CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



Hàn Tuấn Thiên lái xe trên mọi góc đường, anh chạy đến công ty, chạy đến nhà mẫu giáo của An An.
- Anh tìm ai vậy? – Lục Quyên kéo người đàn ông đang mặc vét đang ngơ ngác trong đám trẻ nhỏ.
Hàn Tuấn Thiên cuối cùng cũng gặp được cứu tinh, anh chạy đến:
- Cô giáo cho tôi hỏi An An về chưa?
- À, An An vừa về với mẹ rồi anh…
Câu nói còn chưa buông hết thì người đàn ông lại vội vã rời đi.

Lục Quyene ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, trái tim vẫn chưa hết rộn ràng.

Người đàn ông anh tuấn như vậy, đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc…
Hàn Tuấn Thiên bồn chồn nhìn con đường chật kín phía trước, lại tắc đường rồi.

Anh sẽ phải mất rất nhiều thời gian để đến chung cư của cô
Lúc anh đỗ xe dưới chung cư cũng đã 9 giờ tối.

Chung cư của cô rất xa và đường lại tắc liên tục.

Bây giờ không biết An An còn thức không?
Chung cư Innovist’s
Rầm…Rầm…
- An An, mở cửa cho chú… An An.
- Phi Nhi, mở cửa ra đi em… Cho anh cơ hội giải thích được không?
- An An….

Phi Nhi…
Phi Nhi lạnh lùng đứng nhìn cánh cửa vì anh mà rung lên bần bật:
- Mẹ, mẹ hay mở cửa cho chú đi…- An An kéo tay năn nỉ cô.
- Con vào phòng đi.

Ngoan, nghe lời mẹ.

An An thấy tâm trạng cô không tốt thì cũng ngoan ngoãn vâng lời.

Vừa đi vừa ngoái lại dùng ánh mắt cầu xin mẹ.
- Anh về đi.

Tôi đã nói với anh rồi.

Anh còn làm ồn nữa tôi sẽ gọi bảo vệ.
- Em mở cửa đi, có gì thì cùng nhau nói chuyện được không? Chuyện của Uyển Nhi…
- Tôi không rảnh nghe chuyện hai người.

Đám cưới của hai người tôi cũng biết rồi.

Xin anh đừng làm phiền mẹ con tôi nữa được không? Anh tốt nhất nên về với vợ sắp cưới của anh đi.
Phi Nhi cố giữ cho giọng mình không run rẩy.

Cô thì ra vẫn chưa chấp nhận được việc anh sẽ đến bên người con gái khác, cô thì ra vẫn đau lòng khi cuối cùng người anh bảo vệ không phải cô.

Phi Nhi đưa tay tắt đèn, cô không muốn đau nữa… Xin anh… về đi…
- Phi Nhi, Phi Nhi….
Hàng xóm bên cạnh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
- Anh bị điên à? Đêm hôm yên lặng để người khác ngủ.
Hàn Tuấn Thiên đứng chờ ở đây đã hai tiếng, Phi Nhi dường như không có ý định cho anh vào.

Anh trượt xuống trước cửa nhà cô, anh sẽ chờ, nhất định sẽ chờ em ra mở cửa.

Nỗi đau của em bốn năm trước chờ đợi thêm mấy tiếng thôi vẫn chưa là gì.
- Mẹ ơi trời sắp mưa rồi.
An An bất thình lình xuất hiện trước giường cô.
- Con lại đây ngủ với mẹ.

Con sợ sấm sét hả.

– Phi Nhi vẫn chưa ngủ, cô thực ra cũng lo lắng không biết anh đã đi chưa.

Trong lòng rất muốn đi kiểm tra nhưng lại sợ nếu anh chưa đi lại làm anh hiểu nhầm.
- Mẹ con không sợ.

Nhưng mà… nhưng mà… chú… không biết có bị ướt không?
- Con ngủ đi, mưa thì chú ấy phải về thôi.- Cô ôm An An vào lòng, đưa tay vuốt lưng thằng bé.
Hàn Tuấn Thiên bị bảo vệ đẩy ra khỏi chung cư, anh im lặng ngồi trên ghế đá trước cổng.

Mắt vẫn hướng về phía căn hộ của cô.
Anh soạn cho cô một tin nhắn.

Người ta thường nói cuộc gọi chưa chắc đã nghe nhưng nhắn tin chắc chắn sẽ đọc.

Hôm nay, anh nhất định phải đợi được cô xuất hiện: “ Phi Nhi, anh đợi em…”
Mạc Phi Nhi thất thần nhìn tin nhắn trên màn hình.

Bên ngoài trời đang mưa rất to, sấm chớp cũng liên tục.

Mưa hòa cùng đêm tối, cây cối cũng nghiêng ngả v ìgió mạnh.


Dưới ánh đèn nhập nhoạng yếu ớt, Phi Nhi cố nhìn xuyên qua màn mưa.

Anh chắc về rồi chứ, mưa như vậy mà? Nhưng, nếu như… Dù sao cô cũng nên đi kiểm tra một chút, cô không muốn vì mình mà tổng giám đốc của một tập đoàn ngã bệnh.

Chỉ vậy thôi.
Mưa bao phủ xung quanh Tuấn Thiên, cái mát lạnh của nước mưa và gió thấm dần vào cơ thể anh.

Đôi mắt anh cũng mờ dần, làn nước trước mặt nhanh chóng phủ lên đôi mắt đã nhắm chặt.

Anh mệt quá, cả hít thở cũng khó khăn…
- Tuấn Thiên, này, anh tỉnh dậy đi.

Tôi bảo anh về rồi mà…
Mạc Phi Nhi lo lắng che ô cho anh.

Người đàn ông này, cô không biết phải làm sao với anh nữa.
Âm thanh quen thuộc kéo cho anh một chút lí trí.

Anh vòng tay ôm lấy cô, cả cơ thể dựa hoàn toàn vào cô, giọng nói thì thầm: “ Thật may quá, Phi Nhi, em đến rồi.”
- Này, này, anh tỉnh dậy đi.- Phi Nhi vừa chạm vào mặt anh đã bị nhiệt độ nóng bừng từ cơ thể anh truyền đến.

Chết thật, anh sốt rồi.
Cô chật vật đỡ anh lên trên nhà.

Trước khi lên còn ghé vào siêu thị nhỏ ở tầng hầm.

Thật may bà chủ vẫn chưa đóng cửa.
- Phi Nhi, cháu chưa ngủ sao?- Bà chủ đang xem bóng đá thì bị bộ dạng ướt đẫm của một nam một nữ dọa cho hoảng sợ.
- Bác, bác trông anh ta hộ cháu.

Cháu mua chút đồ.
Phi Nhi bỏ mặc đôi mắt cú đêm đang chăm chú nhìn mình.

Một người mẹ đơn thân đêm hôm xuất hiện cùng một người đàn ông đến cô cũng sẽ tò mò nói gì đến bà chủ cửa hàng.
- Bác, tính tiền hộ cháu với.
- Một bộ pyjama, một à cái này, còn gì nữa không… Cái hàng tommy này đang mua hai tặng một đấy, cháu lấy thêm cái nữa đi.- Bà chủ cửa hàng vui vẻ quét hàng.

- Cỡ to còn một chiếc thôi ạ- Phi Nhi thản nhiên trả lời, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng.

Cô thật muốn tát vào cái miệng mình, câu nói vừa rồi đã chứng tỏ giữa anh và cô có bao thân mật.
Bà chủ quán vừa cười vừa nháy mắt với cô.

Phi Nhi khóc thầm trong lòng, không hỏi cũng biết ngày mai nữ chính trong câu chuyện của mọi người ở chung cư là ai rồi.
Phi Nhi cuối cùng cũng vác được anh lên phòng.

Cảm giác anh dựa hoàn toàn vào mình lại kéo cô về những ngày làm thư ký cho anh.

Đêm đó, anh cũng dựa vào cô như vậy nhưng là có sự giúp đỡ của tài xế Thiệu còn lần này cô lại phải một mình đưa anh lên nhà nên mất rất lâu vừa đi vừa nghỉ mới đến được căn hộ.
Phi Nhi thay quần áo cho anh, lấy khăn ấm lau qua người rồi giúp anh mặc quần áo.

Mỗi chỗ cô đều lau qua loa, hạn chế nhìn xuống dưới hạ thân của anh.

Cơ thể anh vẫn quyến rũ như vậy, trước kia và kể cả bây giờ luôn rắn chắc và ấm áp.
Phi Nhi hốt hoảng nhìn chiếc quần lót tam giác trên tay.

Chiếc quần này, cho khủng long à? Chỗ đó sao lại to thế chứ.

Cô khẽ nuốt nước bọt, nhắm mắt cuống cuồng xỏ chân anh vào trong.

Giống mặc cho An An, đúng rồi giống mặc cho An An.

Hàn Tuấn Thiên thấy bàn tay man mát chu du trên cơ thể mình thì vô cùng dễ chịu.

Đôi bàn tay mềm mại đó còn đang chạm vào chỗ đó của anh.

Anh vô thức đưa tay giữ bàn tay ấy lại, cảm nhận xúc cảm da thịt truyền từ hạ thân..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi