CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



Rose’s café
Bạch Uyển Nhi ngồi dựa lưng vào ghế, ngắm nhìn làn khói lượn lờ tỏa ra từ cốc cà phê trên bàn.

Quả thật ngày hôm qua khi nghe tin anh ở lại cùng Mạc Phi Nhi cô đã rất tức giận, cũng rất lo lắng.
Chẳng lẽ anh thực sự động tâm với người phụ nữ đó rồi hay đơn giản chỉ là lo cho đứa bé.

Dù vì lí do nào cô cũng phải ngăn chặn lại.

Hàn Tuấn Thiên là của cô, cô sẽ không để bất cứ ai chiếm mất tâm tư của anh.

Vụ việc lần trước chắc chắn cũng ảnh hưởng đến anh Bạch Uyển Nhi cứ tưởng sau vụ đó là tình cảm của anh cho người con gái đó sẽ dừng lại rồi nào ngờ anh lại dễ dàng tha thứ cho cô ta như vậy.

Bạch Uyển Nhi tức giận vò nát những bông hoa trên bàn.

Mạc Phi Nhi, để xem cô may mắn được bao lâu.

Hàn Tuấn Thiên xuất hiện trong quán café thu hút không ít ánh mắt mến mộ, khi anh ngồi xuống cùng bàn với người phụ nữ nổi bật trong góc, ánh mắt tò mò của mọi người càng trông sang nhiều hơn.

Anh đưa mắt nhìn người con gái ngồi đối diện.
“Hôm nay có lẽ anh phải làm em buồn rồi, Bạch Uyển Nhi à.”
“Anh gọi em ra đây có chuyện gì vậy?” Bạch Uyển Nhi nở nụ cười hiền dịu nhìn anh.
Hàn Tuấn Thiên trầm mặc một chút, cuối cùng anh cũng nhìn thẳng cô cất giọng nói: “Anh xin lỗi Uyển Nhi.


Từ bây giờ, anh sẽ không thể gặp em thường xuyên được nữa.

Mạc Phi Nhi bây giờ đang có thai, cơ thể cô ấy cũng rất yếu.

Anh phải dành thời gian nhiều hơn cho mẹ con cô ấy.

Em cho anh thêm thời gian cho đến khi cô ấy và con khỏe mạnh chào đời được không?”
Bạch Uyển Nhi run rẩy nhìn anh, đôi mắt cũng ngấn nước.

Cô cố nén lại cảm xúc đau đớn trong lòng, cả cơ thể cũng vì lời nói của anh mà run run.

Phải một lúc sau, Băng Hi mới lấy lại giọng nói của mình: “Em hiểu mà.

Em biết anh làm thế là đúng.

Chỉ là dù nghĩ vậy em vẫn… rất đau lòng.”
Nói đến đây nước mắt cũng không còn giữ được trên viền mắt nữa.

Từng giọt lăn dài trên má trông rất đáng thương.

Hàn Tuấn Thiên đưa tay lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng khuyên bảo: “Em đừng khóc được không.

Em khóc anh cũng đau lòng lắm.

Nín đi được không em?”
Bạch Uyển Nhi thấy động tác của anh càng khóc dữ hơn.

Phải một lúc lâu, Bạch Uyển Nhi mới nín khóc thay vào đó là tiếng nấc làm người ta đến đau lòng.

Cô quay sang nhìn anh, tay ôm lấy tay anh: “Anh có thể… đêm nay anh có thể ở lại với em không? Chỉ đêm nay thôi được không anh?”
Hàn Tuấn Thiên xót thương vuốt mặt cô.

Anh khẽ gật đầu rồi vòng tay ôm lấy cô vào lòng.

Hàn Tuấn Thiên, mày là thằng khốn nạn.

Mày không làm tốt vai trò của người chồng, người cha lại còn làm tan nát trái tim người con gái mày yêu nhất.
Mạc Phi Nhi nhìn khuôn mặt mình trong gương.


Thật thảm hại! Bình thường cô cũng không phải xinh đẹp gì rồi bây giờ lại bị đánh đến cả mồm lẫn mặt đều sưng đẫn.

Mạc Phi Nhi càng nghĩ càng tức giận.

Lấy một chiếc túi đá chườm lên mặt.

Thật may bây giờ bên phía tổng công ty đã thu xếp ổn thỏa vụ việc, những người phụ nữ đó nghe nói cũng bị bắt vào đồn rồi.

Mạc Phi Nhi cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, ít ra từ giờ cô cũng không phải cấm túc ở nhà nữa.
Càng nghĩ đến tối qua, cô càng thấy rất cảm kích Hàn Tuấn Thiên.

Cô không dám nghĩ nếu cô không được cứu ra ngoài liệu họ còn định làm gì cô cùng tiểu bảo.

Nghĩ vậy, Mạc Phi Nhi quyết định đi siêu thị mua thực phẩm để làm bữa tối thật ngon cho anh.

Dù sao những món đồ tối qua cũng bị quăng lại bên đường rồi.

Càng nghĩ Mạc Phi Nhi càng thấy tiếc, những thực phẩm tươi ngon đó cô mua cho cả tuần nên giá cũng không nhỏ.

Bây giờ lại phải đi mua lại rồi.

Mạc Phi Nhi đeo một chiếc khẩu trang rồi bước ra ngoài cửa.

Thôi không nghĩ đến nữa, cô sẽ tập trung nghĩ xem tối nay khao anh món gì.
Trong lúc đang trông nồi canh nóng trên bếp, điện thoại của cô bỗng reo lên.

Mạc Phi Nhi vui vẻ nhận máy.


Là anh gọi điện về.
“Mạc Phi Nhi, hôm nay em ăn trước đi rồi đi ngủ đi.

Hôm nay anh không về được…”
Câu hỏi anh có về không còn chưa bật ra thành hơi, Mạc Phi Nhi đã nghe anh bảo không về.

Cô khẽ thở dài.
“Thanh Tâm à, anh ấy mới đối xử với mày tốt một chút mày lại mơ mộng rồi.

Tỉnh táo lại đi.


Mạc Phi Nhi định trả lời anh thì bỗng nghe thấy một giọng nữ: “ Hàn Tuấn Thiên, ra ăn cơm.”
Bạch Uyển Nhi khi bước vào phòng thấy anh đang quay lưng nói chuyện điện thoại.

Không cần nhìn cũng biết anh đang gọi cho ai.

Khoảng thời gian sau anh và cô ta sẽ ở chung một chỗ cô cũng nghĩ cần nhắc nhở cô ta một chút.
Cơ thể phụ nữ mềm mại ép sát vào vòng ngực anh.

Hàn Tuấn Thiên hơi nhíu mày vì sự xuất hiện đường đột của cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi