CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



“Anh đừng để cô ta lừa.

Nhìn mặt là biết hay dùng chiêu trò này để trốn tội rồi.

Cô diễn sâu quá rồi đấy.

Tỉnh dậy đi.” Vừa nói, Tuyết Kì Nhi vừa dung chân thúc vào eo cô.
“Cô đang làm cái quái gì thế hả?” Cả hai người đàn ông cùng giận dữ hét lên rồi cùng quay sang nhìn nhau.

Khi phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, cả hai càng trở nên giận dữ hơn.
Tuyết Kì Nhibị hai người đàn ông dọa cho hoảng sợ.

Vũ Mặc Luân nhanh chóng tiến lại gần.

Kéo cô ta ra xa Mạc Phi Nhi, khuôn mặt giận dữ, quát lớn: “ Chỉ là một chiếc váy thôi, cô quá đáng vừa thôi.”
“Tôi quá đáng hay cô ta quá đáng.

Ôi chẳng phải VŨ tổng đây sao, hóa ra anh cũng là nạn nhân của cô ta à.

Cô tỉnh dậy đi, đừng diễn nữa.”
Nghe câu nói của Tuyết Kì Nhi, Vũ Mặc Luân mới hoảng hốt nhìn người con gái đang ngồi trên sàn.

Cô rất im lặng, im lặng quá mức bình thường.


Lúc anh chạy đến, khuôn mặt cô quay vào ngực anh ta nên anh không hề phát hiện là cô đang nhắm mắt.

Cô bị ngất sao.

Cơn giận dữ càng bùng phát đến cực độ.

Anh bước vội đến, cướp lấy cô từ tay anh ta: “ Cả hai người không ai được chạm vào cô ấy.”
Hàn Tuấn Thiên cũng tức giận nhìn người đàn ông vừa bước vào.

Trơ mắt nhìn anh ta cướp người con gái trong lòng mình.

“Trong lòng mình”, anh bị suy nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ.

Chỉ là nghĩa đen thôi sao, vì sao anh lại có thể dễ dàng thốt ra câu nói đó.Nhật rút tiền ra, đặt xuống bàn rồi cũng đuổi theo.
“Vũ Mặc Luân, cô ấy bị làm sao vậy.” Hàn Tuấn Thiên đứng chặntrước mặt của Vũ Mặc Luân.

Khi thấy cô mệt mỏi dường như anh có một dự cảm gì đó.

Một dự cảm rằng có điều gì anh không biết, dự cảm rằng sự thật sắp được hé lộ.
“Anh tránh ra được không.

Bây giờ chúng tôi đang rất gấp.”
“Tôi sẽ đi cùng anh.” Hàn Tuấn Thiên nói rồi cũng quay người đi lấy xe.
“Anh thôi đi được không? Đừng có giả vờ quan tâm nữa.

Anh là ai mà có quyền can dự vào cuộc đời cô ấy.

Nếu anh quan tâm thực sự thì cô ấy cũng không bị ngất, không bị người ta đánh, không bị người ngoài chửi rủa.

Anh là cái thá gì?” Nói rồi anh quay người sải bước tiến đến bên xe, đặt cô ngồi ngay ngắn rồi phóng xe ra ngoài.
Hàn Tuấn Thiên không biết mình bị sao nữa.

Với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không nhúng tay vào việc của người khác.

Đặc biệt là khi người ta đã nói vậy rồi mà vẫn trơ mặt đi theo.
“ Nhưng, là anh có dự cảm cô và anh ta đang cất giấu một bí mật liên quan tới anh.

Chỉ là đi tìm hiểu xem đó là gì thôi.” Hàn Tuấn Thiên tự nhủ trong lòng.
“Hai anh ai là chồng của cô Mạc?” một nữ y tá tiến đến trước mặt hai người đàn ông gấp gáp hỏi: “Cô Mạc đã có hiện tượng xuất huyết trước khi đến bệnh viện dẫn đến tình trạng hôn mê sâu.

Bây giờ chúng tôi cần lập tức tiến hành kiểm tra sức khỏe cho mẹ và đứa bé.”
Hàn Tuấn Thiên không tin vào tai mình, là cô có thai sao? Anh đứng chết lặng tại chỗ.
Vũ Mặc Luân tức giận túm cổ áo Nhật Thiên, nặng nề tặng cho anh ta một cú đấm

“Thằng khốn nạn này.

Mày còn không biết mày đã làm những gì sao? Sao cô ấy lại có thai? Mày thực sự không biết bố đứa bé là ai sao?” Vũ Mặc Luân đau đớn gào lên.
Anh thực sự rất lo.

Bây giờ cô phải chống chọi một mình trong căn phòng kia.

Giá như anh có thể chịu nỗi đau ấy cho cô.

Cô đau như vậy là vì muốn bảo vệ con của anh ta, thế mà anh ta lại không hay biết gì.
Đầu óc Hàn Tuấn Thiên cùng quay cuống.

Những kí ức cũng ùa về như một thước phim quay chậm.
Hình ảnh cô gái xinh đẹp trên giường, nước mắt lã chã trên khuôn mặt, nhỏ giọng thì thào: “ Tuấn Thiên à, em yêu anh.

Thực sự rất yêu anh.

Hãy coi đây là một giấc mơ thôi.

Tỉnh dậy mọi việc lại như trước…”
Vũ Mặc Luân không kìm được lòng mình.

Anh cũng muốn giữ bí mật cho cô, muốn cô dựa vào anh nhưng khuôn mặt an ổn của cô khi nằm trong lòng người đàn ông ấy.

Anh luôn biết cô cần điều gì, chẳng qua bao lâu nay anh tự dối mình.

Có lẽ bây giờ điều tốt nhất cho cô và đứa bé là cho anh ta biết toàn bộ sự thật.
Rối bời
Mạc Phi Nhi mang thai và anh chính là bố đứa bé.

Nếu vậy đêm hôm ấy anh và cô đã lên giường với nhau, anh thực sự đã xâm phạm người con gái này.

Hàn Tuấn Thiên trượt xuống, ngồi thất thần nhìn cửa phòng cấp cứu, tay nắm chặt lại.

Vì sao anh lại không chú ý gì hết, không nhận ra biểu cảm kì lạ của cô.
Sáng hôm ấy cô lại mặc một bộ quần áo kín mít, cô lại không nhìn anh khi nói chuyện, giọng nói của cô cũng có chút khàn khàn.

Anh không biết gì hết.

Vô tình cướp đi lần đầu của cô, khiến cô có đưa bé và giờ còn không bảo vệ tốt cho cả hai mẹ con.
Nghe tin em gái nhập viện, Thanh Hân cùng chồng lập tức lái xe đến bệnh viện để xem tình hình trước rồi sẽ báo cho bố mẹ biết sau.
Hai vợ chồng đến bệnh viện hoảng loạn vào ngay phòng cấp cứu.

Bạch Tuấn Phi bất ngờ nhìn người đàn ông đang ngồi gục bên tường.
“Tại sao Hàn Tuấn Thiên lại ở đây? Khuôn mặt anh cũng trắng bệch, bộ dạng đờ đẫn.”
Anh bỗng thấy tư thế này rất thân thuộc Bạch Tuấn Phi cố lục lại kí ức.

Đó giống như lần anh đi tìm Hàn Tuấn Thiên sau khi Bạch Uyển Nhi bỏ đi sao.
Lúc ấy cậu ta cũng thất thần ngồi trong góc như vậy.

Chẳng lẽ cậu ta có liên quan đến việc Mạc Phi Nhi nhập viện.

Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong lòng anh.

Bạch Tuấn Phi cũng bắt đầu cảm thấy hoang mang..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi