CHÚNG TA CHỈ LÀ BẠN

Hương cà phê ngập trong không khí khiến người ta không thể đứng lên được.

Mạnh Nhân Nhân thấy một người con trai ở bên cạnh Việt Phong.

Vẫn là chàng trai ấy, người con trai khiến Việt Phong từ chối tất cả những đối tượng hẹn hò của anh.

Linh hồn Mạnh Nhân Nhân như lìa khỏi cơ thể, một cảm giác đau đớn hư không bao bọc lấy cô, thậm chí cô còn có thể đứng trước mặt Việt Phong mà chào hỏi y như trước kia: “Anh Việt Phong, trùng hợp quá, anh cũng đến đây xem mắt.”

Ánh mắt Việt Phong sâu thẳm, anh không giải thích gì, chỉ đơn giản nói: “Chắc vì nơi này gần với chung cư nhà mình.”

Mạnh Nhân Nhân gật đầu, cô quay sang giới thiệu với Trương Nghệ Băng, giữ đúng phép xã giao cơ bản: “Chị Nghệ Băng, đây là Việt Phong, bạn thân nhất của em từ bé đến giờ.”

Bạn thân nhất từ bé đến giờ.

Cũng chỉ làm bạn thân nhất được thôi.

Việt Phong nhìn Trương Nghệ Băng rồi gật đầu coi như lời chào, anh cũng không có ý định giới thiệu người ngồi bên cạnh mình.

Thực ra Mạnh Nhân Nhân muốn nghe anh giới thiệu người yêu mình, muốn biết được người anh yêu tên là gì. Nhưng anh lại chẳng thèm giới thiệu, hai người ở nơi này, không hề cãi nhau, không hề căm thù nhưng thời gian như đang ngừng lại, từng giây từng giây đều khiến người ta không thể chịu nổi.

Mạnh Nhân Nhân kìm lòng không đặng, nói: “Em với chị Nghệ Băng đi trước đây. Cà phê ở đây ngon lắm nhé.”

Việt Phong gật đầu, hai người lướt qua nhau. Một người bước vào tiệm, nơi có tiếng nhạc êm tai cùng bầu không khí dễ xảy ra mập mờ. Một người hòa mình vào con đường nhộn nhịp, bước chân đi về trước không hề dừng lại.

Khi Việt Phong ngồi xuống, người con trai bên cạnh anh không cam lòng: “Anh không giới thiệu em với bạn anh…”

Ánh mắt anh nhìn vào người con trai, nói hời hợt: “Vì không cần thiết.”

Cậu con trai giận đến mức ánh mắt đỏ hằn lên: “Việt Phong, tình yêu của con người cũng có giới hạn! Em theo đuổi anh một năm trời, cuối cùng thì anh muốn thế nào đây?”

Việt Phong nhấp cà phê, mắt nhìn thẳng vào đối phương, nói: “Tôi muốn cậu đừng đi theo tôi nữa.”

Cậu con trai vô cùng tức giận, xách cặp sách lên bỏ đi. Nhưng Việt Phong không rời đi, anh nhìn ra ngoài cửa sở, người người nườm nượp qua lại, nam nam nữ nữ sải bước trên đường.

Rất lâu rất lâu trước kia, Mạnh Nhân Nhân vẫn là một cô nhóc học tiểu học cũng đi về nhà với anh. Cô hiếu động nên lúc nào cũng chạy, cũng nhảy, anh chỉ có thể chạy đuổi theo cô ở đằng sau.

Khi đó đi ngang qua đây, đúng lúc có một nữ sinh tỏ tình với cô gái mà mình yêu thầm trong tiệm cà phê này khiến bé con Mạnh Nhân Nhân đang học tiểu học hâm mộ không thôi, hùng hổ tuyên bố: “Đợi bao giờ em lớn thì phải có người tỏ tình với em ở đây, phải có nhiều hoa như thế này.”

Hồi còn bé ấy anh đã hứa chắc nịch: “Vậy anh cũng sẽ tỏ tình với người khác ở đây, anh muốn tặng cho người anh thích nhiều hoa hơn thế kia nữa.”

Lúc đấy còn bé quá, thế giới như tảng băng long lanh trong suốt, đẹp và thuần khiết đến rung động lòng người. Nhưng rồi theo thời gian, băng cũng dần tan đi, còn lại từng mảng nước nhớp nháp.

Mạnh Nhân Nhân bắt đầu một khoảng thời gian bận rộn nhất trong đời. Sáng thì đến trường học, tan học còn bị Lý Tiện Thủy kéo đi học thêm, cậu ấy nói điểm số của cô chỉ  đối phó được với việc thi ở trường thôi chứ còn lâu mới đỗ vào đại học điểm được.

Mạnh Nhân Nhân đồng ý như một con rối, thậm chí đến sức đi tìm Việt Phong cũng không còn.

Cô biết anh đã hẹn hò với người con trai đó, anh thích chàng trai ấy như vậy thì sao cậu ấy từ chối anh được chứ.

Mạnh Nhân Nhân bắt đầu ngủ cả đêm, cô vẫn còn nhớ lời Trương Nghệ Băng nói, nếu không ngủ được thì đi đọc sách.

Cô muốn vào chung trường đại học với Việt Phong. Giờ cô vẫn đang học chung với Việt Phong, thi thoảng cả hai vẫn sẽ nói chuyện với nhau. Trước giờ bọn họ đã thế này, nhưng thực ra nhìn vậy mà không phải vậy.

Mạnh Nhân Nhân giờ vô cùng yên lặng, người cũng gầy đi tựa như một đóa hoa yểu mệnh, cánh hoa dần mất sức sống, sự rực rỡ bóng bẩy bỗng tàn phai. Dù mẹ Mạnh có nấu ngon thế nào đi chăng nữa, cô cũng chỉ ăn được vài miếng. Như thể đang có một con ma ẩn mình trong cơ thể cô, không ngừng ăn mòn linh hồn cô.

Buổi tối, Mạnh Nhân Nhân nằm trong phòng, mẹ Mạnh ngồi ở cạnh giường sờ trán cô, tóc cô giờ đã không còn mềm mại như trước rồi.

Mẹ Mạnh nhớ lại chuyện xảy ra từ lâu, ấy là lần đầu tiên mẹ ôm Nhân Nhân đang được quấn trong tã vào lòng, mẹ nghĩ, mẹ sẵn sàng trao cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này.

Mà lúc này đây con mẹ lại bị ốm.

Mẹ Mạnh lặng im ra khỏi phòng Mạnh Nhân Nhân, quay đầu khẽ hỏi: “Chị nói chuyện với người nhà Việt Phong chưa?”

Mẹ hai gật đầu: “Bọn họ vẫn chưa đồng ý.”

Mẹ Mạnh hiền hòa như vậy mà bây giờ mặt mày cũng khó chịu: “Chuyện đã thế này rồi, hai đứa nhỏ đều thành ra thế này rồi mà sao bọn họ còn cố chấp như vậy! Khu Hạ Thành độc hại thế nào cũng có bằng được nỗi đau đang hành hạ hai đứa nó không?!”

Mẹ Mạnh nghẹn ngào: “Chẳng lẽ để hai đứa phải chết ở chốn này thì mới hài lòng à?”

Ở trường học cũng xảy ra chuyện lớn.

Có người xì xào, ở khối mười hai có Việt Phong và Mạnh Nhân Nhân đang yêu người khác giới, đã thế còn dặm mắm dặm muối, nói rằng hai người đã ở bên nhau từ bé đến giờ, vì thế mà bố mẹ hai người chẳng phải loại tử tế gì, làm loạn quan hệ nam nữ ở đây.

Rõ ràng đây chỉ là tin đồn nhưng cứ thế mà bị truyền đi. Bởi vì con gái ghét Việt Phong rất nhiều, mà con trai ghét Mạnh Nhân Nhân cũng ngang ngửa không kém.

Nghi ngờ chính là vũ khí lợi hại nhất, chỉ cần nhấc lên cái vũ khí mang tên chính nghĩa thì có thể dẫm nát người mình ghét một cách danh ngôn chính thuận.

Khi Mạnh Nhân Nhân đến trường, tất cả mọi người đều đang nhìn cô. Các bạn nữ tràn tới: “Nhân Nhân, cậu nói đi, thằng biến thái Việt Phong kia đang theo đuổi cậu đúng không?”

Các cô gái nóng lòng muốn bắt chẹt được Việt Phong, với cả họ cũng không muốn bạn cũng phái với mình phải “hi sinh”.

Các chàng trai cũng bảo vệ Việt Phong y như vậy: “Anh Phong còn xuất sắc hơn Mạnh Nhân của chúng mày cả nghìn lần, rõ ràng từ trước đến giờ chỉ có Mạnh Nhân Nhân quấn lấy Việt Phong.”

“Quan hệ khác giới tốt như thế, ai dè chỉ là bọn cá mè một lứa thôi.”

Mạnh Nhân Nhân nhẹ nhàng trả lời: “Việt Phong không thích tớ mà tớ cũng không thích Việt Phong.”

“Nói như không vậy, nếu hai người không có quan hệ gì với nhau thì sao lại có người không chấp nhận được đi lan khắp mọi nơi cái scandal của hai người?” Một giọng nam gắt gỏng đáp trả: “Rõ ràng mày chỉ biết quấn lấy Việt Phong.”

Mạnh Nhân Nhân nhìn sang, người nói là một chàng trai rất đẹp, cô nhớ trước kia nam sinh này còn viết thư tình cho Việt Phong nhờ cô đưa gửi hộ đến anh.

Các cô gái ở bên cạnh nói không ngừng: “Nhân Nhân, đừng sợ, có gì thì phải nói ngay, con gái bọn mình đông như này sẽ không khiến cậu chịu oan đâu.”

“Nhân Nhân, cậu nói ra đi không phải sợ.”

“Nhân Nhân, ai cũng hiểu cậu không thích cái thằng học sinh biến thái đó.”

“Nhân Nhân, tớ tin cậu.”

Những giọng nói này hóa thành cái lưỡi độc địa, ngoe nguẩy nhìn chằm chằm Mạnh Nhân Nhân dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Cô lặng người, tựa như không nhận ra bất cứ thứ gì ở xung quanh, ánh nắng ngập sắc nóng bỏng rọi xuống khiến người ta phải rùng mình. Cô mở miệng định nói gì đó nhưng lại chẳng thốt lên được câu nào.

“Hỏi cô ấy làm gì? Sao không đến đây hỏi tôi trực tiếp này?” Một thanh âm bỗng đột ngột vang lên ngoài đám người.

Giọng nói không lớn nhưng kỳ lạ là đã đè lại hết tất cả những huyên náo ồn ào bấy giờ.

Việt Phong đứng trước cửa lớp, bình tĩnh nhìn mọi người, anh nghiêm mặt nhưng ánh mắt nóng như lửa đốt, khi anh nhìn lại không có lấy một người nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhờ đó mà Việt Phong cứ thế đi đến bên Mạnh Nhân Nhân. Vào khắc này, cô đã nghĩ đến rất nhiều rất nhiều chuyện, có khi nào Việt Phong sẽ thấy cô là người phiền phức không?”

Việt Phong sẽ bị người đời nhìn bằng con mắt như vậy à? Anh xuất sắc đến vậy, sao có thể bị người khác ghét bỏ được…

Tay cô run lên, cô cúi đầu không dám nhìn anh, chỉ nghe thấy giọng mình văng vẳng: “Mọi người đừng nói linh tinh, tớ có bạn gái rồi, chị ấy là quân nhân, Việt Phong cũng thích con trai.”

Giây phút này, cô ngửi thấy mùi hương của anh, mùi hương ấy đã từng phủ lên người cô, cho cô cảm giác an toàn mạnh mẽ nhất. Giờ đây những hạnh phúc, những nỗi sợ đã từng ấy đã lướt qua cô rồi, sẽ không bao giờ quan tâm đến cô nữa.

Mạnh Nhân Nhân đứng giữa vòng tròn ồn ã tiếng bạn học, những âm thanh ẫm ĩ cứ vang vọng mãi bên tai cô nhưng hình như chúng chỉ thổi qua người cô thôi, bởi cô không hề phản ứng với bất kì ai. Chỉ có mình cô biết, có gì đó lấp kín trái tim mình đang chuẩn bị nổ tung.

Hết chương 9.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi