CHÚNG TA THỊ TẨM ĐI, BỆ HẠ

" A Ly... "

Oa Hoàng tiến vào thời điểm, đập vào mắt hắn là hai cái đại nam nhân thân mật dán lên nhau tại một chỗ, mặt đối mặt, tình tứ không sao kể xiết.

Chân hắn tự động dừng lại trước cửa, ngơ ngác nhìn một lúc, lúc tỉnh táo lại mắt đã đỏ ngầu dữ tợn, đố kỵ lộ rõ trên mặt.

Thương Ly yêu ca hắn, kiếp này thành Thương Vương Thụ vẫn không quên dứt tình với ca ca hắn lần nữa.

Đến cuối cùng, trong mắt y chỉ có ca hắn thôi sao? Không, hắn không cam tâm như vậy, người tìm ra y trước là hắn, muốn đoạt hắn người sao?

Nằm mơ đi!

Thương Vương Thụ giống như bị bắt gian tại chỗ, mặt già xấu hổ đỏ lên, ngoan ngoãn buông ra cổ áo của Phục Hy ra.

" A Ly, đến đây " Oa Hoàng tươi cười ngoắc tay với y, như cũ một bộ hoa gặp họa nỡ, người gặp người cười, hoàn toàn nhìn không ra nét vặn vẹo bên dưới lớp mặt nạ cười kia.

" Tiểu Oa, ngươi xâm phạm y tự do không tốt đâu "

Phục Hy không hổ là chuyên gia tìm đường chết, ôm lại eo Thương Vương Thụ khiêu khích nhẫn nại Oa Hoàng, tay còn không an phận mò tới eo y nhéo một cái ước chừng thử.

Trời ạ, mỹ nhân đệ đệ tức giận quá đẹp rồi, lại nói eo phàm nhân này dễ sờ thật, thế là hắn lại nhéo nhéo sờ sờ thêm vài cái.

Oa Hoàng cười lạnh, nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Phục Hy đã chết dưới tay biết bao nhiêu lần " Muốn đánh nhau à? "

Mặc kệ hắn đại ca có bao nhiêu đại hại, muốn đoạt hắn người thì đừng hòng.

Phục Hy đúng là heo chết không sợ bỏng nước sôi, thủ tư thế muốn đánh nhau dường như.

" Đến đây a ~ "

Ta sủng ngươi, đệ đệ thân ái~

Thương Vương Thụ không hiểu sao bị lôi vào cuộc chiến "... "

Các ngươi lợi hại, thần tiên quả là hơn người phàm mắt thịt, có thể trước buông tha y sao? Muốn kéo nhau chém giết gì đó sao không cùng nhau kéo đếm chỗ hoàng vắng mà đánh, còn nữa kéo y theo làm gì?

Nói tốt che chở chúng sinh đâu rồi hả?

...

" Phàm nhân, ngươi sờ ta thân thể xong liền trở mặt không nhận người à? Ô... Ô... Đúng là phàm nhân vô tình a~ "

Phục Hy nhập vai rất sâu, nâng tay áo rộng thùng thình che nửa gương mặt khóc không ra một giọt nước mắt, gân cổ lên gào khóc vô cùng chân thật.

Oa Hoàng bên này không chịu thua, lạch cạch nước mắt, ủy khuất mím môi anh đào.

" A Ly, ngươi không yêu ta sao? "

Trái phải hai tay bị hai người nắm lấy, Thương Vương Thụ bị bọn họ kẹp ở giữa dằn vặt nửa ngày, mài đẹp nhíu chặt đủ kẹp chết một con ruồi.

Y phẫn nộ gào lên: " Đều câm miệng "

Vì thế cuộc chiến tranh giành vô vị này mới tạm kết thúc, sau cuộc chiến bên thiệt hại không ai khác là Thương Vương Thụ, áo đẹp phẳng phiu thì đáng thương nhăn nhúm biến dạng, đầu tóc trong lúc giằng co cũng bị làm cho rối tinh rối mù.

Thương Vương Thụ vuốt phẳng lại nếp nhăn, chải chuốt lại đầu tóc cho dễ nhìn chút, xong đâu đấy tâm tình mới tạm thời hoà hoãn trở lại.

Oa Hoàng như hài tử nhận sai, cúi mặt không dám hó hé nửa lời, thỉnh thoảng còn đưa mắt nai con lén nhìn trộm sắc mặt y.

Thương Vương Thụ tâm mềm, vẫy vẫy tay " Lại đây "

Tội đồ được ân xá, Oa Hoàng thẹn thùng đúng tình hợp lí ngã vào lòng y, tay không quên đặt ở eo y xoa vài cái đánh xấu chủ quyền, lấy góc khuất Thương Vương Thụ không nhìn thấy, cười dữ tợn với ca ca nhà mình.

Thương Vương Thụ đoạn quay đầu lại nhìn người bị bỏ rơi từ đầu đến cuối, xuất phát từ tâm lí áy náy cũng định kêu hắn nhưng khi nhìn thấy Phục Hy dùng mắt cún con ngập nước với y, dạ dày một trận cồn cào.

Phục Hy kiểu thế này:  (~ ̄³ ̄)~ hãy nhìn ta đi tình yêu, tình yêu ta đủ chân thành để cảm hoá ngươi sao?

" Ta cảm thấy hắn thật không bình thường " Thương Vương Thụ mí mắt giật giật, kiềm chế buồn nôn cảm thán một câu.

Oa Hoàng sút một đoàn trong ngực y, tập mãi thành thói quen thờ ơ nói:

" Ta ca luôn phát bệnh, đừng để ý đến hắn, ta đưa ngươi đến một nơi "

Y gật nhẹ đầu không phản bác, mặc vị trí bị thay đổi, Oa Hoàng ôm lên y một đường lưu loát ra ngoài.

Thương Vương Thụ từ trên vai hắn bỗng ngẫm lại một chuyện.

Từ từ, hình như lúc nãy Oa Hoàng có đề cập đến gì đó.

Ca... Ca hắn?

Y một khắc tâm như tro tàn, một cơn gió lạnh ngang nhiên thổi qua.

Thái Hạo Phục Hy.

# Tiểu kịch trường.

Phục Hy: Ta từ bỏ ba ngàn giai nhân, từ bỏ cả mộng thống lĩnh tam giới, thế quái nào ta phải cùng năm tên xú nhân dây dưa tại một chỗ, Thương Vương Thụ ngươi phải cho ta công bằng [ tranh thủ ăn đậu hủ ai đó ]

Thương Vương Thụ: [ mặt đen như đít nồi ] buông ngươi ra móng heo.

Năm tên xú nhân nào đấy: [ đồng loạt mài đao ] Các huynh đệ, lên!!!

Phục Hy: [ ha hả cười lùi một chút về sau] Quân tử động khẩu không động thủ, thỉnh các vị buông xuống vũ khí [ nói một đằng nhưng không quên xoa vài cái ở eo Thương Vương Thụ - bỏ chạy ] Đố các ngươi bắt được ta Haha

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi