Đúng 10 giờ sáng, mặt trời đứng ở vị trí cao nhất, làn gió nhẹ thoang thoảng bay bỗng trở nên kịch liệt, cuốn theo cánh hoa rụng xuống thổi vào trong phòng thi.
Trùng hợp lúc cánh hoa được thổi đến vừa hay là thời điểm Khương Chỉ hoàn chỉnh bài múa, đang dừng tại động tác kết thúc. Cô vừa mới đứng bất động vài giây, cánh hoa đã ập tới rơi trên người cô.
May mà giám khảo là người Nga, tương đối ngay thẳng, cho dù bị làm cho kinh ngạc bởi cảnh tượng tuyệt đẹp cũng chỉ khen một câu ngắn gọn “kỳ tài”.
Vô cùng đơn giản.
Còn nếu là người nước Pháp, chỉ sợ lúc này đã sớm kích động vỗ bàn đứng bật dậy, rồi vừa vỗ tay vừa nói ra những lời nói khen ngợi có cánh khoa trương đến mức khiến người ta rơi rụng răng hàm vì xấu hổ ——
“Cô ấy nhất định là tiên nữ hoa. Nhìn đi, đến cả hoa trong vườn trường đều phải rung động bởi dáng múa tuyệt đẹp của cô ấy! Tình nguyện hi sinh mọi thứ cho dù mất đi cả sinh mệnh cũng muốn được nhìn thấy cô ấy múa trước khi chết.”
Nhưng có thể chắc chắn rằng, cho dù nghe được hai chữ “kỳ tài” kia hay là những lời nói hoa mỹ nào đó, Khương Chỉ đều sẽ không phản ứng quá lớn.
Nói một câu không khách khí, cô biết trình độ múa ba lê của mình ở mức nào.
Cho dù bọn họ không bị làm cho kinh diễm, có khen ngợi cô hay không, đều sẽ không thể thay đổi được sự thật này.
Sau khi hoàn thành động tác kết thúc, Khương Chỉ nhẹ nhàng đứng dậy khỏi mặt đất, quay mặt đối diện với ban giám khảo gập người cúi chào rồi lập tức xoay người bước ra ngoài cửa.
Lúc bước đi, khóe mắt Khương Chỉ liếc thấy vẻ mặt hiện tại của bọn họ.
Một số người nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập sùng bái, một số người khác lại có vẻ mặt phức tạp.
Trong số những người có vẻ mặt phức tạp ấy, có một người đàn ông bị trọc mất một nửa đầu. Anh ta cau mày vội vàng thuyết phục các đồng nghiệp của mình đang ngồi bên cạnh:
“Tôi cảm thấy cô ấy còn quan trọng hơn cả tiền bạc”.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Khương Chỉ đã đi ra tới cửa. Người đàn ông hói đầu vội vàng giơ tay muốn ngăn Khương Chỉ lại, không muốn cô đi.
Nhưng Khương Chỉ không muốn nói chuyện với bọn họ, vờ như không nhìn thấy, trực tiếp vặn tay nắm cửa đi ra ngoài. Ngay trước khi người đàn ông đầu hói lên tiếng đã dứt khoát đóng lại cửa phòng thi.
Tiếng nói chuyện ầm ĩ bị ngăn cách lại ở phía sau lưng.
Nhưng cô lại lọt vào một không gian đông người ồn ào khác.
Ầm ĩ ở đây không phải là nói các thí sinh chờ đợi ở ngoài phòng thi nói chuyện rôm rả. Hiện giờ bọn họ đều đang lo lắng cho phần thi của mình, không ai có tâm trạng thảo luận điều gì.
Ầm ĩ này là chỉ ánh mắt ——
Ngay tại giây phút Khương Chỉ đẩy cửa đi ra, có khoảng một trăm đôi mắt nóng rực quét tới trên người cô, ánh mắt của ai cũng sáng ngời, tràn đầy tò mò nhìn cô.
Bọn họ nôn nóng nhìn chằm chằm vào mặt của Khương Chỉ, muốn dựa vào đó nhìn ra được một chút cảm xúc, để biết được liệu danh hiệu đệ nhất có phải đã bị Khương Chỉ thu vào trong túi rồi hay không.
Trong những ánh mắt đó, ánh mắt mãnh liệt nhất thuộc về Vương Diễm Bình và Lệ Chi.
Người trước là vui sướng khi thấy cô gặp họa, người sau là thật tâm lo lắng cho cô.
“Chỉ Chỉ, cậu thi thế nào rồi? Có thuận lợi không?”
Lệ Chi nhiệt tình chào đón, túm lấy cánh tay của Khương Chỉ lắc điên cuồng.
Khương Chỉ bị đầu ngón tay lạnh băng của Lệ Chi làm cho rùng mình. Cô nắm lấy cả bàn tay cô. Quả nhiên, Lệ Chi khẩn trương đến mức hai tay đều trở nên lạnh lẽo.
Cô an ủi nói.
“Cũng được, không có sai lầm, giống như bình thường thôi. Cậu sắp phải vào phòng thi chưa? Tớ ở ngoài cửa chờ cậu nhé. Bao giờ cậu thi xong, tớ sẽ đưa cậu về nhà”.
“Lệ Chi! Đến em rồi! Đừng lề mề nữa, mau đi vào đi”
Bên trong phòng thi đợi mãi mà vẫn không thấy thí sinh tiếp theo đi vào nên phái một vị giáo sư ra gọi tên. Lúc bà ta đẩy cửa ra thì phát hiện Lệ Chi còn đang rảnh rỗi nói chuyện với Khương Chỉ, liền xụ mặt thúc giục.
“Vâng em biết rồi ạ! Em vào liền đây!”
Lệ Chi nhanh chóng đáp lại rồi nhấc chân bước về phía phòng thi. Vừa đi, cô còn vừa không ngừng thúc giục Khương Chỉ rời đi.
“Không cần để ý tớ đâu, cậu cứ đi trước đi. Đừng ở lại trường học lâu quá, không an toàn đâu”.
Cô ấy biết Khương Chỉ đang phòng bị Nguyễn Điềm Điềm. Tuy rằng bản thân vào thi cũng chỉ mất nhiều nhất mười phút là cùng, nhưng cô ấy vẫn không muốn để bạn tốt phải mạo hiểm.
Khi nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa của Vương Diễm Bình đã thu liễm được không ít.
Không thể nhìn thấy bộ dạng thất bại chán chường của Khương Chỉ khiến cho Vương Diễm Bình cảm thấy cực kỳ đáng tiếc.
Nhưng cũng không sao cả, sau khi Khương Chỉ rời đi, đám bạn học xung quanh lại châu đầu ghé tai vào bàn tán
“Khương Chỉ nói cô ta phát huy bình thường không có sai lầm, có nghĩa là…… Cô ta đã cầm chắc danh hiệu hạng nhất trong tay rồi!”
“Nhất định là như vậy!”
……
Vương Diễm Bình châm chọc mà cười cười.
Tuy rằng không thể khiến cho Khương Chỉ mất mặt trước mọi người, nhưng nhìn thấy bộ dạng rớt cằm kinh hãi của các bạn học khác cũng không tồi.
Bọn họ càng chắc chắn Khương Chỉ phát huy tốt, thì sau khi biết Vương Diễm Bình đạt được danh hiệu hạng nhất sẽ càng thêm xem trọng Vương Diễm Bình.
Vương Diễm Bình chính là người đã cướp đi danh hiệu hạng nhất từ trong tay của Khương Chỉ phát huy tốt như bình thường.
Sau khi ra khỏi khu dạy học, Khương Chỉ không nhìn thấy xe nhà mình ở cửa khu dạy học đâu cả, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhớ tới.
Hôm nay cô đi vào trường từ cửa sau. Từ cửa sau đến khu dạy học cách nhau một trăm bậc cầu thang. Xe của cô không phải là loại xe chuyên chạy trên núi nên là cô một đường đi bộ tới khu dạy học.
Tin tưởng đang có người âm thầm bảo hộ phía sau nên Khương Chỉ cũng không nhận ra có điều khác thường.
Cô chống cây dù vòng ra phía sau của khu dạy học, dọc theo cầu thang đi xuống nhìn thử, thấy xe vẫn đang đỗ ở chỗ cũ.
Reng, reng ——
Khương Chỉ đang chuẩn bị đi xuống cầu thang, di động trong túi bỗng nhiên vang lên.
Reng reng, reng reng ——
Cô mở túi lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình là Elasa, giáo viên dạy múa mà cô thích nhất.
Ban nãy trước khi cô vào phòng thi, Elasa còn kéo cô vào một góc thể hiện thái độ bất bình vì cô.
Elasa căm giận kháng nghị, nói nếu hôm nay danh hiệu hạng nhất thật sự vì tiền mà trao cho Vương Diễm Bình, cô ấy nhất định sẽ tố giác chuyện này, quyết không thể cho phép tài hoa của Khương Chỉ cứ như vậy bị mai một.
Lúc này gọi đến cho cô, là muốn rủ mình cùng đi kháng nghị sao?
Khương Chỉ tò mò dừng lại bước chân, ấn nút nhận cuộc gọi.
Cô còn chưa kịp nói lời chào hỏi với Elasa, đã bị một tràng tiếng Nga liên tục không ngừng tập kích làm cho đơ người.
Dường như Elasa đang cực kỳ kích động, cô ấy nói rất nhanh, ngôn ngữ lại có chút hỗn loạn mơ hồ không rõ.
Khương Chỉ nghe đến lao lực, mất một hồi lâu mới hiểu được cô ấy đang muốn nói gì.
“Em là hạng nhất sao?”
Khương Chỉ nhướng mày, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“Cô Elasa, cô chắc chắn chứ? Tại sao bọn họ lại thay đổi ý định, là vì nhìn thấy bài múa hôm nay của em sao?”
“Đúng vậy!”
Lúc này cảm xúc của Elasa mới ổn định trở lại, ngôn ngữ cũng quay về tiếng Anh.
“Hôm nay bọn họ nhìn thấy bài nhảy dự thi của em xong đã nhất trí quyết định từ chối đầu tư. Chỉ có em mới xứng đáng với danh hiệu hạng nhất”.
Khương Chỉ còn có nghi vấn.
“Vậy thì càng kỳ quái, không phải cô nói đã từng cho bọn họ xem video em múa từ trước rồi sao? Cho dù lần này em có tiến bộ hơn, nhưng cũng không đến mức làm cho bọn họ có thái độ tương phản lớn đến vậy chứ”.
“Cô cũng hỏi bọn họ như vậy. Nhưng bọn họ nói không rõ lúc ghi hình đã nghĩ như thế nào……”
Elasa thở dốc một hơi, lại vui sướng nói tiếp.
“Mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, kỳ thật đều không quan trọng. Hiện tại quan trọng nhất chính là em đã đạt danh hiệu hạng nhất! Thế nào, Khương Chỉ, em có muốn nhận lấy danh hiệu này không? Hay là em vẫn còn tức giận, cho dù bọn họ có sửa lại quyết định cũng không muốn vào đoàn?”
“Em cần phải suy nghĩ thêm……”
Khương Chỉ tạm thời không rảnh trả lời câu hỏi của Elasa, cô còn đang bận suy nghĩ về tình tiết trong câu nói vừa rồi của Elasa.
Những giám khảo kia cũng không rõ ràng về suy nghĩ của họ khi xem video sao?
Như vậy có nghĩ là, lúc đó bọn họ nhất định là đang bị ý chí của thế giới trong sách này khống chế.
Mà lúc bọn họ xem cô múa trực tiếp, bỗng nhiên thoát ra được khỏi sự khống chế đó. Nguyên nhân của sự khác biệt này hẳn là cách thức để giải phóng thế giới này khỏi ý chí của cuốn sách.
Cùng một bài múa, cùng một trình độ phát huy như nhau.
Điều khác nhau duy nhất chính là một cái múa qua màn ảnh, một cái là múa trực tiếp trước mặt bọn họ.
Vừa mới nghĩ đến điểm mấu chốt, trước mắt Khương Chỉ bỗng nhiên tối sầm lại.
Cùng với đó là một mùi hương kì lạ cực kỳ nồng ập vào xoang mũi.
Không ổn, đây chẳng phải chính là kịch bản bắt cóc thường thấy đó sao?
Khương Chỉ phản ứng cực kỳ mau lẹ, mới vừa ngửi được mùi vị khác lạ liền lập tức đình chỉ hô hấp.
Miệng mũi đều bị che lại nên cô không có cách nào kêu cứu với Elasa đang ở đầu dây điện thoại bên kia. May mà cô đã sớm có chuẩn bị, cả sau lưng và trong xe đều có hai vệ sĩ, cho nên rất nhanh thôi là có thể được giải cứu rồi.
Hừm……
Chuẩn xác mà nói hẳn là sáu giây thì phải?
Lúc Trì Triệt và Khương Chỉ quyết định thuê bọn họ đã từng thử nghiệm một lần.
Từ lúc phát sinh nguy hiểm cho đến khi bọn họ cứu được Khương Chỉ, chỉ cần sáu giây, cho dù có chênh lệch thì cùng lắm cũng chỉ vượt quá hai giây.
Khương Chỉ lặng lẽ đếm số ở trong lòng.
Nhưng từ một đếm tới mười, thẳng đến khi cô ngất xỉu, bên tai cũng không nghe thấy được giọng nói của người bắt cóc cô.
Khương Chỉ hôn mê suốt ba tiếng đồng hồ.
Bị hít khí mê quá liều, làm cho cô không cảm nhận được mắt mình đang bị một lớp vải che đi. Lúc mở mắt ra chỉ thấy một mảng tối đen, còn tưởng là bản thân đã bị mù.
Lại đợi thêm một hai phút sau, xúc giác và thính giác của cô mới dần dần bình thường trở lại ——
Cô có thể cảm nhận được bản thân đang nằm nghiêng trên mặt đất, đôi tay bị trói chặt ở sau người. Thử khẽ động đậy một chút, cô phán đoán thứ đang trói cô chính là băng dính, là loại nhìn qua có vẻ yếu ớt nhưng kỳ thực càng giãy giụa lại càng thít chặt hơn.
Xúc cảm ở cổ chân cũng giống vậy, hẳn là cũng bị dùng băng dính trói lại.
Trên mặt và cánh tay đều bị đất cát nhỏ vụn cọ xát đến phát đau. Đáng tiếc là vị giác còn chưa khôi phục, nếu không Khương Chỉ có thể mượn cách này để phán đoán xem mình đang ở chỗ nào.
Cô đành phải đặt toàn bộ lực chú ý ở trên lỗ tai, hy vọng có thể dựa vào động tĩnh xung quanh để thu hoạch được một ít tin tức.
Mà đám người bắt cóc đã hành động như cô mong muốn.
Trong cuộc trò chuyện của bọn họ, Khương Chỉ đã nghe ra được không ít nội dung có ích ——
Đầu tiên, cô đang ở trong một căn nhà trống rất rộng lớn, có lẽ là ở vùng ngoại thành, ít nhất cũng phải ở đường vành đai 4.
Cô căn cứ vào lúc mấy người bọn họ nói chuyện với nhau thì Khương Chỉ ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng vang. Còn khi không nói chuyện với nhau, cô lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Hoặc là do bên ngoài quá tĩnh, hoặc là cách âm quá tốt.
Mà nơi có cách âm tốt cách âm tốt địa phương, không có khả năng đến cả gạch men sứ cũng không mua nổi để ốp sàn, vậy nên rất có khả năng là mới xây nên chưa kip hoàn thành.
Nhóm người bắt cóc cô có tất cả ba người.
Hai nam một nữ, nữ chính là Hạ Tố Huân.
Bọn họ tạm thời không có ý định xuống tay với Khương Chỉ.
Bởi vì căn cứ theo lời bọn họ nói, từ khi Khương Chỉ hôn mê đến bây giờ đã được ba tiếng, Nếu Hạ Tố Huân muốn ra tay, chừng này thời gian cũng đã đủ để Khương Chỉ chết một trăm lần, hơn nữa còn là cách chết mỗi lần đều khác biệt.
Ban đầu khi mới mở mắt ra, Khương Chỉ có chút sốt ruột cùng sợ hãi.
Hiện tại xác định được điều này, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Nguyên nhân bọn họ không xuống tay với cô là cái gì đều không quan trọng. Dù sao chỉ cần tạm thời không xuống tay với cô là được, như vậy thì Khương Chỉ cũng tạm thời được an toàn.
Nhưng kể cả có như vậy, Khương Chỉ cũng không dám coi thường mà làm ra hành động gì.
Có câu nói như này “tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha”.
Nếu như mục đích mà Hạ Tố Huân bắt cóc cô tới đây không phải là để giết cô mà là muốn nhục nhã cô, làm hại cô. Thì hiện tại vẫn chưa ra tay, có lẽ là vì Khương Chỉ vẫn chưa tỉnh lại.
Trong đầu nghĩ vậy cho nên Khương Chỉ lại nhắm mắt, duy trì tư thế như cũ, nằm im trên mặt đất không không nhúc nhích.
Tiếp tục giả vờ hôn mê, kéo dài thêm được nửa tiếng.
Nửa tiếng sau, Hạ Tố Huân đã mất hết kiên nhẫn.
Đầu tiên, Khương Chỉ nghe được tiếng ghế dựa bị đẩy ngã, sau đó là giọng điệu chất vấn vô cùng không kiên nhẫn của Hạ Tố Huân vang lên.
“Rốt cuộc các anh đã cho cô ta hít bao nhiêu thuốc vậy? Sao đến giờ vẫn chưa tỉnh?”
“Không cho hít nhiều mà”.
Giọng nói này là của một người đàn ông trẻ tuổi tên là Khuê Tử.
“Trước đây tôi đã trói không ít cô gái còn mảnh mai yếu đuối hơn cả cô ta, đều dùng liều lượng thuốc như này. Bọn họ cùng lắm là hôn mê ba tiếng”.
Anh ta tựa hồ cũng có chút buồn bực.
“Lẽ ra nên tỉnh lại rồi chứ…… Hay là trong lúc khuân vác đã đụng phải đầu cô ta, làm cho cô ta bị choáng?”
Khương Chỉ: “……”
Khó trách cô cảm thấy sau đầu đau nhức, thật sự có đụng phải đầu.
“Tôi nói rồi! Tôi muốn người sống! Choáng váng với người chết có gì khác nhau sao? Tôi nói cho các anh biết, nếu cô ta chết hoặc bị choáng váng, các anh liền chuẩn bị tinh thần quay về chịu trừng phạt đi!”
Hạ Tố Huân hung tợn mà nói xong, tựa hồ lập tức đi tới chỗ Khương Chỉ đang nằm.
Bởi vì Khương Chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót càng ngày càng gần.
Kỳ quái.
Không phải cô ta hận mình đến xương tủy sao. Nếu mình thực sự bị choáng váng hoặc là đã chết, chẳng lẽ cô ta không nên cảm thấy hả giận sao?
Nhưng dù nghĩ như vậy, Khương Chỉ cũng không hề nghĩ đến tình huống “Cô ta có thể là mềm lòng, tuy rằng rất hận mình, nhưng lại không đành lòng làm tổn thương mình” vô nghĩa như vậy.
Nhất định Hạ Tố Huân đang ấp ủ âm mưu gì đó, mà âm mưu này cần phải có sự tồn tại của Khương Chỉ, hơn nữa cô còn phải ở trạng thái tỉnh táo mới có thể thực hiện được.
Sẽ là âm mưu gì đây?
Lúc nãy vừa mới nghe được lời mắng chửi của Hạ Tố Huân nói với hai người đàn ông kia suýt chút nữa khiến cho Khương Chỉ không kìm được mà nhăn lại mi.
May mà cô còn nhớ rõ mình đang trong trạng thái hôn mê, kịp thời kiềm nén lại được nên bây giờ mới không bị bại lộ. --
Đến khi tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất đến trước mặt cô thì dừng lại.
Quả nhiên là Hạ Tố Huân muốn tới nhìn cô.
Tuy rằng cách một lớp vải mỏng che kín đôi mắt nhưng Khương Chỉ vẫn có thể cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang quét đến trên người mình.
Có lẽ là vì thân thể cảm nhận được nguy hiểm tới gần nên nổi lên một tầng da gà trong vô thức.
“……”
Khương Chỉ thầm nghĩ xong đời rồi, thế này kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện.
Quả nhiên, cô nghe thấy một tiếng hừ lạnh từ trên đỉnh đầu truyền đến. Giây tiếp theo, da đầu Khương Chỉ ập đến một trận đau nhức.
Không ngờ Hạ Tố Huân lại túm lấy tóc cô, cứ như vậy mà kéo cô dậy khỏi mặt đất.
Tác giả có lời muốn nói: Phần bình luận dưới chương này lại phát 200 bao lì xì.
Đừng sợ, chương sau sẽ giải quyết, không phải cốt truyện bắt cóc cũ rích đâu. Chương sau có điểm gây cười, cũng thấp như tôi, chắc là mọi người sẽ vừa đọc vừa cười đó!
Đêm nay tôi vẫn sẽ tiếp tục viết cho đến khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, hơn nữa phải đăng lên rồi mới đi ngủ, sẽ không hố mọi người đâu.