CHUNG TÌNH 2

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cả người vô lực.

Loại cảm giác mất máu quen thuộc này……

Người lần này hắn xuyên qua, không phải lại thân bị trọng thương, mất máu quá nhiều đó chứ?

Không phải hắn lại gặp phải đuổi giết linh tinh gì đó chứ?

Ngôn Cảnh Tắc vội vàng mở to mắt, sau đó bỗng nhìn thấy…… Một cái phòng tắm.

Giờ phút này, hắn đang nằm trong bồn tắm, cổ tay trái bị cắt ra, ngâm trong nước ấm, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ cả bồn nước.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Người hắn xuyên lần này, thế mà lại là tự sát!

Nhưng mà tự sát cũng tốt, ít nhất hắn chỉ phải đối mặt tình huống mất máu quá nhiều thôi, không có kẻ địch đuổi giết hắn.

Hơn nữa người này cả tính mạng bản thân cũng từ bỏ, tự sát sạch sẽ lưu loát, đem thân thể cho hắn dùng lại không nói bất luận yêu cầu gì.

Ngôn Cảnh Tắc vội vàng vươn tay trái mình từ bồn tắm ra, tránh cho tiếp tục mất máu, lại dùng tay phải đi lấy điện thoại bên cạnh.

Cũng chính là lúc này, ký ức nguyên chủ nháy mắt tiến vào đầu hắn.

Xem xong ký ức nguyên chủ, Ngôn Cảnh Tắc dừng tay gọi 120, gọi một cú điện thoại khác: “Chú Lý ơi, mau tới đây, đưa con đi bệnh viện!”

Nguyên chủ của thân thể này của hắn là một tổng tài, trong nhà có quản gia có bảo tiêu có bảo mẫu có một đám người hầu hạ!

Gọi 120 cái gì, vẫn là trực tiếp bảo quản gia đưa hắn đi bệnh viện tư nhân, dưỡng dưỡng lại đi!

Đầu Ngôn Cảnh Tắc choáng váng từng cơn, mãi cho đến khi có người phá cửa mà vào, khóc lóc kéo hắn từ bồn tắm ra ngoài, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngất xỉu.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc lại tỉnh lại, đã ở bệnh viện.

Phòng xa hoa ở bệnh viện tư nhân, rõ ràng là phòng bệnh, lại cứ như phòng tổng thống ở khách sạn vậy.

Mà thế mới xứng với thân phận của nguyên chủ thân thể này.

Nguyên chủ thân thể này tên là Khang Tín Hậu, đây là một cái tên bình thường, nhưng bản thân nguyên chủ lại là một bệnh nhân tâm thần, điên cuồng cố chấp.

Được rồi, nguyên chủ chỉ là có vấn đề về tâm lý, khó mà nói hắn bệnh tâm thần.

Nguyên chủ khi còn nhỏ cũng rất thảm, từ nhỏ mẹ hắn mất sớm, cha hắn bận rộn chuyện công ty không rảnh quản hắn, bèn giao hắn cho bảo mẫu chiếu cố.

Bảo mẫu kia lại tồn tâm tư muốn câu dẫn cha Khang Tín Hậu để đổi đời, ngoài mặt chiếu cố hắn rất tốt, nhưng thực tế vẫn suy nghĩ đủ mọi biện pháp khống chế hắn.

Cha Khang vô cùng có tiền, mời bảo mẫu cũng là bằng cấp cao, còn hiểu tâm lý nhi đồng, từng học giáo dục nhi đồng.

Mà đúng là dựa vào những tri thức trên phương diện tâm lý này, bảo mẫu kia khống chế được Khang Tín Hậu, làm Khang Tín Hậu nhỏ tuổi đối với nàng nói gì nghe nấy, không rời khỏi nàng được.

Như vậy còn chưa tính, dựa vào điểm này, bảo mẫu này thật đúng là thượng vị thành công, gả cho cha Khang.

Sau khi thượng vị, bảo mẫu này có con của chính mình, đối xử với Khang Tín Hậu tất nhiên cũng không tốt, ngầm ngược đãi Khang Tín Hậu, dùng các loại cách xử phạt về thể xác với Khang Tín Hậu.

Cố tình Khang Tín Hậu còn không biết trốn.

Lớn lên dưới khống chế tinh thần của ả, Khang Tín Hậu vô cùng ỷ lại vào ả, chẳng sợ bị ả dùng kim đâm cũng vẫn khóc lóc cầu xin ả đừng nóng giận.

Nếu vẫn luôn như vậy đi xuống, nguyên chủ chắc chắn sẽ bị huỷ hoại, may mắn, đứa trẻ mà hàng xóm nguyên chủ nhận nuôi đã cứu nguyên chủ.

Hàng xóm của nguyên chủ là một lão thái thái, con trai lão thái thái và cha của nguyên chủ đều là nhà đại xí nghiệp, không rảnh bồi cạnh bà, còn con dâu và cháu trai bà thì sao, làm việc làm việc, đi học đi học, cũng đều không có thời gian quan tâm lão thái thái này, lão thái thái thấy tịch mịch, bèn nhận nuôi một đứa trẻ tên là Tô Nghiên Thanh.

Đúng là đứa nhỏ này đã phát hiện chuyện nguyên chủ bị bảo mẫu đã thành mẹ kế ngược đãi, lại đem chuyện nói cho cha nguyên chủ biết.

Cha Khang đại kinh thất sắc.

Tuy bảo mẫu kia đã sinh cho cha Khang một thằng con út, nhưng cha Khang đối với ả tình cảm không sâu, lúc trước cưới ả thuần túy chính là muốn tìm một người chiếu cố trong nhà.

So sánh ra, vẫn là mẹ nguyên chủ cùng với cha Khang gây dựng sự nghiệp, càng được cha Khang yêu thích hơn.

Huống chi, người như cha Khang sao có thể để một người đàn bà tâm tư ác độc làm mẹ của con mình?

Cha Khang quyết đoán ly hôn với bảo mẫu, cho người đưa bảo mẫu ra nước ngoài, sau đó một bên cho người trị liệu tâm lý cho Khang Tín Hậu, một bên tổ kiến một đoàn đội chuyên môn, đến trông chừng hai đứa nhỏ.

Ông đã không yên tâm để một người nào đó đơn độc trông chừng con, nhưng ông cũng luyến tiếc sự nghiệp của mình, không làm được chuyện tự mình trông trẻ.

Khang Tín Hậu cứ trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, hắn vô cùng thông minh, bất kể học cái gì cũng nhanh, còn rất có đầu óc thương nghiệp, chỉ là….

Tâm lý vẫn luôn có vấn đề.

Hắn còn coi đứa trẻ Tô Nghiên Thanh đã cứu hắn kia như một cứu rỗi, điên cuồng mà yêu Tô Nghiên Thanh.

Kỳ thật cũng không nhất định là yêu…… Lúc trước, bảo mẫu kia điên cuồng tra tấn Khang Tín Hậu trên tinh thần, lại đắp nặn bản thân ả thành trụ cột tinh thần của Khang Tín Hậu, để Khang Tín Hậu không thể rời bỏ ả được.

Khi người đàn bà này đi rồi, Khang Tín Hậu coi Tô Nghiên Thanh là trụ cột tâm linh.

Thời điểm Khang Tín Hậu đối mặt những người khác là có chút lạnh nhạt, nhưng gặp gỡ Tô Nghiên Thanh là mụ mị cả đầu, mặc kệ Tô Nghiên Thanh nói cái gì hắn cũng nghe, mặc kệ Tô Nghiên Thanh bảo hắn làm gì hắn cũng làm.

Đương nhiên, Tô Nghiên Thanh cũng không bảo hắn làm cái gì, thường đều là Tô Nghiên Thanh trong lúc vô ý nhắc tới muốn món đồ gì đó, hắn bèn chủ động đưa đến trên tay Tô Nghiên Thanh.

Lúc Tô Nghiên Thanh giúp Khang Tín Hậu, cậu ta sáu tuổi, Khang Tín Hậu mười một tuổi.

Mười năm sau, Khang Tín Hậu hai mốt tuổi bèn thổ lộ với Tô Nghiên Thanh mười sáu tuổi.

Trước khi Tô Nghiên Thanh mười sáu tuổi, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy chuyện Tô Nghiên Thanh làm cũng còn tạm được, nhưng sau mười sáu tuổi thì…… Tô Nghiên Thanh này có hơi.… một lời khó nói hết.

Cậu ta không cự tuyệt nguyên chủ thổ lộ, nhưng cũng không đồng ý.

Quà cáp của nguyên chủ cậu ta nhận hết, lại nói với người bên ngoài rằng cậu ta chỉ coi nguyên chủ là anh trai.

Thường thường cùng nguyên chủ nói lời tâm sự, xong rồi lại tránh mà không nói gì khi nguyên chủ thổ lộ.

Hắn có thể nhìn ra Tô Nghiên Thanh này có vấn đề, nhưng nguyên chủ - người có tật xấu trên phương diện tinh thần này nhìn không ra, hắn càng ngày càng mê luyến Tô Nghiên Thanh, tới trình độ bệnh hoạn.

Quốc gia ở thế giới này vẫn chưa thông qua Luật hôn nhân đồng tính, nhưng Khang Tín Hậu một lòng muốn cùng Tô Nghiên Thanh kết hôn.

Vì thế, hắn ồn ào ầm ĩ một trận lớn với cha Khang, còn tuyệt thực tự mình hại mình để kháng nghị.

Cha Khang mới đầu không đồng ý, nhưng trạng thái tinh thần của Khang Tín Hậu không tốt, cha Khang lại mang áy náy với hắn…… Thôi được, chủ yếu là do Khang Tín Hậu làm ầm ĩ quá lợi hại, cha Khang sợ nhìn không thấy hắn là hắn tự sát, chỉ có thể đồng ý, thậm chí giúp đỡ Khang Tín Hậu, bức Tô Nghiên Thanh đính hôn với Khang Tín Hậu.

Tiến triển này làm Ngôn Cảnh Tắc rất cnạ lời, mà cuối cùng…… Bọn họ thật sự đính hôn.

Việc đính hôn này thật ra là Tô Nghiên Thanh không muốn, Khang Tín Hậu vì cùng cậu ta bên nhau, ầm ĩ quá điên cuồng, hoàn hoàn toàn toàn chính là một tên bệnh tâm thần, cậu ta cũng có hơi sợ Khang Tín Hậu!

Nhưng cậu ta cầm nhiều quà của Khang Tín Hậu như vậy, cũng không kiêng dè Khang Tín Hậu thân cận mình……

Thời điểm cha Khang uy hiếp bức bách cậu ta, người nhà nhận nuôi cậu ta cũng không muốn giúp cậu ta cự tuyệt cha Khang.

Cũng may, Khang Tín Hậu coi cậu ta như thần, sau khi đính hôn vẫn là cậu ta nói gì hắn nghe nấy, cậu ta không đồng ý thì ngay cả tay cũng không nắm một cái……

Dần dần, Tô Nghiên Thanh cũng không bài xích như vậy nữa.

Nhưng bản chất Khang Tín Hậu là một con chó điên, cuồng liếm, Tô Nghiên Thanh cũng không thích Khang Tín Hậu…… Cậu ta và cháu trai của lão thái thái nhận nuôi cậu ta đang yêu nhau.

Lão thái thái kia nhận nuôi Tô Nghiên Thanh chủ yếu là vì có người bồi bên mình, cũng không muốn mang đến phiền toái cho con trai, bởi vậy, vì tránh để tranh cãi trên phương diện tài sản, bà không chỉ không để Tô Nghiên Thanh nhập vào hộ khẩu nhà mình, cũng chưa sửa tên họ cho Tô Nghiên Thanh.

Tô Nghiên Thanh và cháu bà, cũng không tính là anh em, chỉ là…… Lão thái thái chỉ có duy nhất một người cháu trai, người này muốn cùng Tô Nghiên Thanh ở bên nhau, người nhà hắn chắc chắn không đồng ý.

Tô Nghiên Thanh bèn cùng người này bí mật yêu đương.

Chuyện này người bên ngoài cũng không biết, nhưng nguyên chủ như tên biến thái cả ngày nhìn chằm chằm Tô Nghiên Thanh, lại không có khả năng không phát hiện được.

Tô Nghiên Thanh cầu xin nguyên chủ đừng nói với người khác, nguyên chủ lo lắng Tô Nghiên Thanh sẽ chịu thương tổn, thật đúng là không nói luôn, nhưng Tô Nghiên Thanh muốn cùng nguyên chủ giải trừ hôn ước, nguyên chủ lại chết cũng không chịu.

Còn nguyên chủ vì sao mà tự sát……

Vào hôm qua, nguyên chủ nhìn thấy Tô Nghiên Thanh cùng bạn trai cậu ta hôn môi, nguyên chủ chất vấn Tô Nghiên Thanh, Tô Nghiên Thanh còn nói rất nhiều lời làm nguyên chủ thương tâm.

Nguyên chủ không quan tâm, sau khi mang Tô Nghiên Thanh về nhà mình rồi, Tô Nghiên Thanh càng là nói vô số lời tuyệt tình, lại đập vỡ đầu nguyên chủ rồi bỏ chạy.

Nguyên chủ luẩn quẩn trong lòng, bèn gọi điện thoại cho Tô Nghiên Thanh, bảo Tô Nghiên Thanh trở về, nếu Tô Nghiên Thanh không về, hắn sẽ tự sát.

Tô Nghiên Thanh vẫn luôn không về, sau đó, nguyên chủ đã tự sát.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Cha nguyên chủ vào bốn năm trước thúc đẩy nguyên chủ và Tô Nghiên Thanh “đính hôn”, mà hai năm trước, ông bởi vì ung thư tuyến tuỵ mà chết bệnh.

Em trai nguyên chủ còn nhỏ, nguyên chủ ngoại trừ trên cảm tình điên cuồng một chút ra, những mặt khác vẫn là không tồi, rất có năng lực, cha nguyên chủ còn vẫn luôn thấy thẹn với nguyên chủ……

Trước khi chết, cha nguyên chủ giao công ty cho nguyên chủ lúc ấy 29 tuổi, em trai nguyên chủ chỉ được chia một chút cổ phần.

Nguyên chủ hiện tại 31 tuổi, có được một công ty lớn giá trị hơn trăm tỷ, là tổng tài bá đạo, là kim cương Vương lão ngũ*, là người thắng nhân sinh, kết quả…… Hắn bởi vì vấn đề cảm tình mà tự sát.

(*Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:

1.

Đầu tiên là nhiều tiền, có sự nghiệp; thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình.

2.

Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.

3.

Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.

4.

Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.

5.

Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.)

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết nên nói cái gì mới tốt nữa.

Nhưng không thể không nói, hắn có hơi đồng tình nguyên chủ.

Lúc trước, Tô Nghiên Thanh tuy tố giác bảo mẫu kia, nhưng cũng không hề chân chính “cứu” nguyên chủ, vết thương lòng của nguyên chủ vẫn luôn tồn tại……

Nhưng bản thân Tô Nghiên Thanh cũng xui xẻo, dựa theo ký ức nguyên chủ tới xem, Tô Nghiên Thanh chính là một đứa trẻ có hơi hám hư vinh bình thường, tuy coi nguyên chủ như cái lốp xe dự phòng, nhưng cũng nhiều nhất chính là đạo đức có chút vấn đề, không coi là đại sai.

Kết quả, cậu ta bị nguyên chủ như người điên quấn lên, bị theo dõi bị giám thị bị buộc đính hôn, cũng rất thảm.

Cũng may trong nước chưa thông qua luật hôn nhân đồng tính, loại đính hôn lung tung rối loạn này căn bản không có hiệu lực pháp luật, người ta bây giờ còn có bạn trai rồi.

Bằng không….

Hắn còn muốn tìm Tô Mặc Tu hưởng tuần trăng mật á! Loại thời điểm này nhét cho hắn một vị hôn phu, đây không phải là hại hắn sao?

Ngôn Cảnh Tắc một chút cũng không muốn vị hôn phu nào khác ngoài Tô Mặc Tu hết!

Nghĩ đến Tô Mặc Tu, biểu cảm Ngôn Cảnh Tắc bỗng cứng lại.

Thế giới này…… cũng hố không kém cái thế giới trước!

Tô Mặc Tu ở thế giới này, là em trai song sinh của Tô Nghiên Thanh! Bộ dáng hai người tuy không phải giống nhau như đúc, nhưng cực kỳ giống!

Bọn họ bị gia đình khác nhau nhận nuôi, Tô Nghiên Thanh đi làm nghệ thuật, Tô Mặc Tu lại bất đồng, y vẫn luôn nghiêm túc học hành, tốt nghiệp lại thông qua Tô Nghiên Thanh giới thiệu, vào công ty nguyên chủ, làm trợ lý cho nguyên chủ.

Y là em trai Tô Nghiên Thanh, nguyên chủ nhìn thấy gương mặt y có có bảy phần tương tự Tô Nghiên Thanh thì cao hứng, hơn nữa năng lực bản thân y rất mạnh, cũng rất được nguyên chủ coi trọng.

Nhưng, dựa theo ký ức nguyên chủ xem lại, quan hệ của hai người cũng không tốt.

Nguyên chủ đối mặt với người ngoài Tô Nghiên Thanh đều phá lệ lạnh nhạt, hoàn toàn không để những người này trong lòng, lúc đối đãi Tô Mặc Tu cũng không ngoại lệ.

Này còn chưa tính, rời khỏi Tô Nghiên Thanh, nguyên chủ là một tên cuồng làm việc! Hắn mỗi ngày áp bức công nhân thủ hạ!

Hắn thích gương mặt kia của Tô Mặc Tu, áp bức Tô Mặc Tu cũng nhiều nhất!

Tô Mặc Tu bị nguyên chủ áp bức như vậy, còn phải chịu đựng tính tình nguyên chủ thường thường bùng nổ quái đản, tự nhiên không thích nguyên chủ, y lưu lại chỗ nguyên chủ là bởi vì nguyên chủ trả tiền lương đủ cao.

Chậc chậc, lợi hại!

Tô Mặc Tu ở thế giới này không chỉ là cấp dưới của hắn, còn là em trai của đối tượng hôn ước!

Cái này có tính là cùng với cậu em vợ….

Ngẫm lại tự nhiên thấy kích thích ghê!

Ngôn Cảnh Tắc đang chờ mong cùng Tô Mặc Tu gặp mặt, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Tô Mặc Tu đi đến.

Tô Mặc Tu thế giới này khác nhau rất lớn với dĩ vãng.

Hiện giờ là mùa hè, trời rất nóng, nhưng y mặc áo sơmi tây trang cà vạt như thường không thiếu, còn xử lý chỉnh chỉnh tề tề, đồng thời, trên mặt y mang một chiếc kính gọng mạ vàng, hơn nữa gương mặt lược hiện thon gầy, chiếc cằm nhòn nhọn, môi mỏng mím chặt, cùng với ánh mắt đạm mạc thoáng qua.

Ngôn Cảnh Tắc lập tức hưng phấn!

Tô Mặc Tu trước mắt, nhìn giống như là…… Văn nhã bại hoại?

Không không, không thể hình dung như vậy, phải nói y cực kỳ giống trùm cuối siêu ác, chính là cái loại một giây trước đang nói chuyện với bạn, giây tiếp theo sẽ cho bạn một đao ấy.

Tóm lại, khí chất này của Tô Mặc Tu nhìn không giống người tốt.

Tô Mặc Tu không giống người tốt đối diện ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc, hơi hơi khựng lại, rồi lại khôi phục như thường.

Y lạnh lùng mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, ngồi trên ghế cạnh giường bệnh Ngôn Cảnh Tắc, lấy túi công văn ra: “Khang tổng, hội nghị hôm nay anh vắng họp, Triệu tổng tạm thay, ghi chép trong hội nghị tôi mang đến cho anh, còn có hợp đồng cần anh ký vào.”

Tô Mặc Tu nói, rồi đem một ít văn kiện đưa cho Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc vươn tay, lại không nhận lấy văn kiện, mà là nắm lấy tay Tô Mặc Tu, ngón út vẽ vòng tròn lên lòng bàn tay Tô Mặc Tu: “Em tới là được, còn mang ghi chép hội nghị gì chứ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi