CHÚNG TA CHIA TAY ĐI (CẨU CÁO - ADS)

Ngân Câu Hạng, là nơi tầm hoa vấn liễu.

Trên phố vô số mái ngói câu lan lớn nhỏ, nổi danh nhất là Vãn Nguyệt Lâu, có song tuyệt đương thời. Một là Kỳ nương, nổi danh thành thạo nhạc khí, kỹ thuật múa có một không hai, dung mạo trăm năm có một, dưới gấu váy có vô số kẻ nguyện chết vì nàng. Thứ còn lại chính là rượu, tên gọi Tương Tư Nhập Cốt, chỉ cần nhấp một ngụm, cả người liền mềm nhũn, tâm tình vui vẻ thoải mái, tha hồ hưởng thụ phong nguyệt nhân gian.

Yêu Hồ tới Vãn Nguyệt Lâu lúc hoàng hôn. Y vốn là khách quen, vừa vào cửa đã được đưa tới sương phòng dành riêng cho y.

Tú bà vừa thấy hắn liền vui mừng khôn xiết, dường như thấy được ngân lượng cuồn cuộn chui vào túi rồi, liên tục gọi tâm can bảo bối, lại thúc giục hoa khôi mau tới hầu hạ.

Mỹ nhân khắp chốn cũng quen biết Yêu Hồ, biết y trời sinh diện mạo đào hoa, phong lưu nhưng không ngả ngớn. Xưa nay đối đãi nữ tử vẫn luôn cẩn thận tinh tế, vì vậy ai cũng nguyện ý tới sương phòng, có khi còn vì tranh giành mà suýt đánh nhau.

Yêu Hồ bên trái gối đầu lên đùi một mỹ nhân, bên phải một mỹ nhân khác đang cầm chén nhỏ hầu rượu.

Trong phòng còn một nữ tử che mặt, nhẹ nhàng gảy tỳ bà, xướng một khúc Trường Sinh Điện.

Lúc Đại Thiên Cẩu tới Vãn Nguyệt Lâu, đẩy cửa liền thấy cảnh này làm hắn vô cùng giận dữ.

Áo khoác đỏ tự tay hắn khoác cho y khi ra ngoài rơi trên mặt đất, nhăn nhúm thành một cục. Trong phòng đốt huân hương lượn lờ, hương như hoa, nhưng chỉ hít một hơi liền làm cả người mất tinh thần.

Lại thấy thân ảnh đang tựa vào tường còn đang thảnh thơi với hai mỹ nhân, một người trong đó chính là kẻ đêm qua còn ngủ bên cạnh hắn.

Trên người Yêu Hồ chỉ còn một vạt áo lụa xanh nhạt, thân thể trắng ngần mảnh mai như ẩn như hiện, một tay y mềm mại đặt trên giường, từ vai tới thắt lưng hình thành một đường cong hấp dẫn. Quần áo trên người y chẳng còn bao nhiêu, được giữ lại bởi một sợi dây lưng đỏ tươi, sợi dây lưng cũng không đàng hoàng thắt lại mà lả lướt như dây thừng đang cuốn lấy mắt cá chân mảnh dẻ. Thường ngày y vốn đã rất đẹp. Làn da trắng mịn như ngọc dương chi, giờ đây vẻ đẹp này được phủ thêm một tầng phóng đãng, như một con rắn đỏ cuốn lấy đôi chân trần trắng nõn, cả người toát lên mùi vị dâm mỹ, hoạt sắc sinh hương.

Đại Thiên Cẩu thấy cảnh này lại càng khó giữ được bình tĩnh, mà Yêu Hồ nghe thấy tiếng đã quay đầu.

Chắc do đã uống rượu, trên mặt y có một vạt đỏ như sắc son, thái dương rịn ra một chút mồ hôi làm ướt tóc mai, ngay cả yêu văn trên trán lại càng thêm phần yêu dị.

Trong miệng y còn đang ngậm một quả nho tím đậm, không cẩn thận cắn bể, chất lỏng chảy ra làm ướt đôi môi đỏ thắm.

Nhìn thấy người tới là Đại Thiên Cẩu, Yêu Hồ nhíu mày, nhưng lại chẳng có vẻ gì hoảng loạn, mà lại vô cùng trấn định cúi người, đút cho mỹ nhân bên cạnh.

Từ góc nhìn của Đại Thiên Cẩu, trông thấy rõ ràng quả nho dạo một vòng ở đầu lưỡi Yêu Hồ rồi nhẹ nhàng rơi xuống miệng nữ tử kia, mặc dù chẳng phải hôn môi, nhưng so với một cái hôn triền miên còn câu nhân hơn.

"Cút ra ngoài!"

Đại Thiên Cẩu không kiềm chế được nữa. Hắn quên luôn cái gọi là phong phạm quân tử. Hai mắt đỏ ngầu nhìn nữ tử bên cạnh Yêu Hồ, lộ ra vẻ dữ tợn khác thường.

Nữ tử kia sợ đến co người lại, trong đôi mắt đẹp trào dâng nước mắt, khiếp đảm nhìn về phía Yêu Hồ.

Yêu Hồ ấy vậy lại cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt nàng, "Sao lại không có mắt nhìn như thế chứ, không thấy phu nhân nhà ta tới sao? Còn không mau đi đi?"

Nàng sửng sốt, lại nhìn Đại Thiên Cẩu mang dáng vẻ giây sau bóp chết nàng kia, liền cầm lên y phục chạy ra khỏi cửa như tia chớp.

Thấy nữ tử chạy rồi, Yêu Hồ bĩu môi, mềm nhũn nằm xuống. Áo lụa trên người y vì thế mà trượt xuống hết nửa người, lộ ra hai điểm hồng trước ngực.

Y lười nhác nhìn Đại Thiên Cẩu, giọng điệu mang theo chút khó hiểu, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, sao ngươi lại tới đây? Uyển Thiên Các xảy ra chuyện à?"

Đại Thiên Cẩu lửa giận công tâm, tiến lên mấy bước, nắm tay Yêu Hồ ghì xuống giường, đè lửa giận lại mà hỏi, "Vì sao mà tới à? Thế ngươi vì sao lại tới nơi dơ bẩn này hả?"

Vì sao lại cầm tay người khác, cùng người khác vui đùa hôn môi, để cho người khác nhìn thấy mị thái này?

Hầu kết Đại Thiên Cẩu chuyển động. Hắn cắn răng, cảm giác như chỉ thả lỏng một giây thôi sẽ không khống chế được.

Yêu Hồ lại như không hiểu được nỗi căm giận của Đại Thiên Cẩu, y cứ mù mờ nhìn hắn, gãi gãi đầu hỏi, "Ta sao không thể tới chứ? Ta và ngươi cũng không phải phu thê chân chính, lúc nào ta muốn uống hoa tửu thì uống chứ? Trước đây ta vẫn hay tới Vãn Nguyệt Lâu mà? Ngươi tới làm gì? Chắc không phải bị trưởng lão bảo tới bắt ta về chứ?"

Đại Thiên Cẩu cảm thấy cả người như bị dội một chậu nước lạnh, ngay cả cánh tay đang đè Yêu Hồ cũng cứng lại.

Câu nói "ta và ngươi cũng không phải phu thê chân chính" như sấm sét dội vào tai hắn.

Hắn nghe nói Yêu Hồ đi tới nơi tầm hoa vấn liễu liền không khống chế được mình, mang theo một bầu lửa giận muốn tới mang người trở về bên cạnh mình. Hắn tự đưa mình vào địa vị bạn lữ của y, cho mình cái quyền tham dự vào. Lại quên mất, thì ra bọn họ chưa bao giờ thật sự là phu thê.

Hắn cúi đầu, trông thấy trong tròng mắt hổ phách kia tràn ngập nghi vấn, y thật chẳng rõ vì cái gì hắn lại tức giận như vậy.

Đối với Yêu Hồ mà nói, hôn ước này chỉ là ngụy trang để y có thể tiếp tục dạo chơi nhân gian. Y nào có lừa gạt hắn, từ trước đã nói rõ ràng rồi.

Chỉ có hắn tự mình đa tình, coi giả thành thật mà thôi.

Đại Thiên Cẩu đột nhiên phát hiện mình quá nực cười. Hắn như một kẻ điên lao vào đây đánh đuổi người khác, lấy thân phận bạn lữ mà chất vấn.

Lại quên mất chỉ có hắn đóng vở kịch này.

Là hắn quên mất chừng mực, quên mình không có tư cách tới đây, quên mất Yêu Hồ từ ban đầu không cùng hắn hứa hẹn.

Càng quên mất, sớm muộn gì họ cũng chia ly.

Bọn họ không phải vợ chồng, cũng chẳng phải bằng hữu. Vốn chỉ là trong nhân gian này tương phùng trên đường, liền cùng nhau cất bước đi một đoạn này mà thôi.

Hắn có tư cách gì mà tới chất vấn Yêu Hồ đây?

Đại Thiên Cẩu chán nản, thả lòng cánh tay đang ghì Yêu Hồ xuống, liền thấy trên cổ tay y đã có một vòng đỏ.

Hắn quay đi, chôn giấu cảm xúc nơi đáy mắt.

"Là ta đường đột, xin lỗi." Đại Thiên Cẩu thấp giọng nói, khóe miệng cong lên tự giễu, "Ta, ta chưa tiếp thu được những chuyện trăng hoa này, cho nên mới nghe liền chạy tới. Nhưng ta quên mất, ngươi không giống những kẻ thanh tu như ta, không cần quy củ như vậy."

Đại Thiên Cẩu ngừng hai giây, lại trịnh trọng xin lỗi, "Xin lỗi, là ta vượt quá giới hạn."

Yêu Hồ không lên tiếng, hơn phân nửa là bị hắn làm cho hồ đồ rồi.

Đại Thiên Cẩu cũng không có tâm tình nghe Yêu Hồ trả lời, hắn phải đi, cũng không quay đầu lại nhìn Yêu Hồ. Chuyện phát sinh đêm nay như một trận cười, cũng làm hắn nhận rõ bản thân ở đâu.

Hắn chỉ muốn trở về, rời xa Yêu Hồ. Hắn sợ mình lại nhìn chăm chú vào Yêu Hồ, nhìn hắn cùng những kẻ khác thân thiết, như vậy hắn sẽ điên mất.

Đến cuối cùng, hắn thậm chí có thể sẽ tổn thương Yêu Hồ.

Nhưng bước đi chưa được hai bước, đã cảm thấy chân nhũn ra, nếu không vịn tường thì khó mà đứng nổi.

Hắn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy dưới bụng như có một ngọn lửa, trong máu như có thứ gì đang gặm nhấm, làm cho hắn tâm phiền ý loạn.

Một cánh tay mang tới cảm giác mát mẻ từ phía sau vươn tới, nhẹ nhàng đặt bên hông Đại Thiên Cẩu.

Hắn cảm giác được mặt Yêu Hồ đang kề trên vai hắn, môi ghé vào tai hắn, thở ra một hơi làm cả người hắn ngứa ngáy.

Hắn không thể chịu đựng được nữa, xoay người ôm lấy Yêu Hồ vào lòng, vòng hai tay ôm eo y, tham lam hít thở hương vị trên người y.

Yêu Hồ cũng không so đo với hắn, chỉ mang theo ý cười nhìn mặt Đại Thiên Cẩu đỏ bừng, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, vừa nhìn đã thấy ngươi còn chưa bao giờ trải qua mấy chuyện này. Ngươi xem đây là nơi nào, tới rồi thì đi làm gì."

Tay y không an phận mà trườn xuống thăm dò bụng dưới của Đại Thiên Cẩu, ghé vào tai hắn thổi khí, "Ngươi trúng mị dược rồi, làm sao bây giờ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi