CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



Lần đó anh bắt cóc cô rồi nhốt cô lại cộng thêm mấy chuyện của Uyển Nhi nên cô mới tức giận nghĩ ra chiêu trò hành hạ bữa ăn của anh nhưng trái với mong đợi của cô.

Anh ăn hết sạch, thậm chí còn ăn đến nỗi cơ thể không khỏe.

Khi ấy, cô lại nhận ra nếu anh bị như những gì mình muốn, anh đau một cô sẽ đau mười.

Vì vậy mà sau này cô không bao giờ nấu cho anh những món rùng rợn như vậy nữa.
Tuấn Thiên sau khi tỉnh dậy cảm thấy cơ thể đã tốt lên nhiều.

Anh càng vui hơn khi mặc mấy bộ đồ cô mua cho đều vừa khít.

Anh lượn lờ qua lại trước mắt cô cho đến khi cô chán nản phải đi ra ngoài.
- Em, em đi đâu thế.- Giọng nói đáng thương như bị bỏ rơi.
- Tôi, đi đón An An.

Anh có muốn đi không? – Phi Nhi bị anh kéo lại thản nhiên trả lời.
Phi Nhi bật cười nhìn anh mặc quần áo ở nhà chân đi dép lê.

Bộ dạng này quá khác biệt so với bộ dạng lạnh lùng mặc vet ở chỗ làm nhưng dù thế nào vẫn không che giấu được khuôn mặt cùng khí chất trời sinh.

Trong lòng cô tự dưng nảy sinh cảm giác muốn độc chiếm vẻ ngoài này của anh để không người phụ nữ nào có thể nhìn thấy.
Xe dừng lại trước cổng nhà trẻ, Phi Nhi để mặc anh trong xe còn mình bước vào bên trong đón An An.
- Mẹ An An, chị có tiện trò chuyện chút không?- Lục Quyên ngượng ngùng kéo tay cô lại.
Phi Nhi bất ngờ nhìn cô giáo, rồi lại quay sang nhìn thằng quỷ nhà mình.

Ánh mắt thay lời muốn nói.

“- Con lại nghịch ngợm gì hả? Khai mau.”
An An lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt mở to vô tội.
“Được mẹ mà nghe cô nói gì thì về chết đấy.” – Phi Nhi còn làm điệu bộ đánh đòn làm An An hoảng sợ.
- Chị uống gì ạ?- Cô giáo lễ phép hỏi.

-À, cô có chuyện gì nói luôn được không? Bạn tôi đang chờ.

An An nhà tôi lại nghịch ngợm gì đúng không? – Phi Nhi ái ngại yêu cầu.
Cô giáo vội xua tay:
- Chị hiểu nhầm rồi, An An rất ngoan.

Chuyện này là chuyện riêng của tôi.

Tôi muốn nhờ chị giúp.
Phi Nhi cũng bất ngờ vì câu nói của cô giáo.

Xin cô lời khuyên tình cảm sao? Vụ này cô không có rành.
- Chị, là thế này.

Chiều qua có người đàn ông cao to mặc vét đến tìm An An.

Hình như là bạn của chị.

Em… em…
- Cô thích chú Tuấn Thiên ạ nhưng chú ấy thích….- An An nhanh chóng từ chối nhưng bị cô bịt lại.

Cô đưa mắt đe dọa thằng bé.

Khuôn mặt đỏ bừng e ấp ấy cô còn lạ gì.

Xem ra cô cũng nên giúp một chút, dù sao cũng có thể nhờ cô ta để anh không làm phiền cô nữa.

Đang định nói cô lại nhớ đến Uyển Nhi.

Chuyện của Uyển Nhi cô còn chưa hỏi, không biết thực hư thế nào.

Nhìn sang đôi mắt trông ngóng của Lục Quyên cô đành phải nhận lời:
- Được, tôi sẽ giúp cô hẹn anh ấy…
Lục Quyên
Mạc Phi Nhi nhanh chóng rút điện thoại nhắn tin cho Hàn Tuấn Thiên: Tôi đưa An An đi ăn kem, anh ra đi tại quán Cloud Garden café “
Hàn Tuấn Thiên nhanh chóng xuất hiện trong quán café.

Anh đưa mắt tìm kiếm Mạc Phi Nhi và An An.

Không phải chứ, bên cạnh cô còn một cô gái nữa.

Đây có lẽ là bạn của cô ở đây.
- Chú Tuấn Thiên, chú Tuấn Thiên bên này…- An An vẫy tay vui vẻ gọi anh.

Tuấn Thiên bước đến bên bàn rồi ngồi xuống.
- Cô gái này là?
- Anh không nhận ra tôi sao? Hôm qua chúng ta gặp nhau ở trước cổng trường đó.
Hàn Tuấn Thiên ái ngại nhìn cô, thực sự anh không nhớ.
- Tôi xin lỗi…
Lục Quyên ngượng ngập giới thiệu:
- Tôi là Lục Quyên, cô giáo của An An.

Rất vui được gặp anh.- Lục Quyên đưa tay ra trước mặt anh.

Mạc Phi Nhi thấy anh xuất hiên thì lập tức đứng lên.

Cô nháy mắt ra hiệu cho Lục Quyên rồi kéo tay An An ra ngoài.
- Mẹ, mẹ, con chưa ăn xong mà…- An An ngạc nhiên nhìn mẹ.

Chú Tuấn Thiên mới đến, cậu còn đang tính gọi thêm mấy món mà
Mạc Phi Nhi kéo tay An An, dùng ánh mắt ra thánh chỉ:“Về ngay với mẹ” rồi quay ra chào đôi nam nữ còn lại:
- Ngại quá, An An phải mua chút sách vẽ.

Cô giáo và anh cứ ở lại rồi nói chuyện.

Tôi về trước.
Hàn Tuấn Thiên thấy cô định đi vội kéo ghế đứng dậy:
- Em đi đâu? Anh đưa em đi.

Hôm nay đi xe của anh mà.

Mạc Phi Nhi lập tức ấn anh ngồi xuống, nhỏ giọng ra lệnh:
- Anh ngồi yên đi, tôi đi với An An là được rồi.

Anh trả tiền nhé.
Nói xong, cô nhanh chóng bước ra khỏi quán trước khi rời đi còn nháy mắt ám hiệu với Lục Quyên.
Hàn Tuấn Thiên bị cô ép ngồi lại thì liên tục ngó ngoáy.


Trước người phụ nữ lạ lẫm này anh không chút hứng thú.
Lục Quyên ngượng ngùng nhìn người đàn ông trước mắt.

Hôm qua anh xuất hiện trong bộ đồ công sở lịch lãm, hôm nay anh lại xuất hiện phóng khoáng trong bộ quần áo ở nhà.

Lục Quyên chăm chú nhìn anh, anh có vẻ không mấy để ý đến cô.

Hôm nay, cô vốn chỉ muốn nhờ mẹ An An sắp xếp một lịch hẹn ai ngờ lại có thể gặp anh đột ngột như vậy.

Cô vẫn chưa chuẩn bị kĩ càng nên bây giờ thật khó mở lời.
- Anh… anh có…- Hai từ bạn gái còn chưa bật thành tiếng, Tuấn Thiên đã nhổm lưng đứng dậy.

Anh đặt tiền xuống bàn,lịch sự xin lỗi cô rồi rời đi.
Lục Quyên ngồi sững trong quán café rất lâu, một lúc sau cô cũng chán nản rời đi.

Hôm nay, xem ra không thu hoạch được gì ngoài tên của anh.
- Mẹ, mẹ sao mẹ lại để chú Tuấn Thiên ở đó? Mẹ thích chú ấy mà…- An An băn khoăn quay sang hỏi cô.
- An An, mẹ cấm con nói linh tinh.

Mẹ bảo rồi, chú Tuấn Thiên và mẹ không quá quan hệ gì hết.

Nghe rõ chưa.- Mạc Phi Nhi chống nạnh mắng thằng bé
- Đúng là phụ nữ.

– An An lẩm bẩm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi