CHUNG TÌNH 2

Chú Lý làm ở khang gia hai mươi năm, người quen biết trong khu biệt thự kia trên cơ bản đều nhận thức.

Có vài người sau khi thấy được Tô Nghiên Thanh share video của Khang Tín Hậu, không dám đi tìm Khang Tín Hậu hỏi, bèn đi tìm chú Lý.

Chú Lý nhìn thấy mấy thứ này, cũng ngốc ra.

Mặc kệ là Khang phụ hay là Khang Tín Hậu đều nỗ lực che lấp tình trạng tinh thần của Khang Tín Hậu.

Mấy năm nay, Khang Tín Hậu dù có khó chịu cách mấy, trước mặt người ngoài cũng sẽ không nổi điên, còn lục tục vẫn luôn có uống thuốc.

Nhưng hiện tại…… Tô Nghiên Thanh thế mà trực tiếp đem chuyện này nói cho người khác biết, thậm chí còn share video cho người khác xem.

Tô Nghiên Thanh không khiến bọn họ thất vọng sao được?

Tuy thiếu gia nhà ông bức bách Tô Nghiên Thanh, nhưng chưa từng làm chuyện thương tổn đến Tô Nghiên Thanh, Tô Nghiên Thanh ngoại tình thiếu gia cũng luyến tiếc động vào Tô Nghiên Thanh dù chỉ một đầu ngón tay, còn chủ động giải trừ hôn ước.

Nếu nói trước kia, Tô Nghiên Thanh vì thoát khỏi thiếu gia nhà ông, làm như vậy cũng bình thường, hiện tại Tô Nghiên Thanh đã tự do, vì sao còn muốn làm như vậy?

“Làm sao vậy?” Ngôn Cảnh Tắc khó hiểu, Tô Nghiên Thanh kia đã làm cái gì?

Sau khi hắn nói với Tô Nghiên Thanh muốn giải trừ hôn ước, thuận tay block luôn Tô Nghiên Thanh, miễn cho Tô Mặc Tu hiểu lầm, cũng bởi vậy không biết tình huống hiện tại của Tô Nghiên Thanh.

Chú Lý vội vàng đem chuyện Tô Nghiên Thanh làm nói ra.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn biết Tô Nghiên Thanh là trọng sinh, nhưng hắn không biết Tô Nghiên Thanh rốt cuộc đã làm gì, cho nên cũng chưa nghĩ ra nên làm gì với Tô Nghiên Thanh. 

Kết quả…… Tô Nghiên Thanh gây sự trước?

Tô Mặc Tu đi theo bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc, tự nhiên nghe được rõ ràng những lời chú Lý nói.

Y xem như biết người trong công ty vì sao đều dùng ánh mắt khác thường nhìn y rồi.

Trước đó Ngôn Cảnh Tắc cho y xem qua lịch sử trò chuyện của Khang Tín Hậu và Tô Nghiên Thanh, y không nhìn kĩ cũng đã rất khiếp sợ, đây vẫn là y trước kia từng bị Khang Tín Hậu lăn lộn qua, so với người khác thì hiểu biết Khang Tín Hậu hơn một chút.

Hiện tại những người vốn không hiểu gì về Khang Tín Hậu, biết những việc này……

Khang tổng trong mắt người ngoài cơ hồ là hoàn mỹ, trong tin nhắn sẽ làm đủ loại cầu xin vị hôn phu quay lại bên cạnh hắn, sẽ tự mình hại mình bức bách vị hôn phu.

Thậm chí cùng vị hôn phu đính hôn đều là dùng tự sát uy hiếp mà có.

Trước kia Khang Tín Hậu là người thắng nhân sinh, hiện tại lại bị người cười nhạo.

Việc này ầm ĩ lớn, thậm chí cổ phiếu của Khang thị cũng có khả năng xảy ra vấn đề.

Tô Mặc Tu lập tức nhìn sang Ngôn Cảnh Tắc, gặp được loại chuyện này, Ngôn Cảnh Tắc hẳn là sẽ rất tức giận?

Ngôn Cảnh Tắc mặt không biểu cảm mà nói với chú Lý: “Chú Lý, chuyện này con biết rồi, con sẽ xử lý.”

“Thiếu gia, chuyện này có cần nói với Ứng lão thái thái một chút không?” chú Lý hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đương nhiên cần.

Chú Lý, chú đi tìm lão thái thái tâm sự đo…… Bây giờ đi luôn đi.”

“Được.” chú Lý đáp ứng, nổi giận đùng đùng mà đi mất.

Ngôn Cảnh Tắc chờ chú Lý đi rồi, trầm mặc mà mở cửa.

Tô Mặc Tu đi theo phía sau hắn vào nhà, có chút lo lắng: “Anh……”

Sau đó, y đã bị Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy: “Anh đau lòng quá luôn, Tô Nghiên Thanh kia làm bại hoại thanh danh của anh, anh muốn ôm ấp hôn hít nâng em lên cao.”

Tô Mặc Tu: Ôm ấp hôn hít thì thôi, nâng em lên cao là cái quỷ gì!

Với lại, tôi còn chưa có đồng ý mà anh đã hôn lên rồi, này….

Tô Mặc Tu bị ôm ấp hôn hít hồi lâu, Ngôn Cảnh Tắc mới buông y ra: “A Tu, em cảm thấy Tô Nghiên Thanh thế nào?”

Thấy Ngôn Cảnh Tắc dừng lại, Tô Mặc Tu có chút mất mát, nghe Ngôn Cảnh Tắc hỏi Tô Nghiên Thanh, y nghĩ nghĩ nói: “Tôi với anh ấy tuy là huynh đệ, nhưng cũng không thân.” Những năm tháng y sống không tốt kia vẫn luôn rất lo lắng cho Tô Nghiên Thanh, sợ Tô Nghiên Thanh cũng gặp phải tình huống như y vậy.

Đã vô số lần y nghĩ, nếu lúc trước y kiên trì cùng Tô Nghiên Thanh bên nhau, hai người cùng nhau ở cô nhi viện, có lẽ sẽ sống càng tốt hơn.

Ít nhất, y có thể đàng hoàng học xong giáo dục bắt buộc, sau đó bằng vào học bổng học bổng linh tinh cũng có thể học lên cao trung, vào đại học……

Thời điểm Tô Mặc Tu nói chuyện, nhiều ít mang theo một chút thương tâm, Ngôn Cảnh Tắc nghe được trong lòng mềm nhũn, ôm ôm y: “A Tu, anh em như vậy chúng ta không hiếm lạ, về sau anh chính là người thân của em!”

Tô Mặc Tu nói: “Tuy anh ấy không quá thích tôi nhưng đối với tôi cũng coi như không tồi, đã từng giúp tôi.”

Ngôn Cảnh Tắc nghe được lời này, sờ sờ đầu Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu và Tô Nghiên Thanh rốt cuộc là chuyện như thế nào, hắn không rõ ràng lắm, chuyện chờ hắn hoàn toàn chữa trị tiểu thế giới này rồi, tự nhiên có thể biết được tình hình thực tế.

Hiện tại thì…… Hắn đi thúc giục thám tử tư trước vậy.

Ngôn Cảnh Tắc đi tìm thám tử tư, thám tử tư lần này cao lãnh nói không nên lời: “Ông chủ, xem bưu kiện.”

Sau đó không nói gì nữa, một câu khen tặng trong dĩ vãng cũng không nói.

Phỏng chừng là…… Sợ không cẩn thận chọc tới hắn.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Các người suy nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự không tức giận!

Thanh danh hư mất chính là Khang Tín Hậu, có quan hệ gì với Ngôn Cảnh Tắc này?

Nhưng thám tử tư có vào thẳng vấn đề như vậy cũng khá tốt! Ngôn Cảnh Tắc mở hòm thư ra, liền phát hiện bên trong có một bưu kiện, bưu kiện tràn đầy một đống đính kèm.

Ngôn Cảnh Tắc mở ra vừa thấy…… Gia hỏa làm tốt lắm, tối qua Tô Nghiên Thanh thế mà vừa lúc cùng Ứng Gia Lang ở bên nhau, sau đó bị chụp được.

Lại vừa thấy…… Tối hôm Khang Tín Hậu tự sát, bọn họ đi thuê phòng!

Tuy Khang Tín Hậu có vấn đề, nhưng nói thật, cũng rất thảm.

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, đăng ký một email nặc dan, gửi một mail cho Tô Nghiên Thanh, lại lấy một số điện thoại rác nhắc nhở Tô Nghiên Thanh xem hộp thư. 

Chuyện Tô Nghiên Thanh và Ứng Gia Lang ở bên nhau nếu như bị Ứng gia biết, Tô Nghiên Thanh chắc chắn sẽ xui xẻo, chỉ bằng ảnh chụp thám tử tư tìm được đã có thể gõ Tô Nghiên Thanh một món tiền lớn.

Con người của hắn ấy à, quân tử báo thù một ngày cũng muộn……

Hôm nay Tô Nghiên Thanh về nhà, đã bị Ứng lão thái thái gọi lại: “Nghiên Thanh!”

“Nãi nãi?” Tô Nghiên Thanh sửng sốt —— Ứng lão thái thái khẩu khí rất kém, tựa hồ rất tức giận?

Ứng lão thái thái xụ mặt, không còn gương mặt hiền từ như dĩ vãng: “Con nói chuyện Tín Hậu phát bệnh ra ngoài à?"

“Con……” Sắc mặt Tô Nghiên Thanh đổi đổi.

Tô Nghiên Thanh cũng biết, những người mình gọi là bạn bè đó toàn là tình bạn ni lông.

(*thuật ngữ mạng, tình bạn plastic, ý bảo giả tạo và chỉ được bề ngoài)

Nhưng gã thích được người ta vây quanh khen tặng, cũng vẫn luôn lui tới với bọn họ.

Từ khi Khang Tín Hậu từ hôn gã, luôn có người châm chọc mỉa mai gã…… Chuyện như vậy, hai đời gã cũng chưa từng trải qua.

Đời trước căn bản không có người nào chú ý đến gã, còn đời này…… Gã là trọng sinh, lại sớm tạo quan hệ tốt với Khang Tín Hậu, trước kia căn bản không ai dám chọc gã.

Gã nhất thời tức giận, bèn đem gương mặt thật của Khang Tín Hậu nói ra ngoài.

Nhưng nói ra rồi, gã liền hối hận.

Không phải gã sợ Khang Tín Hậu, mà là lo lắng Ứng Gia Lang có ấn tượng xấu với gã.

Gã đời trước thích Khang Tín Hậu, tuy Khang Tín Hậu đối xử với gã hắn rất tệ, nhưng gã vẫn không bỏ xuống được người này, cũng bởi vậy, đời này, ngay từ đầu, gã đã muốn cùng Khang Tín Hậu ở bên nhau.

Chỉ là Khang Tín Hậu từng thương tổn gã, nên gã đối với Khang Tín Hậu như gần như xa, muốn Khang Tín Hậu theo đuổi gã nhiều hơn.

Nhưng mà chính là theo đuổi này…… Bộ dáng kia của Khang Tín Hậu làm gã thích không nổi!

Nhưng không có Khang Tín Hậu, gã còn có thể tìm ai? Cho nên tuy không cam lòng, nhưng gã vẫn cùng Khang Tín Hậu đính hôn.

Thẳng đến khi Ứng Gia Lang bởi vì đồng tình gã, bắt đầu tiếp xúc với gã……

Đời trước Ứng Gia Lang thích Tô Mặc Tu, nhưng thích mà thật khắc chế, Tô Mặc Tu cự tuyệt, anh ta liền từ bỏ, nếu không phải gã vẫn luôn rất chú ý Tô Mặc Tu, tuyệt đối phát hiện không được.

Gã biết Ứng Gia Lang yêu thích cái gì, gãi đúng chỗ ngứa, Ứng Gia Lang quả nhiên thích gã.

“Nếu là trước đó con thật sự không muốn, nói ra cũng không tính là gì, hiện tại Tín Hậu cũng giải trừ hôn ước rồi, sao con còn phải làm như vậy?” Ứng lão thái thái hỏi.

Tô Nghiên Thanh nói: “Con chỉ là không cẩn thận……”

“Không cẩn thận? Còn là thấy mất mặt thôi chứ gì?" Ứng lão thái thái sống nhiều năm như vậy, còn có thể dưỡng ra một thằng con trai có khả năng, chút tâm tư nhỏ này của Tô Nghiên Thanh sao bà có thể nhìn không ra được.

Biểu cảm Tô Nghiên Thanh cứng lại.

Ứng lão thái thái thở dài: “Lát nữa con đến Khang gia xin lỗi đi."

Lúc trước hôn ước kia, nói là Khang gia cưỡng ép, nhưng Tô Nghiên Thanh nếu thật không muốn gật đầu, Khang gia có thể làm thế nào? Lúc trước cha Khang nói cũng bất quá chính là muốn Tô Nghiên Thanh đền tiền, muốn đến trường Tô Nghiên Thanh để cho người khác biết gương mặt thật của Tô Nghiên Thanh linh tinh.

Tô Nghiên Thanh không muốn đi xin lỗi.

Hơn nữa…… Khang Tín Hậu căn bản không rời khỏi gã được, qua mấy ngày là sẽ tới cửa cầu xin gã thôi, vì cái gì muốn gã đi xin lỗi chứ?

“Con không đi?” Ứng lão thái thái hỏi.

Tô Nghiên Thanh đứng im không nhúc nhích.

“Con cũng lớn rồi, ta quản không được con, con dọn ra ngoài đi thôi.” Ứng lão thái thái nói.

Tô Nghiên Thanh đột nhiên nhìn về phía Ứng lão thái thái.

Ứng lão thái thái…… Muốn đuổi gã đi?

Gã không biết mình nên cao hứng, hay là nên nổi giận. 

Gã ở tại chỗ này của Ứng lão thái thái, lại cùng Ứng Gia Lang ở bên nhau, kỳ thật có nhiều bất tiện, cũng sẽ bị người bên ngoài nói ra vào, dọn ra ngoài cũng khá tốt.

Nhưng nếu gã thật muốn dọn ra ngoài, trong mắt người ngoài, đó chính là gã bị Ứng gia vứt bỏ, người khác sẽ nhìn gã thế nào?

"Ta có chuẩn bị một căn hộ cho con, ngày mai ta cho người mang con sang đó, ta cho con thêm hai trăm vạn.” Ứng lão thái thái lại nói, bà ra những khoản này là để trả lại ân cứu mạng lúc trước.

Tuy khi đó chỗ bà té xỉu có rất nhiều người, tình huống của bà cũng không nghiêm trọng, dù không có Tô Nghiên Thanh bà cũng không mất mạng, nhưng bà vẫn cảm ơn.

“Nãi nãi, con sẽ trở về thăm bà.” Tô Nghiên Thanh nói.

Gã nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy dọn ra khỏi Ứng gia tương đối tốt hơn. 

Còn bên ngoài có khả năng sẽ có một ít tin đồn nhảm nhí…… Không được mấy ngày nữa, Khang Tín Hậu chắc chắn sẽ chịu không nổi không có gã tới tìm gã, đến lúc đó có Khang Tín Hậu ở, người khác lại có thể nói cái gì?

Hôn ước đã giải trừ, gã còn có thể thuận lý thành chương mà cùng Ứng Gia Lang ở bên nhau.

Còn việc Khang Tín Hậu có khả năng sẽ lợi dụng Tô Mặc Tu chữa khỏi bệnh linh tinh…… Đây là chuyện không có khả năng.

Đời trước Tô Mặc Tu vào lúc Khang Tín Hậu còn nhỏ đã ép buộc dụ dỗ bắt Khang Tín Hậu đi gặp bác sĩ tâm lý, đã như vậy, Khang Tín Hậu cũng tốn rất nhiều thời gian mới trở nên bình thường, đời này bệnh tình Khang Tín Hậu nghiêm trọng ngươi, có thể bình thường mới lạ đó!

Tuy quyết định muốn dọn ra ngoài, nhưng khẳng định phải đợi ngày mai mới dọn được, Tô Nghiên Thanh trở về phòng, tính toán thu dọn một chút đồ đạc của mình. 

Lúc thu dọn gã thuận tay nhìn điện thoại một cái, đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn: “Tô Nghiên Thanh, cậu đi xem hòm thư xem, bên trong có thứ tốt.”

Tô Nghiên Thanh mở hòm thư ra, liền thấy được bên trong là ảnh giường chiếu thân mật của gã và Ứng Gia Lang, gã và Ứng Gia Lang ngồi ở trong xe hôn môi, còn cùng nhau vào khách sạn.

Trong lòng Tô Nghiên Thanh “lộp bộp” một chút, vội vàng nhắn ngược lại: “Mày muốn làm gì?”

“Cho tôi năm ngàn vạn, nếu không ta sẽ đưa ảnh chụp cho người nhà Ứng gia."

“Mày điên rồi! Tao làm gì có nhiều tiền như vậy!” Tô Nghiên Thanh bi chọc điên tới nơi.

"Tôi biết cậu có! Tốt nhất cậu đưa tiền đây, nếu không đưa….

Rất nhanh mọi người đều sẽ biết, là cậu ngoại tình với Ứng Gia Lang nên Khang Tín Hậu mới như vậy.

Cậu đoán xem, người Ứng gia sẽ thấy cậu thế nào?"

Ứng lão thái thái vẫn luôn không thích gã, cha Ứng mẹ Ứng đối với gã cũng bình thường……

Trong lúc nhất thời, Tô Nghiên Thanh hoang mang lo sợ, muốn đi tìm Ứng Gia Lang.

Nhưng người nọ lại gửi tin cho gã: “Cậu đừng hòng đi tìm Ứng Gia Lang, chỗ này của tôi còn có một vài thứ khác, tỷ như cậu đối xử với em trai mình thế nào….

Tô Nghiên Thanh, trọng sinh không chỉ có một mình cậu!"

Sắc mặt Tô Nghiên Thanh đại biến.

Không đến mấy ngày, Ngôn Cảnh Tắc đã nhận được năm ngàn vạn Tô Nghiên Thanh gửi đến.

Nhìn thấy tiền này, hắn xem như khẳng định Tô Nghiên Thanh là trọng sinh.

Chuyện đời trước không rõ ràng lắm, còn phải tiếp tục tra, mà năm ngàn vạn này……

Ngôn Cảnh Tắc qua tay quyên cho một ít cho tổ chức bảo vệ nhi đồng, xem như cầu phúc cho Khang Tín Hậu.

Sau lưng Tô Mặc Tu gõ Tô Nghiên Thanh một số tiền, Ngôn Cảnh Tắc vui sướng mà đi tìm Tô Mặc Tu ngủ.

Mấy ngày nay, hắn đều cùng Tô Mặc Tu ngủ.

“A Tu, nên ngủ rồi!” Ngôn Cảnh Tắc nói với Tô Mặc Tu đang đọc sách.

Gần đây Tô Mặc Tu luôn xem sách phương diện quản lý xí nghiệp, có vài cái là xem trực tuyến giáo sư đại học giảng bài.

“Chờ một chút.” Tô Mặc Tu nói.

“A Tu ơi, em chỉ đọc sách thôi cũng nhìn không ra được gì…… Không bằng như vầy, anh giới thiệu một lão sư cho em, em có vấn đề gì có thể tìm lão sư hỏi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

"Anh có quen biết lão sư à?"

"Anh không có, Khang Tín Hậu có! Khang Tín Hậu biết một người, người nọ rất am hiểu quản lý công ty, biết rất nhiều chuyện, em có vấn đề gì đều có thể hỏi ông ấy.” Ngôn Cảnh Tắc đưa tài khoản phụ mình mới vừa đăng ký cho Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu add tài khoản phụ của Ngôn Cảnh Tắc, lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Anh…… Có muốn làm cái gì không? Ý tôi là công việc gì đó." Mấy ngày nay Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày đi theo y đi làm, tan tầm, chơi game, có thể cảm thấy chán không?

Đương nhiên, tốt nhất là Ngôn Cảnh Tắc cái gì cũng không muốn làm.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Không có.”

Tô Mặc Tu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, rất vừa lòng cuộc sống như vậy.

Nhưng người khác thì không phải nghĩ như vậy.

“Tô trợ lý gần đây mỗi ngày ở trong văn phòng Khang tổng, cũng không biết đang làm gì nữa……”

“Còn có thể làm gì, bị Khang tổng coi như nơi trút giận rồi.”

“Khang tổng ầm ĩ tự sát cũng chưa thể vãn hồi Tô Nghiên Thanh…… anh ta không thể làm gì Tô Nghiên Thanh, chẳng lẽ còn không thể nhằm vào Tô Mặc Tu một chút?”

“Sao Tô Mặc Tu không từ chức?”

“Nghe nói Tô Mặc Tu thiếu nợ rất nhiều……”

……

Ánh mắt mọi người nhìn Tô Mặc Tu càng thêm đồng tình.

Tô Mặc Tu: “……”

Nhưng như vậy cũng khá tốt.

Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc là người thế nào, một mình y biết là được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi