CHÚNG TA YÊU NHAU, VÌ DÂN TRỪ HẠI

Cảnh Nhuế dán vào trán Trì Gia, một tay ôm nàng, một tay nâng khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng thở dốc, "Chúng ta đi khách sạn. . ."

Khoảng cách gần gũi ám muội như vậy rất nguy hiểm, hơi không chú ý là lại ý loạn tình mê.

Đi khách sạn có ý nghĩa gì Trì Gia biết rõ.

Thỉnh thoảng có một, hai chiếc xe hơi chạy băng băng ngang qua, nhưng không khí vẫn được xem là yên tĩnh hơn nhiều so với sự hỗn loạn tiếng người tiếng nhạc trong quán bar, Trì Gia giờ khắc này đầu óc tỉnh táo hơn không ít. Nàng lựa chọn không nhìn vào mắt Cảnh Nhuế, nói một đằng làm một nẻo, "Tôi không có hứng thú."

Tay Cảnh Nhuế vốn đang ôm eo Trì Gia bị đối phương kéo ra. Vừa mới thân mật như vậy, Cảnh Nhuế không cảm thấy Trì Gia không có hứng thú.

Chân Trì Gia có chút run rẩy, đêm nay vì ở trước mặt Cảnh Nhuế thể hiện, xác thực uống rất nhiều so với bình thường. Nàng vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên bị Cảnh Nhuế dùng sức lôi kéo, đến khi phản ứng lại thì đã bị Cảnh Nhuế dùng thân thể đè trên tường.

Hai người đều thở hổn hển.

"Cô buông ra. . . Ưʍ. . ." Trì Gia mới vừa ngẩng đầu, liền đón nhận cái hôn mềm mại, ấm áp của Cảnh Nhuế. Phong thuỷ chuyển dời, thì thế chủ động cũng như vậy đổi phiên. Trì Gia chỉ chống cự vài giây đầu, sau đó vẫn là dâng lên đôi môi ướŧ áŧ của mình, nghênh hợp đáp lại Cảnh Nhuế, không phải quá kịch liệt, nhưng hôn rất sâu, một tấc một tấc chầm chậm thưởng thức.

Cảnh Nhuế trước sau ôm Trì Gia, một mặt hôn nàng, còn một mặt hỏi nàng, "Có cảm giác hay không?"

Trì Gia muốn nói có cảm giác lắm, có cảm giác đến mức làm cho nàng không cách nào tự kiềm chế, chất cồn men rượu cũng không thể làm cho nàng mơ hồ như vậy, nhưng khi đôi môi Cảnh Nhuế vừa lướt qua môi thì đầu óc nàng bỗng nhiên trở nên choáng váng.

"Ừm. . ." Trì Gia cuốn quít lấy cổ Cảnh Nhuế, trầm mặc, tiếp tục hôn cô.

Chủ động đáp lại chính là đáp án tốt nhất.

"Tôi rất có cảm giác với cô." Cảnh Nhuế hôn lên đôi gò má ửng hồng của Trì Gia, "Cô có chịu trách nhiệm với tôi không?"

Mặt Trì Gia ngượng ngùng đến đỏ ửng, người phụ nữ trước mặt này quả chính là hồ ly tinh, càng chết người, nàng hình như đã bị con hồ ly tinh ấy mê hoặc rồi. Nàng nâng mặt Cảnh Nhuế, chưa hết thòm thèm mà hôn cô. 

Cảnh Nhuế phối hợp với Trì Gia, "Có đi hay không?"

Trì Gia lười biếng dựa sát vào người Cảnh Nhuế, "Ừm. . ."

Ra đường bắt một chiếc xe taxi, suy cho cùng thì lời thề son sắt nói không đi khách sạn của Trì Gia, hiện tại chỉ cảm thấy, đường đi khách sạn làm sao lại dài như thế. Trì Gia híp mắt, đầu dựa vào vai Cảnh Nhuế, hạnh kiểm xấu chui rút vào trong cổ áo người ta, say khướt nói, "Sao còn chưa tới nữa?"

Bị Trì Gia trong lúc say xỉn trêu chọc, Cảnh Nhuế lúc này cũng đứng ngồi không yên, cô cúi xuống bên tai Trì Gia, thấp giọng nói, "Ngoan ngoãn một chút, còn chưa tới."

Hơi thở này thật quyến rũ, Trì Gia đưa tay lên mân mê môi Cảnh Nhuế, bất mãn nói, "Hồ ly tinh, cô lại muốn câu dẫn tôi."

"Cô mới là người câu dẫn tôi." Cảnh Nhuế nghiêng đầu ngậm lấy môi Trì Gia, hôn thật sâu sắc, một tay đỡ lấy khuôn mặt nàng, vừa vặn khiến hai người càng gần nhau hơn. Trì Gia quên hết tất cả, cũng ngậm lấy môi Cảnh Nhuế, vội vã không nhịn nổi mà ra sức mút vào.

Tài xế thường đón khách quanh khu này, tuy rằng cảnh tượng như vậy không phải lần đầu tiên thấy, nhưng ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy lúng túng, cũng may là chỗ cần đến cũng chỉ còn cách vài trăm mét. 

Say rồi, đêm nay Trì Gia có một loại cảm giác mơ màng không rõ, bằng không nàng sẽ không bao giờ càn quấy hôn ai khác nồng nàn như vậy ngay trên taxi.

Cảnh Nhuế rất giàu có, không chớp mắt thuê liền một phòng khách sạn hạng nhất. Trì Gia không nghĩ tới bản thân lần đầu tiên trải nghiệm phòng hạng nhất là dưới tình huống như vậy. Sau khi vào thang máy, Trì Gia có chút thất thần đứng ở góc thang máy. 

Nàng tuy rằng uống nhiều rồi, nhưng vẫn rõ ràng bản thân đang làm gì, nàng đang cùng phụ nữ đi thuê phòng. Trì Gia đã từng yêu qua mấy cuộc tình nhưng chưa bao giờ trải nghiệm mối quan hệ đồng tính luyến ái. Từ năm mười sáu tuổi, mẹ nàng liền bắt đầu giáo dục nàng, chọn đàn ông nhất định phải cảnh giác cao độ, cho dù họ đối xử thật tốt với mình thì sau cùng cũng chỉ là muốn lên giường với mình. Mẹ Trì vẫn luôn lo lắng vấn đề này, dù sao từ cấp hai đến bây giờ, Trì Gia có không ít người theo đuổi.

Trì Gia cảm giác mình có khi thật sự không có số yêu đương, người khác gọi nàng là "máy thu hoạch đàn ông tồi" cũng không phải không có lý, những kẻ vẫn luôn miệng nói yêu nàng nhưng chỉ vì không thể lên giường với nàng mà chia tay cũng không phải có mỗi mình Giang Thận.

Không biết tại sao, Trì Gia đêm nay đặc biệt muốn phóng túng một lần, không nói chuyện tình cảm, chiều theo bản năng du͙ƈ vọиɠ, phóng túng một đêm.

Cảnh Nhuế tiến đến ôm lấy Trì Gia, "Cô không thoải mái sao?"

"Không phải."

"Keng!" Thang máy ngừng.

Cảnh Nhuế thấy Trì Gia có chút hoảng hốt, tựa hồ đang muốn tâm sự, Cảnh Nhuế cũng từ trong cảm xúc khao khát khi nãy bình tĩnh lại, "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp."

Trì Gia trái lại tức giận mắng cô, "Cảnh Nhuế, không phải là cô sợ đó chứ?"

"Cô tốt nhất là đừng hối hận."

Quẹt thẻ, vào cửa, trong phòng đèn đuốc sáng choang. Sau đó cửa bị đóng lại, chỉ còn hai người các nàng.

Trì Gia đứng tại chỗ có chút luống cuống, kỳ thực từ thời khắc bước vào thang máy, tim nàng đập đặc biệt nhanh. Nói thật, ngay cả việc uống rượu, trong lòng nàng vẫn là rất căng thẳng, chỉ có điều nàng mắc chứng mạnh miệng.

Cảnh Nhuế cầm lấy túi trong tay Trì Gia, để ở một bên, "Tôi đi rót cho cô cốc nước."

Trì Gia đầu óc trống rỗng, nàng sững sờ nắm lấy tay Cảnh Nhuế, không nói lời nào liền hướng tới hôn cô, ngoại trừ việc này, các nàng tựa hồ cũng không có chuyện gì khác có thể làm.

Dây dưa ôm ấp đến chặt chẽ, hai người lảo đảo ngã lên trên sô pha. Nụ hôn nồng cháy chưa một lần đứt đoạn.

Trì Gia đẩy Cảnh Nhuế tựa lưng lên trên ghế sô pha, từ môi hôn đến cổ, vùi đầu vào cổ cô, dùng chóp mũi trượt trên mảng da thịt mềm mại nhạy cảm, tham lam hít ngửi mùi thơm trên người đối phương.

Mặt càng trở nên nóng hừng hực, Trì Gia dùng gò má dán vào chiếc cổ còn hơi lành lạnh của Cảnh Nhuế, cảm thấy thật thoải mái.

Cảnh Nhuế hơi ngẩng đầu, theo dấu vết hôn của Trì Gia mà cảm khái, trêu chọc cười. "Cô tuổi Tuất hay sao?" 

Cảnh Nhuế dùng cánh tay quàng lên ôm cổ Trì Gia.

"Thơm quá." Ôm sát quá, Trì Gia như quên hết tất cả, nếu các nàng đều đã đến bước này, đêm nay bất cứ giá nào cũng không muốn khắc chế gì nữa, chỉ muốn đốt thật to đóm lửa trong lòng. Bùng cháy. 

Trì Gia cảm thấy nàng không có tư cách mắng Cảnh Nhuế, nàng cũng giống Cảnh Nhuế, rõ ràng không thích đối phương, nhưng vẫn là cùng đối phương làm chuyện yêu.

Cảnh Nhuế giương khóe môi, nâng cằm Trì Gia, để nàng nhìn mình, "Muốn ăn không?"

 

Lại cười như vậy với mình, Trì Gia đem môi tiến đến khóe môi Cảnh Nhuế, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn môi cô, mềm quá đi, chẳng trách hôn lên thoải mái quá chừng, "Hồ ly tinh."

 

Trì tiểu thư nhìn đáng yêu cực kì. Cảnh Nhuế cười, đem Trì Gia đặt dưới thân, khẽ vuốt tóc nàng, vùi đầu bên tai nàng nói nhỏ, "Toàn gọi tôi là hồ ly tinh, đêm nay tôi sẽ để cô biết hồ ly tinh là như thế nào."

 

Sinh thời, quả nhiên là có cảm giác với phụ nữ. Lúc Trì Gia nghe Cảnh Nhuế ở bên tai mình thở dốc nói nhỏ, thân thể đều trở nên mềm nhũn. Bây giờ còn chưa tới nửa đêm, đêm nay hẳn còn rất dài.

 

Nhìn nhau, lại từ từ môi chạm môi, dây dưa không dứt.

 

"Đừng nóng vội, trước tiên tắm rửa." Cảnh Nhuế dùng ánh mắt trêu đùa Trì Gia, "Chúng ta cùng nhau tắm đi."

 

Trì Gia quay đầu, khó chịu từ chối, "Không muốn."

 

Ngoài miệng nói không muốn, kết quả bị Cảnh Nhuế nhẹ nhàng lôi kéo, Trì Gia liền đi theo. Hôn một đường, lúc đến phòng tắm, trên đất đã đầy quần áo to to nhỏ nhỏ. 

 

Phòng hạng nhất giường rất lớn, đủ rộng, đủ mềm mại.

 

Cảnh Nhuế nằm bên cạnh Trì Gia, vuốt mặt nàng, "Cùng phụ nữ không cần sốt sắng như vậy. Sẽ rất thoải mái."

 

"Cô nói nhiều quá đi!" Lần đầu tiên sao có thể không sốt sắng được? Trì Gia phát hiện gò má của chính mình càng ngày càng nóng, lúc này khẳng định hồng như trái cà chua, nàng đưa tay tắt đèn, để gian phòng chỉ còn lại tăm tối.

 

Ban đêm, tiếng thở dốc không ngừng vang lên.

 

"Trì Gia, thế này mà gọi là không có cảm giác với phụ nữ sao?"

 

Trì Gia đem gò má vùi vào bên trong gối, mặt đỏ gay gắt, còn cắn răng mạnh miệng nói, "Đâu có cảm giác gì..."

 

"Còn nói không có hứng thú với phụ nữ, tay cô nãy giờ đang làm gì vậy ta?"

 

"Cảnh Nhuế! Cô có câm miệng hay không?"

 

Thời điểm Trì Gia muốn rụt tay về, lại bị Cảnh Nhuế kéo, về sau bên tai vang lên âm thanh, "Tiếp tục đi, tôi thích."

 

"Hồ ly tinh."

 

"Thích không?"

 

Lúc động tình, Trì Gia rốt cuộc không nhịn được nói lời thật lòng, "Thích."

 

Cảnh Nhuế có chút bất ngờ, Trì Gia là lần đầu tiên, cho nên động tác đặc biệt ôn nhu.

 

Trì Gia cũng rất bất ngờ, bản thân cứ như vậy cùng một người phụ nữ lên giường, nhưng sau đó nhớ lại, nàng cũng không hối hận, chí ít tối hôm đó, nàng cùng Cảnh Nhuế làm rất tận hứng.

 

Chỉ là muốn phóng túng du͙ƈ vọиɠ mà thôi, mục đích của nàng đã đạt được.

 

Ngày hôm sau, Trì Gia ngủ quên, khi nàng tỉnh lại thì đang cùng Cảnh Nhuế ôm nhau, rất xấu hổ, bởi vì hai người đều là hoàn toàn khỏa thân. Thời điểm Trì Gia muốn tránh ra khỏi cái ôm của Cảnh Nhuế thì đúng lúc đánh thức đối phương.

Cảnh Nhuế mở mắt, tiếp tục ôm lấy Trì Gia, ôn nhu hỏi, "Cảm giác như thế nào, có thoải mái không?"

Hồ ly tinh hiếm khi ôn nhu như thế, Trì Gia cả người không dễ chịu, không muốn cùng Cảnh Nhuế duy trì tư thế như bây giờ, "Không, cô mau buông tay."

"Có phải là rất thoải mái?" Cảnh Nhuế cười xấu xa, lại thay đổi cách hỏi.

Trì Gia nhíu mày, "Cô nhìn qua chỗ khác đi."

"Hả?"

"Tôi muốn mặc quần áo."

Cảnh Nhuế cười, "Tối hôm qua tôi cũng đã tắm giùm cô, những chỗ nên nhìn hay không nên nhìn gì thì tôi cũng đều nhìn thấy."

"Không được đề cập chuyện tối ngày hôm qua!" Trì Gia đẩy Cảnh Nhuế ra, mặt nghiêm túc, "Tối hôm qua, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."

Lời thoại tình một đêm kinh điển, Trì Gia không nghĩ tới bản thân có một ngày cũng sẽ dùng.

Nụ cười trên môi Cảnh Nhuế dần dần cứng lại rồi biến mất, không nói gì nhìn Trì Gia vài giây, sau đó buông nàng ra, xoay người lại một hướng khác.

Trì Gia có chút hốt hoảng nhặt quần áo trên mặt đất lên, vọt vào phòng tắm. Nhìn bản thân trong gương, dấu hôn khắp người, Trì Gia thẹn thùng đỏ mặt, không thể chờ đợi được nữa cầm quần áo khoác lên người. Mở khóa vòi nước, hứng lấy nước lạnh, liên tục hất lên mặt mình.

Lần này, đủ thanh tỉnh.

Lúc Trì Gia từ phòng tắm đi ra, Cảnh Nhuế cũng mặc quần áo xong.

"Tối hôm qua tôi uống say quá nên mới..." Trì Gia đứng trước mặt Cảnh Nhuế, tiếp tục sứt sẹo giải thích, "Cứ coi như vậy đi. Tôi sẽ không thích phụ nữ. Dù sao thì chuyện tối qua cũng bất ngờ quá… Sẽ không có lần sau nữa!"

"Trì tiểu thư, tôi cũng chưa nói coi là thật." Cảnh Nhuế bất đắc dĩ cười cười, "Cô không cần giải thích, tôi hiểu."

Trì Gia cắn cắn môi, "Tôi đi trước."

"Chờ đã, tôi đưa cô đi..."

Trì Gia khom lưng cầm lấy túi, "Không cần."

Cửa bị mở ra, Trì Gia đi rồi.

Hiện tại không khí trong gian phòng, phảng phất đều mang theo mùi vị không có tình người, hoàn toàn khác không khí ám muội ấm áp như khi hai người quấn quít trên giường.

Cảnh Nhuế sờ sờ cánh tay, máy điều hòa nhiệt độ hơi thấp, có chút lạnh. Cô lặng im nhìn cửa, hưng khởi nhất thời bắt đầu, thẳng thắn dứt khoát mà kết thúc, không có bất kỳ dây dưa không rõ nào, như vậy không có gì không đúng, thế nhưng lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Quay đầu lại nhìn, trên giường vẫn là một đống bừa bộn, khó tránh khỏi nhớ tới từng chi tiết nhỏ của tối hôm qua.

Trì Gia hậm hực bước vào thang máy, tức tối nhấn lầu một, trong động tác mang theo lửa giận ngút trời

Tuy rằng tối hôm qua các nàng đều uống rượu, nhưng thời điểm đưa nhau lên giường làm chuyện yêu thì cả hai người đều là cô tình tôi nguyện. Trì Gia biết rõ đó là một trò chơi, nhưng vì sao lúc vừa nghe Cảnh Nhuế nói tối hôm qua không coi là thật, lại tức giận như vậy. . .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi