CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



May hôm nay cô nấu ăn muộn nên cũng mới chỉ vừa động đũa, đồ ăn vẫn còn nóng hổi.

Mạc Phi Nhi vui vẻ thưởng thức bữa tối.

Thỉnh thoảng cô cũng gắp cho anh một chút đồ ăn.

Trông bộ dạng thoải mái của anh, Mạc Phi Nhi càng cảm thấy hạnh phúc hơn.

Đây là lần đầu tiên cả nhà cũng dùng cơm với nhau như vậy.

Mạc Phi Nhi cũng cảm thấy bữa cơm hôm nay ngon đến kì lạ, cô ăn cũng được khá nhiều.

Lúc đứng lên thì bụng cũng đã căng tròn, cô cho chồng bát vào trong bồn.

Anh không có nhà thì sáng hôm sau cô mới rửa nhưng hôm nay vì có anh ở đây, cô cũng nên tỏ ra đảm đang chút.

Nghĩ rồi cô đeo găng tay vào chuẩn bị rửa bát.
“Em đang làm gì thế? Em có rửa bát buổi tối bao giờ đâu… Để đấy anh rửa cho.”
Nói rồi Hàn Tuấn Thiên tiến lại gần.

Anh đứng đằng sau lưng cô, hai tay vòng lên trước tháo găng tay ra cho cô.

Lưng cô dựa sát vào lồng ngực ấm áp của anh, cảm nhận từng nhịp thở trầm ổn.


Mạc Phi Nhi thấy mặt mình nóng bừng, nhịp tim cũng nhanh bất thường.

Cô luống cuống thoát khỏi lồng ngực anh.

Áingại nhìn anh, bảo anh mìnhđi ngủ rồi chuồn ngay ra ngoài.
Hàn Tuấn Thiên thấy bộ dạng của cô mới nhận ra động tác của mình có bao nhiêu thân mật.

Anh khẽ lắc đầu rồi bắt tay vào rửa bát.
Thật sự Mạc Phi Nhi muốn thoát khỏi bầu không khí ngượng ngùng này, cô nhanh chóng vào nhà vệ sinh đánh răng.

Càng nghĩ càng thấy mình thật dở hơi, đã bao lần cô từng mơ ước một gia đình như vậy.

Cô nấu cơm còn anh rửa bát, sau đó hai người sẽ cùng nằm trên một giường rồi cùng ôm nhau ngủ.
Thế mà giờ đây chỉ cần tiếp xúc với anh cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Mạc Phi Nhi chậm rãi tiến về phòng, lúc đi qua phòng bếp thấy điện đã tắt, hẳn anh đang ở phòng khách hoặc trong phòng anh, có lẽ tối nay chỉ đến đây thôi.

Đang định mở cửa phòng mình thì một bàn tay ấm áp cầm chặt lấy tay cô, Mạc Phi Nhi bất ngờ quay lại.
“Sao em lại về phòng mình?” Hàn Tuấn Thiên nhướng mày tỏ ý không vui.
“Em… em… chỉ muốn đi ngủ thôi.” Mạc Phi Nhi bối rối nhìn xuống đất, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không được, em không khỏe cần có người bên cạnh chăm sóc.

Mấy ngày này cứ sang phòng anh ngủ trước đi.” Hàn Tuấn Thiên quả quyết nắm tay cô nói.

Mạc Phi Nhi nhanh chóng rời khỏi tay anh, đan tay vào nhau, thực sự cảm thấy kì lạ, hôm nay anh sao vây? Sao lại thay đổi hoàn toàn như một người khác vậy.

Sự thay đổi này khiến cô thấy xa lạ, tạm thời chưa thể thích ứng.
Cô ấp úng trả lời: “ Em ngủ ở phòng em cũng được mà.

Muộn rồi, anh cũng đi nghỉ sớm đi.Em thấy cũng khỏe hơn rồi.”
Nói xong đang định mở cửa thì cả người bị nhấc bổng lên cao, hai tay Mạc Phi Nhi vội vàng quàng lấy cổ anh.

Anh mỉm cười nhìn cô dịu dàng nói: “Nhưng anh không muốn ngủ một mình”
Hàn Tuấn Thiên nói rồi hướng thẳng phòng ngủ đi tới.

Hàn Tuấn Thiên nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp cho cô.

Mạc Phi Nhi lặng lẽ dịch người, nằm yên bên kia giường.
Sau khi tắm rửa xong, Hàn Tuấn Thiên rón rén đi ra ngoài, không dám phát ra bất kì tiếng động nào sợ làm hai mẹ con thức giấc.

Đến bên giường, nghe thấy hơi thở đều đều của cô, Mạc Phi Nhi đã ngủ say rồi.

May anh không nói sẽ ngủ trên sopha bởi vì anh chắc chắn không thể giữ lời.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, anh bắt đầu quen với hơi ấm của cô, quen ngủ bên cạnh cô, quen ôm cô và con vào lòng.
Đưa tay nhẹ kéo cô vào lòng, anh ôm cô thật chặt, mùi hương hoa hồng nhàn nhạt.

Đã lâu không gặp cô, tay nhẹ nhàng đưa lên xoa bụng cô.

Tiểu bảo cũng ngày một lớn rồi.

Tiểu bảo à ba ba sẽ không bao giờ để mẹ con và con một mình nữa.

Có lẽ lời hứa với Bạch Uyển Nhi anh không thể thực hiện được rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi