CHÚNG TA VÔ DUYÊN, NHƯNG MAY ANH CÓ TIỀN

Hành vi của Trì thiếu gia được quan tòa phán định là hành vi phòng vệ chính đáng.

Tuy rằng anh đánh Hạ Tố Huân có chút thảm, nhưng trong tay Hạ Tố Huân có dao, Trì Triệt lại dùng tay trần bắt người.

Dưới tiền đề như vậy, anh lại chỉ kéo tóc Hạ Tố Huân hai cái, đến cả phòng vệ cũng chưa được tính nữa là.

Thế nhưng sau khi Hạ Tố Huân đã bị bắt, Trì Triệt vẫn không thể thoát tội ——

Nghe người ta nói, Trì thiếu gia và Khương tiểu thư cãi nhau, anh phải ngủ sofa sắp được một tháng đến nơi rồi.

Có người không hiểu.

“Tại sao phải ngủ sofa? Trì Triệt có nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ chỉ mua nhà có một phòng ngủ thôi sao? Cãi nhau cũng chỉ có thể ngủ sofa? Tin tức này của cậu có phải là giả không vậy……”

“Mẹ nó, cậu thì biết cái gì”.

Một người khác trả lời anh ta.

“Vợ của Trì thiếu gia quản rất nghiêm, cậu không biết sao? Câu cuối cùng Khương tiểu thư nói với anh ấy chính là “Bắt đầu từ hôm nay trở đi anh ra ngoài sofa cho em, đừng có bén mảng đến giường!” anh ấy dám bằng mặt không bằng lòng sao?”

“Cho dù trong nhà có mười mấy gian phòng cho khách, cho dù anh ấy có nắm giữ trong tay vô số bất động sản, vẫn là muốn ngoan ngoãn đến sofa trong phòng khách ngủ thôi. Hừ, kẻ có tiền thì thế nào, cưới vợ xong không phải cũng giống chúng ta, đều phải nghe lời vợ đó sao!”

Anh ta nói cũng có đạo lý. Nhớ lại những lần Trì Triệt vài lần xuất hiện trước công chúng, lần nào cũng là để giúp Khương Chỉ hả giận. Quả thực nội dung của tin tức này xác thật phù hợp với tính cách của Trì Triệt.

Nhưng mọi người nghe xong vẫn cảm thấy nửa tin nửa ngờ.

Bởi vì người tung tin kể lại cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ quá kỹ càng tỉ mỉ.

Phảng phất như anh ta cũng có mặt ở hiện trường khi Trì Triệt và Khương Chỉ cãi nhau vậy.

Cho nên những người khác nghe xong ngược lại không để vào đầu, chỉ tùy tiện nói vài câu có lệ liền quên đi mất.

Nào ngờ, không những chuyện này là sự thật, ngay cả lời nói bị lan truyền ra bên ngoài cũng là sự thật, chính là nguyên văn lời nói của Khương Chỉ, một chữ cũng không sai.

Ngày đó Trì Triệt đánh xong Hạ Tố Huân mới chạy đến cởi trói cho Khương Chỉ.

Bởi vì Khương Chỉ không biết chân tướng, bị mấy lần kinh hãi vừa rồi làm cho sợ tới mới điên cuồng khóc nức nở không ngừng, băng dính đều bị nước mắt của cô tẩm ướt, cho nên lúc xé băng dính ra, Trì Triệt không cần dùng sức, chỉ nhẹ nhàng bóc một cái liền rớt xuống.

Rõ ràng đã được giải cứu, Trì Triệt cũng không bị thương nhưng Khương Chỉ vẫn không ngừng khóc, cảm xúc hỗn loạn trong phút chốc căn bản không thể ổn định lại được.

Cô vừa khóc vừa tức tối đánh vào lưng Trì Triệt, đã vậy còn ủy khuất lên tiếng oán giận anh.

“Em còn tưởng rằng anh thực sự là kẻ ngốc, không báo cảnh sát mà dám một mình đi tới đây giao tiền chuộc”.

Những vị cảnh sát khác nghe vậy, vốn chỉ là lộ ra một nụ cười mỉm tỏ vẻ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra lời. Vốn đang định cho hai người bọn họ hai phút nói chuyện riêng với nhau, rồi mới kêu bọn họ đến cung cấp lời khai.

Kết quả vừa mới quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của Khương Chỉ, có vài người không nhịn được là bật cười thành tiếng.

Bọn họ đã từng nhìn thấy Khương Chỉ, nhưng đều là ở trong TV hoặc trên mạng, từ trong video hoặc ảnh chụp mà thôi.

Nhưng ở đó lúc nào Khương Chỉ cũng vô cùng hoàn mỹ, cho dù là gương mặt, trang điểm hay khí chất đều không chê vào đâu được.

Giờ phút này hẳn là lần mất mặt nhất của cô từ khi sinh ra đến nay.

Không chỉ có khóc đến mức phấn mắt đều lem luốc cả ra, nhưng một chút mèo hoa nhỏ, lại còn ủy khuất khóc lóc trong lồng ngực của Trì Triệt, nắm lấy áo sơ mi của anh lau lấy mặt mình.

Bọn họ cảm thấy thú vị, Trì Triệt lại cảm thấy cảm động và áy náy không thôi.

Anh không nói cho Khương Chỉ, là vì sợ cô biết anh có khả năng sẽ bị thương liền kiên quyết ngăn cản hành động lần này.

Lúc anh quyết định như vậy, đã từng nghĩ đến việc Khương Chỉ nhất định sẽ phải chịu kinh hãi. Chỉ là không nghĩ tới, cô sẽ sợ tới mức như này.

Cho nên Trì Triệt cảm động, cảm động vì cô lo lắng hết mực cho mình.

Nhưng cũng áy náy, áy náy vì đã giấu cô, khiến cô gặp phải kinh hãi lớn như vậy.

Vì thế sau khi cung cấp lời khai xong xuôi ở cục cảnh sát, hai người về nhà. Vừa mới bước vào cửa, Trì Triệt liền ôm chặt Khương Chỉ, thẳng thắn cùng cô khai nhận hết thảy.

“Chỉ Chỉ, em không cần lo lắng nữa đâu. Anh không có việc gì, từ lúc bắt đầu đã không sao rồi. Em không cần sợ, cũng không cần suy nghĩ nếu không được như này thì phải làm thế này, hay là lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao. Sẽ không có lỡ như, bởi vì đây đều là từng bước trong kế hoạch của anh, anh đã có chuẩn bị từ trước rồi”.

Anh không chú ý tới mặt của người con gái trong lòng mình đang dần tối sầm lại.

Vẫn còn tiếp tục ôn nhu an ủi cô.

“Lần sau nếu có gặp phải loại tình huống này, cũng sẽ giống nhau, không cần lo lắng cho anh. Lúc em nhìn thấy anh gặp nguy hiểm kỳ thực đều là vì anh muốn dẫn dụ kẻ địch……”

“Còn có lần sau?!!”

Khương Chỉ tức điên lên được, nhảy ra khỏi lồng ngực anh đứng bật dậy, xoa eo tuyên bố.

“Bắt đầu từ hôm nay trở đi anh ra ngoài sofa cho em, đừng có bén mảng đến giường!”

Hai người này là cãi nhau trong nhà. Còn vì sao những người khác lại biết được, đó là bởi vì bản thân Trì Triệt tự tung tin đồn ra bên ngoài.

Anh đã ngoan ngoãn ngủ sofa suốt một tháng, nhưng Khương Chỉ vẫn còn chưa nguôi giận.

Mỗi lần Trì Triệt có ý đồ đục nước béo cò, muốn tiến quân đến phòng ngủ, đều sẽ bị Khương Chỉ phát hiện, sau đó đóng sập cửa lại ngay trước mặt anh, dứt khoát khóa trái lại.

Khương Chỉ lần này là thực sự tức giận. Trì Triệt cảm thấy nếu mình còn không dùng thủ đoạn nữa, có lẽ bản thân rất có nguy cơ sẽ phải ngủ trên sofa đến tận năm 2020.

Vì thế anh cố ý tung ra lời đồn đãi, ý đồ muốn dùng dư luận của mọi người để ép Khương Chỉ.

Rốt cuộc, lời đồn đãi đã truyền được tới tai ba Khương và mẹ Khương. Hai người đều cảm thấy hành động này của con gái có chút hơi quá đáng, đều thay nhau gọi điện đến khuyên nhủ cô.

“Nó cũng đã ngủ sofa suốt một tháng rồi, cũng nên tha thứ cho nó, để nó về phòng ngủ đi thôi”.

Đêm hôm tết Nguyên Tiêu Khương Chỉ đã nói cho bọn họ biết hai người vẫn luôn ngủ chung một giường sự, lúc ấy ba Khương còn gặp phải đả kích mạnh mẽ.

Bây giờ mới được hai tháng mà ông đã thay đổi hoàn toàn, không chỉ tiếp nhận sự thật này, còn tới giúp đỡ khuyên nhủ cô.

“Đúng vậy Chỉ Chỉ, nó cũng là vì muốn tốt cho con thôi mà”.

Không ngờ đến cả ba mẹ mình cũng biết được chuyện này. Khương Chỉ cảm thấy, nếu cô còn tiếp tục không cho Trì Triệt vào phòng ngủ, chỉ sợ thêm hai ngày nữa, ông cụ Trì cũng sẽ biết chuyện này.

Khương Chỉ thực sự không muốn để cho ông cụ Trì biết được.

Bởi vì tuy rằng cô giận Trì Triệt giấu mình chuyện mình, nhưng cũng không muốn vì thế mà chia tay với anh. Nếu như bị ông cụ Trì phát hiện ra, cháu nội của ông cứu cô lại còn bị cô phạt ngủ sofa suốt một tháng, khẳng định sẽ bất mãn với Khương Chỉ, vậy thì không được.

Vì thế, đêm đó Trì Triệt dò xét từng bước thử đi vào phòng ngủ, thấy Khương Chỉ chỉ “hừ” một tiếng, nhưng không hề làm gì ngăn cản anh.

Cuối cùng, cuộc sống ngủ riêng của Trì thiếu gia đã đến hồi kết thúc.

Ở trong sách Nguyễn Điềm Điềm không có người thân thích, cũng không có bạn bè, chỉ có một người bạn trai là Hà Ngộ, và một số nam phụ si tình với cô ta.

Nhưng sau khi Hạ Tố Huân xuyên vào, đã một tay hủy hoại toàn bộ con bài tốt đẹp của Nguyễn Điềm Điềm.

Hà Ngộ chia tay với cô ta, các nam phụ sau khi phát hiện ra chuyện cô ta là tình nhân của một người đàn ông đã có vợ ở tỉnh Bình liền bị vỡ vụn tam quan, ai nấy đều chết tâm.

Cho nên, sau khi Hạ Tố Huân bị bắt vào tù. Mỗi lần đến ngày thăm tù, đều không có bất cứ ai đến thăm cô ta.

Mà mỗi lần tới thời điểm được gọi điện thoại đến nhà tù, cũng không có ai thèm gọi điện thoại hỏi thăm Hạ Tố Huân ——

Kỳ thật ban đầu khi Hạ Tố Huân mới vào tù, mỗi lần đến thời gian gọi điện thoại cô ta đều sẽ gọi cho Khương Chỉ, còn năm lần bảy lượt yêu cầu Khương Chỉ tới nhà tù gặp mặt cô ta.

Thế nhưng lần nào Khương Chỉ cũng trợn mắt hỏi ngược lại cô ta.

“Dựa vào cái gì, cô xứng sao?”

Khiến cho Hạ Tố Huân nghẹn lời, rồi trực tiếp cúp máy.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần, rốt cuộc Hạ Tố Huân cũng từ bỏ ý định gọi điện thoại cho Khương Chỉ. Cô ta không còn chờ đợi đến lần được gọi điện thoại tiếp theo, thậm chí cũng không dám tới gần chỗ gọi điện ——

Nơi đó có rất nhiều nữ tù nhân mặc đồng phục giống như cô ta. Nhưng khác nhau chính là, bọn họ có người chờ đợi bọn họ gọi điện thoại đến.

Lập hạ, ngày 6 tháng 5 năm 2019.

Cách sự việc bắt cóc kia đã được nửa tháng.

Trong nửa tháng này, Hạ Tố Huân dần dần quen thuộc với cuộc sống sinh hoạt trong nhà tù. Tâm lý cũng dần ổn định trở lại. Cô ta lại nảy ra ý định gọi điện thoại cho Khương Chỉ.

Ấn lên dãy số đã nhớ kỹ trong lòng, đợi vài giây sau, quả nhiên vẫn là giọng điệu quen thuộc rất không kiên nhẫn đáp lại cô ta.

“Làm gì mà lại gọi điện thoại cho tôi nữa vậy?”

Khương Chỉ không giống như những người khác, cô không hề muốn tha thứ cho người đã từng hãm hại mình đã bị gặp báo ứng, không hề muốn đối xử ôn nhu với những người đó một chút nào.

Ngược lại, cô cảm thấy nhận điện thoại của Hạ Tố Huân rất lãng phí thời gian.

Hạ Tố Huân càng cảm thấy kỳ quái.

Rõ ràng là tự cô ta lựa chọn vứt bỏ đoạn tình cảm bạn bè này, rõ ràng là cô muốn làm hại Khương Chỉ trước, còn ra tay rất tàn nhẫn, rõ ràng cho tới nay cô ta vẫn cảm thấy Khương Chỉ có lỗi với mình, Khương Chỉ không xứng làm bạn của mình.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện Khương Chỉ không muốn nhận điện thoại của mình, cô ta còn cảm thấy buồn bực.

Hạ Tố Huân xoa xoa chóp mũi cay cay.

“Không có việc gì, tôi chỉ là có một việc vẫn luôn không hiểu được, muốn hỏi cô một chút”.

“Cô là Mười vạn câu hỏi tại sao, còn tôi vừa vặn lại là bách khoa toàn thư sao hả? Dựa vào cái gì cô có chuyện không hiểu, tôi liền phải giải đáp cho cô?”

Khương Chỉ buồn bực đáp lại.

Hạ Tố Huân làm như không nghe thấy, tiếp tục nói về vấn đề kia.

“Tôi vẫn luôn không hiểu, ngày đó vì sao cô lại không muốn biết lý do khiến tôi hận cô? Là bởi vì cô thật sự không có hứng thú muốn biết, hay là vì cô đã sớm biết lý do tôi hận cô rồi?”

“Không có hứng thú”.

Khương Chỉ vốn dĩ không định giúp cô ta giải đáp nghi vấn, đang chuẩn bị cúp máy. Nhưng khi nghe được vấn đề của cô ta thì dừng một chút, quyết định vẫn cứ trả lời cô ta đi.

Giúp cô ta cởi bỏ nghi ngờ, chấm dứt hết thảy trong hôm nay.

Sau đó coi như chưa từng quen biết nhau, để cô ta buông tha mình, đừng liên hệ với mình nữa cho bản thân một cuộc sống thanh tịnh.

Nghĩ như vậy, Khương Chỉ không còn giống như lúc trước, Hạ Tố Huân hỏi một câu cô mới đáp lại một câu.

Mà là chủ động nói hết những lời cất giữ trong lòng.

“Tôi coi cô như bạn tốt nhất của mình. Từ khi mới quen biết vẫn chưa từng có suy nghĩ xấu nào, tôi vẫn luôn toàn tâm toàn ý đối tốt với cô. Cho nên tôi không thẹn với lương tâm, chưa từng cảm thấy có lỗi với cô, mà……”

Cô muốn nói với Hạ Tố Huân những lời này, là vì muốn giải thích cho cô ta biết tại sao mình lại không muốn biết nguyên nhân.

Mà Hạ Tố Huân trong lúc nghe cô nói, lại nhắc đến một điều cô ta từng nghĩ tới, nhưng vẫn chưa từng dám chứng thực.

“Cô có quen biết Lâm Lại không?”

Đột nhiên bị đánh gãy lời nói làm cho Khương Chỉ ngẩn ra một lúc mới trả lời lại cô ta.

“Biết”.

Ngọn lửa hy vọng đang bùng lên trong mắt Hạ Tố Huân lập tức tắt ngóm sau khi nghe được câu trả lời của Khương Chỉ.

Quả nhiên vẫn có quen biết……

Khóe miệng còn không kịp nhếch thành một nụ cười tự giễu, đã nghe thấy Khương Chỉ ở đầu dây bên kia lại nói tiếp.

“Anh ta không phải là bạn trai trong hiện thực của cô sao? Là mối tình đầu của cô, mà từ lúc hai người quen nhau cô còn chưa dẫn anh ta đến ra mắt tôi đâu”.

“Cô chưa gặp anh ấy sao?”

Hạ Tố Huân cẩn thận hỏi lại.

Khương Chỉ cảm thấy câu hỏi này của Hạ Tố Huân thật vô nghĩa.

“Cô quên rồi sao, là cô không cho tôi gặp anh ta, còn không cho tôi điều tra anh ta. Cho nên các người quen nhau nhiều năm như vậy mà tôi vẫn chưa được gặp anh ta, thậm chí anh ta trông như thế nào tôi còn không biết”.

……

“Cô nói thật chứ?”

Giọng nói của Hạ Tố Huân trở nên run rẩy, tiếng hít thở bỗng nhiên lớn hơn rất nhiều, giống như đang rất hưng phấn, như đang cố gắng áp chế cái gì đó.

Khương Chỉ giống như đã hiểu ra được điều gì, tư duy hỗn loạn trong đầu dẫn có trật tự, nhưng khi đã sắp nghĩ ra rõ ràng, Khương Chỉ lại ngăn cản bản thân, không nghĩ tiếp nữa.

Cô có dự cảm, chân tướng bị chôn giấu nhất định sẽ rất nực cười và ghê tởm.

Vì thế, cô không trả lời Hạ Tố Huân, mà là nhanh chóng nói ra một tràng.

“Trước tiên cô cứ nghe tôi nói xong đã, đừng có xen vào. Bởi vì hôm nay là lần cuối cùng tôi nhận điện thoại của cô. Tôi cũng hy vọng cô biết tự trọng, từ hôm nay trở đi đừng đến quấy rầy tôi nữa”.

“Tôi không muốn biết lý do cô hận tôi là vì sao, rất đơn giản, chính là bởi vì tôi biết, đó nhất định là hiểu lầm, mà cho dù là hiểu lầm, tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô”.

“Làm người nên biết tự giác chịu trách nhiệm với tất cả những gì mình đã làm. Tôi không làm gì sai, không thẹn với lương tâm. Còn cô làm sai vì cái gì cũng không quan trọng, tôi đều sẽ không tha thứ cho cô”.

“Giống như là một quyển sách, khi cô đã biết toàn bộ quá trình rất ghê tởm, kết cục sẽ be bét, cô còn phí tâm sức đi xem quá trình chi tiết sẽ khiến cho cô cảm thấy ghê tởm kia sao? Không thể nào, cho nên tôi cũng không muốn biết những ý nghĩ đáng ghê tởm trong đầu cô là cái gì”.

“Lật sang trang mới đi, Hạ Tố Huân”.

“Cho dù tương lai sau này cô có ở trong tù hay là xuyên về thế giới hiện thực, tôi cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với cô nữa”.

“Cúp máy đây”.

Nhưng sau khi nói chuyện điện thoại với Hạ Tố Huân xong, Khương Chỉ bỗng nhiên nhớ tới ngày bắt cóc hôm đó.

Nếu Trì Triệt đã lắp đặt sẵn camera và máy nghe trộm bên trong nhà xưởng. Vậy thì những từ “sách, xuyên vào” mà cô và  Hạ Tố Huân nói với nhau kia, không phải đều đã bị Trì Triệt nghe thấy hết rồi sao?

Tại sao anh không hỏi gì cô, không cảm thấy kỳ quái sao?

Khương Chỉ nói ra nghi vấn này cho Trì Triệt, Trì Triệt cau mày nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu nói.

“Không cảm thấy có chỗ nào kỳ quái”.

Khương Chỉ nghiêng đầu, nghi hoặc mà nhìn anh.

“Thật sự sao?”

Trì Triệt “Ừ” một tiếng đáp lại cô.

“Chủ yếu là không nhớ nổi nội dung cuộc nói chuyện của hai người là gì nữa rồi. Hay là em nhắc lại cho anh biết đi?”

Sao có thể nhắc lại cho anh biết được.

Chuyện này khó giải thích như vậy, Trì Triệt nhớ không ra là tốt nhất. Khương Chỉ sẽ không ngu ngốc chủ động mua dây buộc mình đâu. Vì thế cô chỉ cúi đầu hôn lên chóp mũi anh một chút, liền dễ dàng lừa gạt anh quên đi đề tài này.

Lần nữa nhận được điện thoại từ nhà giam, là vào cuối tháng bảy.

Khương Chỉ và Trì Triệt đang cùng nhau thảo luận lần này thành phố S xảy ra động đất nên ủng hộ vật tư gì cho bọn họ ——

Hai tháng gần đây, không biết là làm sao mà các quốc gia trên thế giới đều lần lượt xảy ra thảm họa, hoặc là rừng rậm cháy lớn, hoặc là lũ lụt bất ngờ hay động đất. Chỉ tính trong nước cũng đã mỗi tuần xảy ra động đất một lần. Đây đã là lần thứ hai thành phố S xảy ra động đất.

“Em…… Em cũng muốn được ra tiền tuyến giúp đỡ mọi người”.

Khương Chỉ mềm lòng, nhìn tin tức về thiên tai thảm họa được đưa đầy trên mạng, đuôi mắt đỏ lên.

Tuy rằng Trì Triệt không đồng ý cho Khương Chỉ ra tiền tuyến hỗ trợ, nhưng nói thật, nhìn thấy những tin tức này, đến cả anh cũng nổi lên xúc động muốn đến nơi gặp thảm họa để hỗ trợ.

Mặc dù trong hai tháng này, cả nhà họ Trì và nhà họ Khương đều đã bỏ ra một khoản tiền kếch xù và đủ loại vật tư, nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ.

Anh muốn đến tận nơi, tự mình giúp những người đang gặp khó khăn ở đó.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Khương Chỉ đột nhiên vang lên.

“Hừm…… Không phải đã nói là đừng gọi điện thoại tới nữa rồi sao?”

Khương Chỉ đang lo lắng cho người dân ở nơi gặp phải thảm họa lúc này nhìn thấy cuộc gọi đến là từ ngục giam, lại càng thêm phiền muộn.

Nhưng khi bắt máy, người đối diện lại không phải là Hạ Tố Huân.

“Có phải là Khương Chỉ Khương tiểu thư không?”

Là giọng của một người đàn ông.

“Đúng vậy, là tôi, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Khương Chỉ hỏi.

“Là thế này, hai tháng gần đây tình trạng tinh thần của Hạ Tố Huân rất không ổn định, nhiều lần tự sát. Tuy lần nào cũng được kịp thời cứu chữa nhưng sức khỏe của cô ấy càng ngày càng kém. Rạng sáng hôm nay cô ấy lại tự sát thêm một lần nữa, hiện giờ đang hôn mê, tình trạng rất không khả quan”.

“Nhiều lần tự sát?!”

Khương Chỉ nhíu mày, Trì Triệt nghe vậy cũng nhìn về phía cô.

Khương Chỉ không có thời gian giải thích với, liền dứt khoát mở loa ngoài điện thoại, cho anh nghe cùng.

“Đúng vậy, ngày 18 tháng 5, 2 giờ sáng Hạ Tố Huân tự sát lần đầu tiên. Ngày 24 tháng 5, 8 giờ sáng, tự sát lần thứ hai, ngày 28 tháng 5……”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia tỉ mỉ liệt kê thời gian từng lần Hạ Tố Huân tự sát cho Khương Chỉ nghe.

Mới đầu, Khương Chỉ còn nghiêm túc mà nghe, nhưng nghe được một lúc, liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Trì Triệt cũng phát hiện có điểm kỳ lạ.

Tầm mắt hai người chạm vào nhau, liền hiểu được ý nghĩ của đối phương ——

“Những mốc thời gian này rất quen thuộc, bọn họ vừa mới thấy ở đâu đó rồi”.

Trì Triệt nhớ ra trước cô. Anh mở di động, mở ra mấy cửa sổ, đặt song song với nhau rồi đưa cho Khương Chỉ xem.

Khương Chỉ vừa đưa mắt nhìn sang liền giật mình, hít ngược một hơi khí lạnh ——

Cái mà Trì Triệt cho cô xem là thời gian trong mấy tháng gần đây toàn cầu xảy ra động đất.

Có lẽ Trì Triệt chỉ là người ngoài cuộc nên chỉ cảm thấy thời gian động đất lại có thể trùng khớp với thời gian mỗi lần Hạ Tố Huân tự sát, thực kỳ diệu.

Khương Chỉ lại không cho rằng đây chỉ là trùng hợp.

Cô bỗng nhiên có một suy đoán lớn mật ——

Chẳng lẽ? Sinh mệnh của Hạ Tố Huân có liên hệ với sự tồn tại của thế giới này sao?

Giống như để xác minh suy đoán của Khương Chỉ, người đàn ông ở đầu dây điện thoại bên kia đang liệt kê thời gian đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với người khác vài câu, sau đó lại nói vào trong điện thoại, giọng điệu trở nên vô cùng nôn nóng.

“Tình trạng sức khỏe của Hạ Tố Huân đột nhiên chuyển biến bất ngờ, xuất hiện hiện tượng ngừng hô hấp, hiện tại bác sĩ đang cố gắng hết sức để cứu giúp”.

Ong ong, ong ong ——

Lúc anh ta đang nói, cả di động, Anh nói chuyện đồng thời, Khương Chỉ cùng Trì Triệt di động, Ipad, máy tính, cùng với TV đang phát trực tiếp kia, tất cả đều bị chấn động mãnh liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi