CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



- Cảm ơn cô giáo đã quan tâm An An tôi sẽ chú ý hơn.- Phi Nhi cầm túi xách chuẩn bị ra về.
Lục Quyên băn khoăn cuối cùng cũng thốt ra: “ Chị Mạc, anh Tuấn Thiên… ý em… anh ấy thực sự… thực sự… rất yêu chị.

Anh ấy là bố của An An, em cũng tình cờ nghe được cuộc đối thoại của chị trong bệnh viện…, nếu hai người có thể quay lại… điều đó… theo em là tốt nhất cho An An…”
Cô bất ngờ nhìn cô gái trước mặt, vậy là mọi người đều đã biết rồi sao, hóa ra bí mật cô giấu bấy lâu lại dễ dàng bị phát hiện như vậy.
Trời đã vào thu, gió càng ngày càng lạnh hơn, Mạc Phi Nhi lẳng lặng nhìn ánh trăng.

Trăng hôm nay rất sáng, An An cũng đã ngủ say bây giờ chỉ còn mỗi mình cô là còn thức.

Từ hồi Tuấn Thiên về Bắc Kinh, cô tại tự tập cho mình một thói quen kì lạ, cô luôn mong ngóng nhìn xuống dưới đường, mong đợi sẽ thấy một chiếc xe quen thuộc, một bóng hình quen thuộc xuất hiện.

Lời nói của Lục Quyên cứ văng vẳng bên tai, ngay từ khi Tuấn Thiên xuất hiện Phi Nhi đã biết An An cần anh nhưng chỉ là cô muốn trốn tránh, muốn cứng đầu giấu diếm đến cùng.


Không có bí mật nào là mãi mãi, cô biết sẽ có ngày phải đứng trước mặt anh nói cho anh biết sự thật nhưng cô lại lo lắng về phản ứng của anh.

Mấy ngày qua cô cũng suy nghĩ rất nhiều, nếu Tuấn Thiên chấp nhận An An, hẳn là điều tốt nhất cho thằng bé nhưng nếu anh không chấp nhận, vậy có thể anh sẽ chối bỏ thằng bé, như vậy chả phải cô lại tiếp tục tạo tổn thương cho con traimình hay sao? Anh còn yêu cô, như vậy tức là cô và con còn hi vọng nhưng tại sao anh không xuất hiện nữa, cơ thể anh không khỏe sao, hay anh mệt mỏi rồi, anh không muốn ở bên cạnh cô nữa? Mỗi ngày trôi đi, nghi vấn trong lòng cô ngày một lớn, nhưng hôm nay cô đã hạ quyết tâm, cô là mẹ của An An, cô phải dành những điều tốt nhất cho thằng bé.

An An cần anh và… cô cũng vậy.
- Giám đốc Hà, tôi muốn xin thôi việc- Mạc Phi Nhi đưa đơn xin thôi việc lên trên bàn làm việc của Hải Giang.

Hải Giang nhìn đơn xin thôi việc mỉm cười: “ Tôi biết cô sẽ làm vậy mà.

Nhưng lá đơn xin thôi việc này không cần thiết, công ty chúng ta có chi nhánh bên Bắc Kinh, vừa may có một vị trí còn trống.

Mấy năm qua làm việc với cô, không thể phủ nhận cô đã bỏ ra rất nhiều công sức đối với công ty này.


Cho nên tôi sẽ giúp cô hoàn thành thủ tục chuyển công tác.” Mạc Phi Nhi bất ngờ nhìn người phụ nữ trước mặt, xúc động nói: “ Giám đốc Hà, cảm ơn chị, thực sự cảm ơn chị.”
- Dù sao chúng ta cũng đều là những người phụ nữ hiện đại, nên tự lập trong tài chính thì tốt hơn.

Với lại, công ty chúng tôi cũng không thể để mất nhân viên có năng lực như cô được.Lên đường bảo trọng, hẹn gặp lại.

– Hải Giang vứt đơn xin thôi việc vào thùng rác rồi vỗ vai cô đi ra ngoài.
Ánh mắt Mạc Phi Nhi dõi theo bóng lưng của Hải Giang, cô thực sự đã quyết tâm rời khỏi đây, đã nghĩ rằng mình sẽ phải từ bỏ công việc này, từ bỏ ước mơ này nhưng không ngờ Hải Giang lại giữ cô lại, thời gian qua không thể phủ nhận cô ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều cả trong công việc và cuộc sống.

Đúng, cô sẽ phải rời khỏi Thượng Hải, mảnh đất mà bốn năm qua hai mẹ con gắn bó, rời khỏi công ty, rời khỏi văn phòng marketing vui vẻ, luôn đầy ắp tiếng cười nhưng phải kết thúc thì mới có khởi đầu, Mạc Phi Nhi không còn là cô gái của bốn năm trước nữa, Phi Nhi của bốn năm sau sẽ không trốn chạy mà đối mặt…
Sân bay Bắc Kinh
- Mẹ, mẹ, có thật mẹ sẽ đưa con đi gặp bố không? Cả ông bà ngoại.

Cả dì nữa sao?- An An hớn hở ôm tay cô nói.
Phi Nhi mỉm cười gật đầu, phải, cô muốn trông thấy nụ cười này của An An, chỉ cần con hạnh phúc, mẹ có thể đánh đổi tất cả….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi