CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



Hàn Tuấn Thiên nhanh chóng mở cửa, cởi áo, khoác lên người cô, kéo cô ra khỏi xe rồi cõng cô lên.

Quay sang dùng ánh mắt lạnh băng nhìn tên đàn ông đang lom khom trên vỉa hè, đôi mắt lạnh đến không độ: “ Ngày mai anh không cần phải đến công ty nữa.”
Nói rồi, anh xốc người con gái đang tuột xuống khỏi lưng mình, một tay cầm túi xách một tay cầm guốc của cô.

Trông anh như một người chồng đang chăm sóc cho bà vợ say xỉn vậy.
Người phụ nữ đáng chết, giờ thì say bí tỉ không biết trời đất gì nữa rồi.

Cũng may là anh đến kịp.

Anh vốn là người không thích xen vào việc của người khác, cũng là người có khả năng kiềm chế rất mạnh.
Thế mà hôm nay vì người phụ nữ này, anh lại liên tục phá vỡ những nguyên tắc ấy.

Người phụ nữ trên lưng cũng bắt đầu ầm ĩ.
Cô hết đưa tay vòng qua ôm anh, bộ dạng đau khổ sụt sịt: “ Anh ấy không đến.

Vậy mà tớ cứ chờ mong.


Cậu bảo tớ có ngốc không cơ chứ….”
Xong ngay lập tức, lại vừa đưa tay giật tóc anh vừa gào thét: “ Đồ khốn kiếp.

Anh đi chết đi…”
Hàn Tuấn Thiên khó chịu cực độ, anh cau mày mím môi thật chặt.

Bộ dạng cam chịu đưa người con gái sau lưng đặt vào ghế lái phụ, sau đó anh đi vòng sang ghế lái bên kia.
Vừa ngồi vào, đôi mắt lập tức nhìn thấy mảng lưng trắng nõn mịn màng của cô, anh đưa tay run run giúp cô kéo khóa lên, chỉnh cho cô ngồi ngay ngắn.
Gọi điện báo tin cho Bạch Tuấn Phi: ”Tớ tìm thấy cô ấy rồi.

Cho tớ địa chỉ?”.
Sau cuộc gọi, anh mệt mỏi tựa đầu vào vô lăng, ánh mắt dừng trên người con gái bên cạnh.

So với bộ dạng thê thảm của anh thì cô lại nghiễm nhiên ngủ rất ngon.

Anh lắc đầu đưa tay ra thắt dây an toàn cho cô.
Người con gái đang nằm ngủ im lìm bỗng chốc bật dậy.

Khoảnh khắc ấy, bờ môi đỏ tươi khẽ chạm vào môi anh, hương vị ngọt ngào nhanh chóng lan tràn trong khoang miệng.
Hàn Tuấn Thiên bị hành động của cô làm cho sững sờ, bất giác quên mất việc phải đẩy cô ra, cũng quên mất rằng anh không cho phép phụ nữ chạm vào môi mình đã năm năm rồi.
Người con gái non nớt đưa lưỡi ra, khẽ chạm vào môi anh.

Mất hết tự chủ, anh thuận theo nụ hôn đó, là cô chủ động anh cũng không nên để tâm sức của cô bị lãng phí.

Bàn tay nhanh chóng nắm chặt eo cô, một tay đỡ lấy gáy cô hôn càng thêm sâu.
Mạc Phi Nhi khát khao nguồn nước trong lành đang rót vào miệng mình, cô cũng ra sức mút nhiều hơn, hai tay không tự chủ cũng bất giác vòng qua kéo gần hơn khoảng cách hai người.

Đêm hôm ấy ngoài trời gió rất lạnh nhưng trong xe lại có một mảng xuân ấm nóng…
Lúc Mạc Phi Nhi thức giấc cũng đã hơn mười giờ.

Cũng may hôm nay là chủ nhật cô không phải đi làm nên cô có thể thoải mái ngủ nướng như vậy.
Dưới tác dụng của rượu, Mạc Phi Nhi ngủ rất say, không mộng mị nhưng cơ thể vẫn cảm thấy hơi ê ẩm, đầu vẫn còn hơi choáng.


Lồm cồm bò dậy, Mạc Phi Nhi lê thân thể mệt mỏi vào nhà tắm.
Nhồm nhoàm vừa ăn bánh mì vừa uống sữa, Mạc Phi Nhi mở máy tính xem tài liệu trợ lý Vu gửi.

Lòng bất giác hồi hộp khi mở danh sách cuộc gặp riêng của Tổng giám đốc.
Không như cô nghĩ, số lượng tình nhân của anh có vẻ khá ít, lịch gặp cũng không thường xuyên.

Trong danh sách chỉ vỏn vẹn ba cái tên, lịch gặp cứ một tháng một lần và lần nào cũng rơi vào ngày 15 hàng tháng.

Cô bất giác đưa mắt nhìn lên lịch để bàn, như vậy theo thông lệ ngày mai anh sẽ có lịch gặp mặt với một trong ba cô gái.

Trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, cố gắng bắt tay vào công việc, Mạc Phi Nhi tập trung sắp xếp lịch hẹn cho anh.
Tiếng điện thoại reo vang giúp Mạc Phi Nhi có ý niệm về thời gian.

Cô đưa tay xoa hai mắt rồi vươn tay lấy điện thoại lên.
Một số điện thoại lạ, Mạc Phi Nhi mở máy nhỏ giọng nói: “ Alo ai đấy ạ?”
Tiếng cười vui vẻ của người đàn ông bên kia làm Mạc Phi Nhi thoáng nghi hoặc.
“Bảo bối em không nhận ra giọng chồng em sao?”
Mạc Phi Nhi mỉm cười, làm giọng lạnh lung: “ Xin lỗi, anh nhầm số rồi ạ.” Mạc Phi Nhi nói rồi định cúp máy.
“Ấy đừng cúp máy, không đùa nữa.

Phi Nhi, trưa nay rảnh không, Vũ thiếu mời cậu ăn cơm.”
Sau hai tiếng làm việc, Mạc Phi Nhi cũng bắt đầu cảm thấy đói.

Cô vui vẻ nhận lời, hỏi địa chỉ nhà hàng rồi nhanh chóng đi thay quần áo.

Trưa chủ nhật khá vắng vẻ, Mạc Phi Nhi mặc một chiếc áo len trắng cao cổ kết hợp cùng chân váy dạ màu hồng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác da trông vô cùng trẻ trung.
Lúc cô bước vào nhà hàng thu hút rất nhiều ánh mắt, Vũ Mặc Luân trợn mắt ngăn chặn cái nhìn thòm thèm của những người đàn ông trong quán.
Mái tóc xoăn dài của cô được cột lại một cách tùy ý.

Khuôn mặt không trang điểm vẫn rất xinh đẹp.
Vũ Mặc Luân yêu thương nhìn người con gái trước mắt.

Mới một tháng không gặp cô, anh phát hiện anh nhớ cô phát điên.

Nhanh chóng gọi cho cô một cốc cacao nóng, Vũ Mặc Luân chăm chú ngắm cô, mọi nhất cử nhất động của cô đều rơi vào tầm mắt anh.
Mạc Phi Nhi bất giác ngẩng lên, bốn mắt chạm nhau, cô mỉm cười tinh nghịch hỏi: “ Sao nhìn tớ chằm chằm vậy? Trên mặt tớ dính cái gì sao?”
Mạc Phi Nhi nói rồi cô đưa tay lên sờ mặt.

Anh mỉm cười lắc đầu, dịu dàng kéo tay cô xuống, hơi ấm của tay anh làm cho cô thoáng ngại ngùng rụt tay về.
“Không, chỉ là mấy tháng nay bận quá không liên lạc với cậu được nên nhớ thôi.

Cậu muốn ăn gì? À, ở đây có món há cảo ngon lắm đấy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi