậy quá lãng phí thời gian. Tuy dựa theo tuổi tác của chó thì Sean có thể không còn trẻ nhưng tôi chắc chắn rằng dù là vì nguyên nhân gì thì Sean vẫn có thể tìm được Bradley Ray Caver. "

" Là như thế nào? "

" Jennifer, cô còn nhớ rõ hình ảnh được ghi lại trong camera giám sát không? Sau khi Bradley Ray Caver ngã xuống, bọn bắt cóc đã lấy trộm ví tiền của hắn. Mà ở trên chiếc xe màu đen kia tôi đã thấy được một đống giấy có dính máu, đột nhiên tôi nghĩ ra rằng bọn bắt cóc đó không chỉ cầm đi tiền mặt của Bradley Ray Caver mà ngay cả ví tiền của hắn cũng cầm đi. "

" Vì thế vừa rồi tôi đã quay lại cục cảnh sát lần nữa để phóng to hình ảnh trong camera ghi hình, ở trên ví tiền của Bradley Ray Caver, tôi còn thấy được mờ mờ logo của hãng Hermes, điều này làm tôi càng thêm tin chắc rằng chúng đã để lại ví tiền của Bradley Ray Caver, vậy nên hắn mới phải lấy giấy ra để lau vết máu. Mà tôi tin rằng Sean có thể giúp chúng ta tìm thấy ví tiền đó giống như là nó đã tìm thấy Bradley Ray Caver vậy. "

Jennifer phải thừa nhận, cô đã bị những lý lẽ của Chúc An Sinh thuyết phục, vì vậy hai người lập tức đi tới nhà bố mẹ Bradley Ray Caver.

..

Ở trong nhà của Bradley Ray Caver, Chúc An Sinh đã gặp lại chú chó Sean. Tuy rằng thân thể chú chó vẫn trông hơi gầy nhưng ít ra nó không tới mức thảm thương như lần đầu cô nhìn thấy nó. Trong ánh mắt đen bóng của nó dường như đang phát ra một tia sáng bức người.

" Cô nói Sean có thể tìm được bọn bắt cóc? " Mẹ Bradley Ray Caver nói, giọng bà có chút kích động.

" Chúng tôi tin rằng nó có thể tìm được bọn bắt cóc. "

Chúc An Sinh trả lời ngay lập tức khiến mẹ Bradley Ray Caver có chút khó xử, sắc mặt bà có hơi phức tạp, bà nói: " Sẽ không nguy hiểm gì chứ? Tôi tin rằng nếu như Bradley còn ở đây thì thằng bé cũng không muốn thấy Sean bị thương. "

" Tôi có thể đảm bảo với bà, tôi nhất định sẽ không để bọn bắt cóc làm tổn thương tới Sean. " Chúc An Sinh nói một cách kiên định.

Vì thế, mẹ Bradley Ray Caver đã giúp Chúc An Sinh gọi Sean tới đây.

Có vẻ như Sean rất quý Chúc An Sinh, nó còn thè lưỡi ra liếm liếm vào lòng bản tay Chúc An Sinh hai cái.

" Sean, mày có thể giúp bọn tao tìm được bọn bắt cóc đã làm Bradley bị tổn thương không? "

Chúc An Sinh nhẹ nhàng nói với Sean, và có vẻ như Sean thật sự nghe hiểu được những gì cô đang nói, thậm chí nó còn kích động mà sủa to hai tiếng, làm ra vẻ như đã sẵn sàng chiến đấu.

Chúc An Sinh và Jennifer nhìn nhau cười, cuối cùng hai người mang theo Sean trở về cục cảnh sát.

Trở lại cục cảnh sát, Chúc An Sinh và Jennifer áp giải tên trộm xe kia đi theo. Jennifer là người lái xe, tên trộm kia bị còng tay ngồi ở ghế phó lái chỉ đường cho Jennifer, còn Chúc An Sinh và Sean thì ngồi ở hàng ghế sau.

" Vì sao hai người lại mang theo chó nghiệp vụ? " Trên xe, tên trộm kia có lẽ cảm thấy hơi nhàm chán nên tùy ý hỏi một câu.

" Bởi vì nó có thể giúp chúng tôi tìm được hung thủ. " Jennifer trả lời, nhưng mà sau khi nhận được câu trả lời này, bỗng nhiên tên trộm kia lại phá lên cười đầy chế giễu. Jennifer hung hăng trừng mắt nhìn hắn: " Anh cười cái gì? "

" Tôi cười vì thấy cảnh sát mấy người thật vô dụng. Hung thủ của vụ án giết người liên hoàn bằng súng thì không nói, giờ ngay cả một vụ bắt cóc mấy người cũng cần tới chó nghiệp vụ. Xem ra, tôi nên cảm thấy may mắn khi bị mấy người bắt mới đúng. "

Nghe những lời này, Jennifer vô cùng tức giận nhưng cô không tìm được câu nào để phản bác lại lời tên trộm kia nói, cô liếc mắt nhìn tên trộm kia một cái, đưa ra câu hỏi: " Tại sao anh lại cảm thấy may mắn khi mình bị bắt? "

" Bây giờ mà được ngồi trong nhà giam thì an toàn hơn nhiều so với việc ở bên ngoài. Mới mấy ngày thôi mà đã có mười một nạn nhân tử vong rồi, cảnh sát mấy người thì chưa bắt được hung thủ. Giờ có hai sự lựa chọn, một là đi lang thang ngoài đường để rồi vô ý bị bắn chết, hai là vào trong nhà giam nhưng giữ được tính mạng. Đương nhiên tôi sẽ chọn cái thứ hai rồi. "

Chúc An Sinh và Jennifer không thể không thừa nhận, cách nghĩ của tên trộm đúng là không còn gì để bắt bẻ. Tính tới ngày hôm nay thì vụ án giết người liên hoàn bằng súng đã diễn ra ba ngày rồi, số người vô tội bỏ mạng đã lên tới mười một người. Giờ phút này thì dù là cảnh sát hay FBI đều không biết xoay sở như thế nào vì tên hung thủ này thật giống như một linh hồn u uất, nó có thể tùy hứng xuất hiện ở những góc tối khác nhau. Thậm chí còn chẳng có ai nhìn thấy hắn xuất hiện, sau đó hắn sẽ nhẹ nhàng cướp đi sinh mạng của một người vô tội. "

Có một tên hung thủ như vậy thật là đáng sợ, không có một điểm mấu chốt quan trọng nào, cũng không đưa ra yêu cầu gì đối với cảnh sát. Hành động của hắn rất đơn giản, chỉ là ngẫu nhiên bắn chết những người vô tội qua đường, mặc kệ là già trẻ trai gái, mạng người trong mắt hắn chỉ giống như một cây cỏ dại mà thôi. Cho nên hắn mới có thể hành động dễ dàng như vậy, trong mắt hắn thì đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.

Vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên Chúc An Sinh cảm thấy không rét mà run. Cô cũng muốn gọi điện thoại cho Trì Trừng, nhưng gọi rồi cô mới phát hiện ra cô không thể liên lạc được với Trì Trừng. Vì thế, Chúc An Sinh lo lắng gọi điện tới cho cảnh sát Thái Lan, may mà điện thoại đã được nhận và bọn họ chỉ bảo là Trì Trừng vẫn còn đắm chìm trong hồ sơ vụ án.

Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng tới được địa điểm mà tên trộm kia đã lấy trộm xe, Jennifer phụ trách việc áp giải tên trộm còn Chúc An Sinh thì dắt theo Sean. Chúc An Sinh ra chỉ thị với Sean và chú chó bắt đầu hành động, nó dẫn cô đi tìm xung quanh quảng trường.

Sean cứ dẫn bọn họ đi lang thang khắp quảng trường không có mục tiêu, bọn họ cứ đi theo Sean hết vòng này tới vòng khác ở quảng trường. Đi nhiều tới nỗi tên trộm kia thiếu chút nữa thì muốn lăn đùng ra đất ăn vạ giống như mấy đứa trẻ. Nhưng mà đúng lúc này thì Sean đột nhiên chạy như điên, Chúc An Sinh phải giữ chặt nó lắm mới có thể đuổi kịp, Jennifer áp giải tên trộm cũng đuổi theo.

Sean kéo Chúc An Sinh đi tới cửa siêu thị. Trong siêu thị, cô thu ngân và người khách đang chuẩn bị trả tiền đều nhìn về phía Chúc An Sinh và Sean với ánh mắt nghi hoặc. Sean giống như đang lên tiếng nhắc nhở mà sủa hai tiếng, mà Chúc An Sinh thì lại để lộ ra nụ cười, bởi vì cô cũng đang chú ý tới vị khách đang chuẩn bị trả tiền kia.

Vị khách đang chuẩn bị trả tiền kia nhìn thấy nụ cười của Chúc An Sinh bỗng lạnh hết cả sống lưng, đột nhiên hắn có một dự cảm xấu. Vì thế, hắn xoay bước chạy về phía cửa sau của siêu thị, vừa vặn lúc đó Jennifer chạy tới. Chúc An Sinh giao Sean lại cho Jennifer sau đó cô nhìn theo bóng dáng người kia đang chật vật chạy trốn thì nở một nụ cười khinh thường, cuối cùng, cô dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo hắn.

Jennifer đứng ngây ra tại chỗ một lúc mới khôi phục lại tinh thần, rõ ràng cô mới là cảnh sát mà. Sao giờ cô lại biến thành người trông chừng tên trộm vặt và giữ Sean rồi?

Mà ngay lúc này, Jennifer cảm thấy đầu mình như bị một tia sét đánh trúng, cô hoảng sợ nhìn về phía tay trống rỗng của mình.

Sean, không thấy nữa!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi